Lộ Dao phùng má “Huynh là Quang Minh Hữu sứ hả? Huynh biết Quang Minh Tả sứ Dương Tiêu không?”
Phạm Dao bắt chước nàng đảo mắt “Người kia là huynh đệ kết nghĩa của ta, cô nói ta có quen không?”
“Tốt, huynh biết hiện giờ y ở đâu không?” Lộ Dao lên tinh thần.
Phạm Dao nghi ngờ nhìn nét mặt có vẻ nóng vội của nàng “Tiểu Lộ Dao, cô tìm
hắn gấp thế làm gì? Không phải cô… khụ, Lộ Dao, huynh đệ của ta cái gì
cũng tốt, hơi phong lưu một chút, nhưng cô đừng… huống chi tuổi hắn dư
sức làm cha cô được.”
Lộ Dao nhe răng, hung hăng gõ đầu y một cái “Nghĩ cái gì thế! Huynh không thể nghĩ đứng đắn một chút à?!”
Phạm Dao bất lực, nghĩ bụng: tại cô hỏi không đứng đắn đấy chứ, sóng mắt
long lanh cười chúm chím hỏi thăm Dương Tiêu, ta muốn nghĩ đứng đắn cũng không được nữa là.
“Nói mau, bây giờ hắn ở đâu?” Lộ Dao nghĩ đến Ân Lê Đình, lại nghĩ tới Dương Tiêu rồi Kỷ Hiểu Phù, lập tức bắt đầu tra khảo.
“Cô tìm hắn có chuyện à? Ta chỉ biết hắn thường hay ở Tọa Vong Phong trên
Côn Luân nhưng không ở luôn trên đó, chẳng qua thời gian ở đó nhiều hơn
thôi.”
“Đúng là Côn Luân Tọa Vong Phong thật à…” Lộ Dao âm thầm
ta thán. Dương Tiêu cư ngụ trên Côn Luân Tọa Vong Phong. Phó Thu Nhiên
không ghi lại thời gian y và Kỷ Hiểu Phù gặp nhau chính xác là khi nào
nhưng căn cứ vào tuổi của Dương Bất Hối mà đoán, thời gian hai người gặp nhau áng chừng là gần gần thời điểm này. Bây giờ nếu mình không có việc chắc chắn sẽ đi tìm Kỷ Hiểu Phù, sau đó trực tiếp ngăn chặn trước khi
nàng ta gặp được Dương Tiêu. Nhưng bây giờ nàng cần phải đến Tuyền Châu, bất đắc dĩ đành truyền tin cho Phó Thu Nhiên, căn dặn hắn phái thuộc hạ lưu ý hành tung của Nga Mi Kỷ Hiểu Phù, nhất là dãy Côn Luân, nghĩ hết
mọi cách ngăn cản nàng ta, không được để nàng ta và Dương Tiêu gặp nhau
mới được. Lộ Dao buồn bực, lại nhìn Phạm Dao nhất quyết đến Tuyền Châu,
nghĩ bụng Minh giáo này sao toàn những kẻ ưa gây chuyện thế chứ?!
Phạm Dao thấy sắc mặt Lộ Dao khó coi, kế đó nghiến răng nghiến lợi, lại hung tợn lườm mình một cái, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, nhủ thầm Dương
Tiêu ơi Dương Tiêu, huynh làm cái gì chọc tới tiểu tổ tông này thế.
Mục đích hai người khác nhau nhưng đều muốn đến Tuyền Châu bèn làm bạn đồng hành. Người nào cũng vội vã, thế nên dọc đường đều ra roi thúc ngựa
xuôi nam xuống Tuyền Châu. Đi hết một ngày qua khỏi Minh Khê [32], chứng kiến trên đường cái quan có từng tốp từng tốp năm ba người từ hướng nam đi lại, nét mặt vàng vọt tiều tụy, có vẻ đói khát, lưng cõng đồ đạc,
nam nữ lão ấu đủ cả, có người già trẻ con đi không nổi, đành ngồi bên vệ đường đất vàng nghỉ ngơi.
Lộ Dao thấy thế, trong lòng lập tức
cân nhắc, lại gần hỏi thăm mới biết những người này đều từ thành Vĩnh An hướng đông nam tới đây. Nghe nói nửa tháng trước trong thành bắt đầu có người bị bệnh, mới đầu đều là phát sốt, đau đầu, cứ tưởng là cảm lạnh,
nhưng sau khi dùng thuốc chẳng những không khá hơn ngược lại tình trạng
càng nguy kịch, dần dần bắt đầu ói mửa, toàn thân nổi nốt sưng đỏ, đau
đớn khó chịu. Không tới một hai ngày thần trí không tỉnh táo, người co
giật đau nhức muốn chết, không tới bảy tám ngày là chết. Đại phu trong
thành bó tay, chứng kiến người mắc bệnh càng lúc càng nhiều, vẻn vẹn nửa tháng đã chiếm quá nửa, người trong thành lo lắng hãi hùng, vì thế đành phải bỏ đi, ùn ùn kéo nhau di tản.
Lộ Dao căng thẳng, nàng dự
đoán được tình hình dịch bệnh ở hai huyện Vĩnh Xuân, Đức Hóa tất sẽ lan
tới Tuyền Châu, Phù Điền mấy thành trấn lớn bên này nhưng không ngờ lại
nhanh đến thế, đến cả Vĩnh An ở cách xa như vậy cũng lây nhiễm từ nửa
tháng trước. Chân mày chau càng chặt, đành vội vội vàng vàng viết hai
phương thuốc, căn dặn mấy người nọ hễ gặp được đồng hương từ Vĩnh An
tới, bất kể có phát bệnh hay không đều phải dùng thuốc ba ngày theo đơn
này, phòng ngừa bị bệnh. Nếu có người mắc phải, tốt nhất là lập tức quay về, còn cam đoan sẽ có đại phu tại Vĩnh An chữa trị cho họ.
Nửa
tháng nay, những người này sớm đã hoảng hốt bởi khí thế hung mãnh của
dịch bệnh, vừa nghe nói là phương thuốc có thể phòng bệnh lập tức nhận
lấy, vội vàng muốn đi tìm thị trấn để bốc thuốc. Song vừa nghe Lộ Dao
khuyên quay về lại đua nhau lắc đầu, nói gì cũng không chịu quay về.
Lộ Dao thấy mọi người đi xa, không khỏi lắc đầu “Chỉ mong không ai lây
bệnh là tốt nhất. Bằng không chỉ sợ cả Kiến Ninh cũng nguy hiểm.”
Trước đây Phạm Dao đã thấy qua dịch bệnh nhưng đối với y mà nói bất quá là
một cái liếc thoáng qua, chưa từng lĩnh hội quá trình tỉ mỉ trong đó “Vì sao không cản họ lại? Để họ đi như thế chẳng phải càng khó khống chế
nạn dịch hơn?”
Lộ Dao cười khổ “Ta cũng muốn. Nhưng người nào
cũng có quyền sống, cản họ lại rồi sao nữa? Đưa về Vĩnh An? Sau đó nhìn
người vốn không bệnh mắc phải bệnh này rồi chết?”
Phạm Dao nhất thời nghẹn họng. Không sai, tình huống này không có biện pháp xử lý tốt hơn.
Vì thế hai người không nói không rằng, một mực im lặng lên đường. Đi đến
sẩm tối, cả hai mới tới được ngoài thành Vĩnh An. Lúc này cửa thành Vĩnh An có một nam tử trung niên đứng, bận áo dài màu xám kiểu văn sĩ, Lộ
Dao vừa thấy người nọ liền nhảy xuống ngựa, chắp tay chào “Chủ quản Từ.”
Nam tử trung niên đặc biệt chờ Lộ Dao đến, vội vàng nghênh đón, cúi người
hoàn lễ “Từ Thiên bái kiến Lộ đại phu, Lộ đại phu đến nhanh thật.”
Mối làm ăn lớn nhất của Thu Linh trang là dược liệu, nhưng thực tế rất ít
người biết còn kiêm luôn cả y quán. Một dải đất Giang Nam, cơ hồ mỗi
thành trấn lớn đều có y quán của Thu Linh trang. Chủ quản làm ăn mảng y
quán là vị Từ Thiên này. Lộ Dao và Thu Nhiên tình như thủ túc, lại du
lịch hành y khắp nơi, có hiểu biết đối với các hiệu thuốc, y quán, danh
y. Thực tế Thu Nhiên hỏi qua ý nàng không ít mối làm ăn y dược, Từ Thiên thân là chủ quản tất nhiên hết sức quen thân với Lộ Dao, rất tôn kính
nàng, thường gọi nàng là Lộ đại phu nhiều hơn là đại tiểu thư.
Chỉ cần có người ngoài, Phạm Dao nhất định giả câm miễn lộ tẩy. Lộ Dao giới thiệu ngắn gọn “ Đại sư, vị này là chủ quản Từ, Từ Thiên. Chủ quản Từ,
vị đại sư này là bạn của ta, không thể nói chuyện, ông đừng lấy làm lạ.”
Từ Thiên biết Lộ Dao đi khắp nơi, thường hay kết giao đủ kiểu người, cũng
không thấy lạ, cung kính hành lễ, lại nghe Lộ Dao hỏi “Lần này đến được
bao nhiêu người?”
“Sau khi trang chủ nhận được tin lập tức chiêu
mộ hai mươi sáu đại phu từ ba tỉnh Giang Âm, Giang Tây, Hồ Quảng, hiện
tại đều ở ngoài thành. Trong đó có mười một vị đã quen với Lộ đại phu ở
Phổ Tế y hội. Ngoài số ấy ra có mấy đại phu từ trung thư tỉnh đến cùng
một lượng lớn dược liệu, do Diệp lão đại phu ở trung thư sau khi nghe
chuyện Tuyền Châu ra mặt trưng mộ. Mấy ngày trước có truyền tin nói ngài sẽ đến trễ. Trang chủ không mời đến đại phu ở Phúc Kiến, nói là để bọn
họ tự lo nơi đó là tốt rồi. Còn những vật dụng khác, lấy danh nghĩa Phổ
Tế y hội chiêu mộ được gần bốn phần, mấy hộ buôn dược liệu có qua lại
làm ăn với Thu Linh trang ở Hoài Âm, Giang Tây, Hà Nam góp ra bốn phần,
trang chủ lại điều tới hai phần nữa. Không đáng lo.”
Lộ Dao gật đầu, phương diện này xưa này Phó Thu Nhiên lo liệu rất trôi chảy.
“Dược liệu công cụ đến hết chưa?”
“Dược liệu đã đến, công cụ phải hai ngày nữa.”
Lộ Dao gật đầu “Trước giờ Thu Nhiên có kinh nghiệm đối phó mấy chuyện dịch bệnh này nhất, sẽ không có vấn đề gì.”
Hai người vừa đi vừa nói, mới đó đã tới ngoài lều vải mọi người đang nghỉ.
Chỗ này nằm ngay hướng gió, nhiều gió hanh khô, đứng ở phương diện phòng dịch mà nói là chỗ trú ngụ rất tốt.
Ngoài lều có mấy đại phu
quen biết với Lộ Dao, đa số là mấy lần trước hợp tác cứu chữa nạn dân
thiên tai dịch bệnh hoặc là quen biết ở Phổ Tế y hội. Lộ Dao tính tình
phóng khoáng cởi mở, quan hệ với mọi người đều thân thiết. Có mấy lão
đại phu mới đầu có hơi gai mắt vì tuổi Lộ Dao còn trẻ nhưng sau vài bận
hợp tác, nhất là chứng kiến thủ pháp dùng thuốc khống chế dịch bệnh của
Lộ Dao, tuy ngoài miệng không nói nhưng không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác. Trong chốc lát, mọi người thấy Lộ Dao đều chạy tới chào hỏi, Lộ
Dao đáp lễ từng người một. Hai mươi đại phu, trừ ba ông lão ra, còn lại
đều là nam tử hai ba chục tuổi sức lực dồi dào, thậm chí còn có một
thiếu nữ tuổi tầm suýt soát Lộ Dao, nhà là thế gia y dược, phụ thân là
đại phu Đàm Dục nổi tiếng, lần này đi theo huynh trưởng tới.
Lúc
này, lại thấy một đại phu trẻ tuổi từ tít đằng sau chạy tới, vừa chạy
vừa hét toáng lên “Lộ Dao, Lộ Dao, cô tới rồi! Ta chờ cô lâu lắm rồi
đấy!” Chỉ thấy thanh niên nọ mặc trường sam màu trắng, thắt khăn kiểu
thư sinh, một tay túm vạt trường sam, bước chân quá nhanh nen có hơi bất ổn, khuôn mặt rất tuấn tú, nhất là cặp mắt hoa đào, mỗi lần cười lên
thường bị Lộ Dao chọc là tai họa. Mỗi lần mọi người thấy đều không nén
được muốn cười, mà người này vừa khéo lại tên là Tô Tiếu.
Tô Tiếu và Lộ Dao quen biết từ bốn năm trước, không phải làm quen nhờ y thuật
mà là một màn diễn anh hùng cứu mỹ nhân. Có điều trong sô diễn này, anh
hùng là Lộ Dao còn mỹ nhân là Tô Tiếu. Lộ Dao rất hiếm khi động tới võ
nghệ, một là không đủ nội lực, hai là không muốn bị cuốn vào rắc rối.
Nhưng nhìn thấy sờ sờ Tô Tiếu hai tay trói gà không chặt ngăn cản một
đám cường đạo cao to vạm vỡ, muốn bảo vệ mẫu thân lớn tuổi đằng sau
mình, Lộ Dao vẫn không nhịn được mà ra tay, dựa vào chiêu thức tinh xảo
thu thập đám cường đạo kia. Cứ tưởng chuyện đến đấy là xong, ai dè sau
đó Tô Tiếu này bám dính lấy nàng, mở mồm ra là muốn báo đáp ơn cứu mạng, Lộ Dao đi đâu hắn đi đó, hơn nữa ngày thường rất lắm mồm, cái miệng từ
sáng sớm tới lúc tắt nắng không có khi nào ngậm lại, cơ hồ phiền chết Lộ Dao. Nếu không phải nể mặt mũi mẹ hắn, Lộ Dao đã tính đấm cho hắn một
đấm ngất xỉu cho xong. Đến cuối cùng, sự việc kết thúc bằng cách Lộ Dao
thừa lúc Tô Tiếu không chú ý, chạy về Kim Lăng Thu Linh trang. Có Phó
Thu Nhiên che giấu, Tô Tiếu tìm khắp nơi không thấy Lộ Dao, đau lòng mất một thời gian mới thôi.
Song chỉ vẻn vẹn một năm sau đó, Lộ Dao
ngang qua Hoài Âm, dừng chân chẩn bệnh miễn phí tại y quán của Thu Linh
trang lại gặp phải Tô Tiếu. Lúc ấy thấy đối phương háo hức túm lấy mình, Lộ Dao thiếu điều muốn đập đầu chết quách. Đến chừng đó Lộ Dao mới
biết, y thuật của Tô Tiếu rất giỏi, là đại phu chủ quản Phổ Tế đường ở
thành Hoài Âm. Về sau mấy bận gặp nạn dịch, lũ lụt thiên tai các loại,
Lộ Dao hành y đều đi cùng Tô Tiếu, dần dần phát hiện người này ngoài
việc nhiệt tình quá mức cộng thêm lắm mồm như Đường Tăng ra, kỳ thật
không có thói xấu gì, hơn nữa tính như trẻ con, chẳng biết che giấu ý
nghĩ trong lòng. Tới lui thường xuyên, hai người trở thành bạn bè khá
thân.
Nhờ Tô Tiếu tự mình tuyên truyền, các đại phu đồng hành cho dù
không biết hai người cũng biết giao tình giữa Tô Tiếu và Lộ Dao, thấy bộ dạng xồng xộc chạy tới của Tô Tiếu, không cười trộm thì cũng nhướng mày chờ xem kịch.
Chỉ thấy Tô Tiếu túm hai ống tay áo Lộ Dao, đôi
mắt hoa đào cười càng thêm rạng rỡ “Lộ Dao, ta nhớ cô đến khổ!” Cái chữ
khổ còn kéo âm thật dài.
Lộ Dao suýt nữa sặc nước miếng, trừng mắt nửa ngày mới thở hắt ra “Tô Tiếu, ta chẳng nhớ ngươi chút nào.”
Tô Tiếu nghe xong cũng không nổi giận, cười hì hì như cũ, gác một tay lên
vai Lộ Dao “Sau này mỗi ngày ta đều ở bên cạnh Lộ Dao cô, tự nhiên cô
không cần nhớ ta nữa.”
Lộ Dao vỗ trán đáp “Vậy ta sẽ nhớ đến ngươi mỗi ngày, mỗi ngày muốn bóp chết ngươi mới được!”
Mấy đại phu đã hợp tác với Lộ Dao và Tô Tiếu quá quen cảnh này, mạnh ai nấy cười trộm.
Phạm Dao lại bước lên một bước, túm lấy Tô Tiếu kéo cái người thiếu điều dính lên người Lộ Dao ra, quăng ra ngoài năm thước.
Tô Tiếu đứng vững lại mới nhìn thấy Phạm Dao, lập tức kêu lên một tiếng,
xông lên đưa tay định sờ vết sẹo trên mặt Phạm Dao, vừa sờ vừa hỏi “Vị
đại ca này, sẹo trên mặt huynh do đâu thế? Bị thương lâu chưa? Có chữa
thương dùng thuốc không? Có cần ta giúp huynh không? Không lấy tiền
đâu!”
Bỗng dưng Phạm Dao phát hiện, những người Lộ Dao quen hình
như ít nhiều gì cũng có điểm không bình thường, sầm mặt làm thinh. Tô
Tiếu thấy Phạm Dao phớt lờ cũng không để ý, cứ xoay mòng mòng quanh y,
bị đẩy ra lại nhanh nhẹn bò dậy tiếp tục xoay.
Lộ Dao đứng bên sờ cằm suy tư, Phạm Dao giả câm đối phó với Đường Tăng Tô Tiếu đúng là vũ khí tuyệt hảo.
Bấy giờ hơn hai mươi đại phu cùng nhau thương lượng, bèn để năm đại phu ở
lại Vĩnh An, những người còn lại cùng đến hai đất Đức Hóa, Vĩnh Xuân bắt nguồn của bệnh dịch, sau đó mới tính tiếp. Mọi người vừa ăn vừa thảo
luận biện pháp phòng dịch cần thiết. Có hai đại phu trên đường đi đã
chẩn trị qua mấy người di tản phát bệnh dọc đường, tóm lược lại triệu
chứng. Mọi người đều có cân nhắc sơ qua, bàn bạc mấy phương thuốc có thể sử dụng.
Ăn xong, mọi người lập tức khởi hành. Từ Thiên sợ ba
lão đại phu chịu không nổi dằn xóc trên lưng ngựa, bèn khuyên hai đại
phu trẻ khác ở lại Vĩnh An, những người khác tuy không biết võ công
nhưng đều tuổi trẻ sức lực dồi dào, nghỉ ngơi một đêm lập tức giục ngựa
thẳng đường tới Đức Hóa, Vĩnh Xuân.
[31] Hạnh lâm 杏林 rừng hạnh.
Đổng Phụng 董奉 người nước Ngô thời Tam Quốc, ở ẩn ở Lư Sơn 廬山, chữa bệnh
cho người không lấy tiền. Người bệnh nặng mà khỏi, ông trồng năm cây
hạnh, người bệnh nhẹ mà khỏi, trồng một cây. Chỉ mấy năm sau có hơn mười vạn cây hạnh thành rừng. Về sau hạnh lâm 杏林 chỉ giới y học.
[32] Thuộc tỉnh Phúc Kiến, là huyện lỵ thuộc thành phố Tam Minh ngày nay.