Địa vị hiện giờ của nàng xưa đâu bằng nay, nếu Thẩm Ngọc Dung vẫn chưa thi đỗ Trạng Nguyên, cũng vẫn chưa làm Trung Thư Xá Nhân, năm ngoài nàng đã nên xuất giá rồi, gả cho nhi tử của chưởng quầy một quán rượu nhỏ ở thành Yến Kinh cũng coi là hôn sự trèo cao rồi.
Nhưng mà từ khi Thẩm Ngọc Dung đỗ Trạng Nguyên, lại được Hồng Hiếu Đế khâm điển làm Thư xá nhân, nước lên thì thuyền lên, địa vị của Thẩm Như Vân cũng được kéo theo lên. Thẩm Ngọc Dung tiền đồ vô lượng, lại là thanh niên tài tuấn, hơn nữa Thẩm Như Vân cũng hiểu được, hiện tại Thẩm Ngọc Dung còn được Vĩnh Ninh công chúa coi trọng, ngày sau Thẩm gia bọn họ càng quý không thể nói. Đừng nói là nhi tử chưởng quầy, ngay cả nhi tử nhà quan lại bình thường, Thẩm Như Vân cũng chướng mắt.
Thẩm Như Vân đã có người trong lòng, đó là mỹ nam tử nổi danh thành Yến Kinh Thành, thế tử Chu Ngạn Bang của Ninh Viễn Hầu. Trước kia, Thẩm Như Vân chỉ đành ở trong lòng yên lặng nhìn hắn, Chu Ngạn Bang là mây trên trời, Thẩm Như Vân nàng là bùn dưới mặt đất. Nhưng hiện tại không giống rồi, thân phận thay đổi, đã khiến Thẩm Như Vân hiểu được, mình cũng có tư cách đứng ở bên cạnh Chu Ngạn Bang, trở thành thê của Chu Ngạn Bang.
Nhưng mà từ nhỏ Ninh Viễn Hầu Chu Ngạn Bang đã có hôn ước, chính là Khương nhị tiểu thư thiên kim của đương triều thủ phụ. Nhưng Khương nhị tiểu thư tính tình ngoan độc, còn nhỏ tuổi đã làm ra chuyện giết mẫu hại đệ. Dĩ nhiên nhà Ninh Viễn Hầu không thể để một tiểu thư ngoan độc như vậy vào cửa, nhưng lại không thể hủy hôn, vì thế hôn sự vẫn giữ lời, nhưng người thành thân được chọn lại, từ Khương nhị tiểu thư biến thành Khương tam tiểu thư.
Mọi người trong thành Yến Kinh thảo luận chuyện này sôi nổi, nhưng không một ai cảm thấy hôn sự của Khương nhị tiểu thư làm như thế có cái gì không đúng, cũng không một ai bất bình thay Khương nhị tiểu thư, bởi vì nếu đổi là bản thân, cũng sẽ chọn Khương tam tiểu thư xinh đẹp dịu dàng mà không phải Khương nhị tiểu thư ác độc tàn nhẫn.
Hôm nay là lễ cập kê của Khương Ấu Dao Khương tam tiểu thư, trong lòng mọi người đều hiểu. Khương Ấu Dao cập kê xong thì hôn sự với thế tử của Ninh Viễn Hầu cũng sắp tới.
Đúng là trong lòng Thẩm Như Vân không cam lòng, mới cố ý đi theo Thẩm mẫu tới đây nhìn một chút dáng vẻ của thê tử chưa qua cửa của Chu Ngạn Báng. Thậm chí vì muốn nổi bật hơn Khương Ấu Dao, mà cố ý đổi một bộ xiêm y tươi đẹp.
Người tới đây tham dự lễ hoặc là muốn nịnh bợ Khương Nguyên Bách, hoặc chính là có quan hệ thân thiết với Khương Nguyên Bách, dĩ nhiên sẽ không làm mất mặt Khương Ấu Dao. Nhóm quý nữ đều mặc mộc mạc, không để giọng khách át giọng chủ, mà Thẩm Như Vân ăn mặc như vậy, ở chỗ này càng hiện lên bắt mắt.
Quý Thục Nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Như Vân làm vẻ ta đây, trong lòng không vui, nhưng bà ta từng nghe Khương Nguyên Bách nhắc qua, ngày sau thành tựu của Trung Thư Xá Nhân Thẩm Ngọc Dung không thể khinh thường, nếu có thể lôi kéo là tốt nhất. Vì thế trên mặt Quý Thục Nhiên vẫn vui vẻ phóng khoáng như cũ, đáp lời khen tặng của các quý phu nhân.
Một phu nhân có quan hệ tốt với Quý Thục Nhiên hỏi: “Nghe nói trước đó vài ngày nhị tiểu thư trong phủ cũng đã hồi kinh, không biết hôm nay có đến dự lễ hay không?.”
“Đương nhiên có rồi.” Quý Thục Nhiên cười nói: “Lúc này có lẽ còn đang trang điểm, tới muộn chút.” Lời nói mang theo chút ý tứ Khương Lê không nghe dạy bảo.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, các phu nhân chung quanh nhao nhao nhìn Quý Thục Nhiên với ánh mắt đồng tình. Có kẻ tính tình ngay thẳng chút nói: “Nhị tiểu thư đã lâu không trở về Yến Kinh, cũng không biết còn nhớ bao nhiêu quy củ của Yến Kinh?. Lúc trước tuổi còn nhỏ đã khó dạy, hiện giờ……” Nói không hết lời, ý tứ còn lại không cần nói cũng biết.
Quý Thục Nhiên thở dài, Khương Ngọc Nga ngồi bên cạnh Dương thị đảo tròng mắt nói: “Vốn dĩ Nhị tỷ không kịp đến lễ cập kê của Tam tỷ, nhưng tháng trước am ni cô xảy ra chuyện, không biết sao đại bá phụ lại sai người đón Nhị tỷ trở về.”
Khương Ngọc Nga nói rất vẹn toàn, nhưng các quý phu nhân nghe vào tai lại là một tầng ý khác. Vị phu nhân lúc đầu nói chuyện với Quý Thục Nhiên nói: “Ta thấy nhị tiểu thư của quý phủ là người có bản lĩnh.”
Ám chỉ Khương Lê có thể trở về Yến Kinh, tự mình cũng phải rất nỗ lực, là kẻ có tâm nhãn, khó đối phó.
Liễu phu nhân ở bên cạnh nghe thấy những phu nhân này nói chuyện, cũng muốn giải thích hộ vài câu cho Khương Lê. Nhưng lại ngại người phụ họa thật sự quá nhiều, toàn bộ người tới Khương phủ tham dự lễ, hầu như đều có quan hệ qua lại với Quý Thục Nhiên, chỉ sợ cho dù bà ra mặt nói chuyện, cũng không ai thèm nghe vào, thậm chí còn đưa tới phiền toái cho Khương Lê.
Khương Ngọc Nga thấy khóe miệng Quý Thục Nhiên hơi cong, trong lòng cũng đắc ý lên. Từ trước đến nay tam phòng bọn họ ở Khương phủ không được coi trọng, nàng là nữ nhi của thứ tử(con của vợ nhỏ), chỉ dựa vào Dương thị và Khương Nguyên Hưng, đời này cũng không ngẩng đầu lên được. Chi bằng chịu khó lấy lòng vị đại bá mẫu này, phải biết rằng, Quý gia còn có Lệ tần được sủng ái ở trong cung, nếu dỗ cho Quý Thục Nhiên vui vẻ, thì ăn chút cơm thừa canh cặn, cũng là tốt.
Khương Ngọc Yến không khôn khéo bằng Khương Ngọc Nga, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh Dương thị. Dương thị ngồi bên vừa căm giận nữ nhi mình nịnh bợ Quý Thục Nhiên, vừa không thể không để Khương Ngọc Nga làm như vậy.
Lư thị ngồi cách bọn họ không xa, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, dường như vô cùng coi thường bộ dạng đắc ý của Khương Ngọc Nga.
Đang nói chuyện thì lễ cập kê bắt đầu.
Khương Nguyên Bách và Quý Thục Nhiên đứng lên, đứng ở trong đình phía đông. Khách khứa thì đứng ở bên ngoài đình, quan lại nâng khay đồng đứng ở phía tây bậc thang.
Khương Ấu Dao được nha hoàn vây quanh chậm rãi đi đến.
Hôm nay là lễ trưởng thành, Khương Ấu Dao mặc lễ phục dài đỏ rực, chải tóc song hoàn. Nàng vốn là xinh đẹp yêu kiều rực rỡ, mùi thơm thiếu nữa khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy tốt đẹp.
Nàng từ nhỏ đã được Khương Nguyên Bách nuôi dưỡng cưng chiều, càng làm cho nàng tinh xảo như châu như ngọc. Mà nhan sắc tươi đẹp như vậy, lập tức khiến cho nàng ở trong đám khách khứa càng thêm nổi bật.
Mỹ nhân có thể so bì, Thẩm Như Vân cũng ăn mặc tươi đẹp, nhưng mà cho dù sống trong nhung lụa thì dung mạo vẫn kém Khương Ấu Dao quá nhiều.
Khương Bính Cát nhỏ tuổi cũng tới xem lễ, ngồi ở bên cạnh Khương lão phu nhân, hô: “Tam tỷ thật xinh đẹp!”
Khương Ấu Dao nghe vậy, tâm tình sung sướng lập tức nở nụ cười tươi tắn. Nắng sớm mờ mờ, nàng cười càng thêm rung động lòng người, cực kỳ xinh đẹp, làm cho người nhìn không chớp mắt.
Mọi người nhìn đến ngây người.
Khương Ấu Dao thấy vậy, trong lòng đắc ý, vô cùng vui vẻ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát giác có chút không đúng. Ánh mắt của những khách khứa đó, hình như lướt qua nàng.
Bọn họ đang nhìn phía sau nàng?
Phía sau có cái gì?
Khương Ấu Dao nghi hoặc xoay người, ngước mắt lên thì thấy có thiếu nữ yểu điệu chậm rãi đi tới.
Nữ hài tử kia là từ bên cạnh một đình viện khác đi đến, đình viện Khương gia, hoa cỏ nhiều vô cùng. Nàng một đường rẽ hoa mà đi, khiến cho người ta cảm thấy hương thơm mềm mại.
Khác với vẻ đẹp rực rỡ của Khương Ấu Dao, nữ hài tử này, chỉ mặc một bộ xiêm y màu xanh lá đơn giản, thậm chí trên xiêm y đến một đóa hoa thêu cũng không có, cực kỳ mộc mạc. Càng nổi bật lên mái tóc dài đen nhánh như mực, dùng một cây trâm cài ngọc bích vấn lên kiểu tóc đơn giản.
Khuôn mặt nàng thuần khiết, ánh mắt trong trẻo, khóe môi hơi nở nụ cười dịu dàng thanh khiết như màu xiêm y của nàng.
Không đủ rực rỡ nhưng lại xinh đẹp thông tuệ, nếu Khương Ấu Dao là châu báu, nàng chính là ngọc tốt chưa mài dũa.
Chưa từng mài dũa, cũng không cần mài dũa.
Hô hấp Khương Ấu Dao cứng lại, móng tay suýt nữa đâm vào lòng bàn tay.