Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 46: Chương 46


Edit: Mean
  Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Lôi Lôi cùng một vài người bạn lên núi dạy học, đi được nửa năm thì ngôi nhà cũ ở thành phố nơi cô sống sắp bị phá bỏ do quy hoạch đô thị.
  Hiện giờ quan hệ giữ hai người lão Trần lão Dịch với Trần Lôi Lôi đã ổn định nên cùng nhau bàn bạc mua một căn hộ lớn bằng hình thức chia sẻ phòng ở, thời điểm căn hộ được sửa sang và dọn đến ở, Trần Lôi Lôi đã về ở được hai tháng.
  Trần Lôi Lôi đã rám nắng, giảm cân, nhưng tính cách của cô đã thay đổi rất nhiều so với tính cách táo bạo trước đây, cô hay cười nhiều hơn.
  Lão Trần rất thích sự thay đổi của cô, vì vậy khi con gái nói muốn tiếp tục đi học đã lập tức đồng ý ngay.
  Vừa đồng ý xong không lâu sau anh lại rơi vào một mớ bòng bong.
  Lão Trần tưởng không ai nhìn ra trạng thái của mình, nhưng thật ra lão Dịch đã sớm nhận ra có gì đó không ổn, chỉ là muốn anh chủ động nói ra cho nên vẫn luôn im lặng.
  Lão Trần kìm được ba ngày, ba ngày sau nước mắt lưng tròng nhìn lão Dịch, hỏi hắn có nên kể cho Trần Lôi Lôi nghe thân thế của cô không.
  Hai người đã bên nhau gần ba năm, trong thời gian đó hắn đã biết một chút về bố mẹ ruột của Trần Lôi Lôi, nhưng chuyện này người ngoài như hắn không thể xen vào quá nhiều, chỉ nói lão Trần tự quyết định đi.
  Lão Trần nghe xong liền vùi đầu vào ngực lão Dịch, một lúc lâu sau mới đi vào phòng làm việc gõ cửa, nói với Trần Lôi Lôi mình có chuyện muốn nói với cô.
  Trần Lôi Lôi đỡ kính trên sống mũi, lùi lại để lão Trần vào, lão Trần vào phòng đóng cửa lại rồi hắng giọng nói: “Lôi Lôi, bố…”
  ”Bố,” Trần Lôi Lôi đột nhiên nói, “Con về đã không nói với bố chuyện con đi hỗ trợ giảng dạy mấy tháng kia.”
  Lão Trần sửng sốt: “Bây giờ muốn nói sao?”
  Trần Lôi Lôi lắc đầu: “Thật ra con biết bố định nói cái gì cho nên muốn ngắt lời bố.”
  Lão Trần cau mày: “Con biết bố định nói gì?”
  Trần Lôi Lôi gật đầu: “Con biết.”
  .
  Trần Lôi Lôi đã biết mình không phải là con gái ruột của Trần Cố từ rất lâu rồi, còn sớm như thế nào thì phải ngược dòng về nhiều năm trước.

  Năm đó Trần Lôi Lôi đang học lớp 5 hoặc lớp 6 gì đó.

Trong giờ nghỉ trưa sau khi ăn trưa, giáo viên nói rằng có người đang tìm cô, người kia mang theo giấy khai sinh của Trần Lôi Lôi và bệnh án của bệnh viện để chứng minh Trần Lôi Lôi thật ra là cháu gái của mình.
  Trần Lôi Lôi đã gặp gia đình này dưới sự dẫn dắt của cô giáo, nhóm người này tự nhận là bố mẹ của bố mẹ ruột và chị gái, bọn họ đến tìm Trần Lôi Lôi là muốn đón cô về đoàn tụ.
  Trần Lôi Lôi khi đó mới mười tuổi, không thể nói là không hoảng sợ, nhưng cô vẫn yên lặng nghe nhóm người kia nói.
  “Nếu tôi thực sự là người nhà của các người, tại sao ngay từ đầu đã biết tôi ở đây mà không đến tìm tôi sớm hơn?” Trần Lôi Lôi hỏi.
  Nhóm người không trả lời được, lại không có thêm thông tin chứng minh quan hệ họ hàng nên đã bỏ đi trong sự tắc trách của giáo viên và bác bảo vệ.
  Trần Lôi Lôi không nói với lão Trần chuyện này, nhưng thời gian sau đó cô vẫn bị đám người này quấy rối, để tránh xa những thứ lộn xộn này cô đã lấy thành tích thật cao để vào học ở một ngôi trường hoàn toàn khép kín.
  Có lẽ nhìn thấy sự không tin tưởng của Trần Lôi Lôi, mấy người kia nhanh chóng rời đi, trước khi đi để lại một thẻ ngân hàng, nói rằng đó là tiền tiêu vặt cho cô.
  Nghe xong, lão Trần chưa bao giờ nghĩ rằng mình canh phòng nghiêm ngặt như vậy vẫn cho người khác cơ hội, càng không ngờ rằng Trần Lôi Lôi từ nhỏ đã học được tính cách nhẫn nhịn.
  Trước đây có một thời gian Trần Lôi Lôi muốn chuyển trường là vào giai đoạn quan trọng năm cấp 2, bởi vậy lão Trần đã không đồng ý yêu cầu của cô, cuối cùng Trần Lôi Lôi dùng điểm số thật cao chứng minh thành tích của mình, lão Trần lúc này mới cho phép cô đến một trường học kép kín vào nửa cuối năm lớp sáu.
  “Sao con không nói với bố sớm hơn?” Lão Trần hỏi.
  ”Bố đã vất vả quá rồi,” Trần Lôi Lôi nói, “Con không muốn làm bố phiền lòng.”
  Mũi lão Trần chua xót, suýt không kìm được nước mắt.
  Thấy anh sắp khóc, Trần Lôi Lôi vội vàng nói: “Con không muốn sống cùng hai người nữa.”
  Nước mắt lão Trần lập tức rút đi, bất mãn nói: “Tại sao?”
  ”Dù gì đây cũng là căn hộ bố và thầy Dịch mua, con ở cùng không tốt chút nào.”
  Lão Trần dặn cô đợi một chút, lúc sau anh lén lút lẻn vào.
  “Căn này là bố mua, tiền của Dịch Lãng bố không có đụng vào”, Vừa nói vừa đưa cho Trần Lôi Lôi hợp đồng mua bán nhà cùng với sổ tiết kiệm, “Dịch Lãng không có tiền tiết kiệm, số tiền này là tiền bán nhà của anh ấy.


Đừng nghĩ rằng bây giờ chúng ta khá ổn, mấy thập niên sau này không biết sẽ ra sao, có phát sinh chuyện không thể chịu đựng được hay không, cho nên đã thêm một chút vào để anh ấy sau này dưỡng lão.”
  Trần Lôi Lôi cầm xấp tài liệu, hồi lâu không lên tiếng.
  ”Con cứ yên tâm mà sống, bố đã bàn bạc với anh ấy rồi, nghỉ hưu sẽ về quê sinh sống một thời gian, sau này không còn khả năng di chuyển nữa sẽ vào viện dưỡng lão, không gây thêm phiền toái cho con nữa”, Anh ôm lấy con gái, “Con không cần lo lắng cho chúng ta, muốn làm gì thì làm.”
  Lão Trần nói xong cũng không nhắc tới vấn đề thân thế của Trần Lôi Lôi nữa, nhắc mãi hai câu chú ý thân thể rồi cầm lấy xấp tài liệu rời đi.
  Không lâu sau khi anh rời đi, lão Dịch bước vào đưa cho Trần Lôi Lôi một tấm thẻ rồi nói với cô: “Tiền vô dụng.”
  Tiền này là tiền tiêu vặt người thân của bố ruột Trần Lôi Lôi tặng hơn mười năm trước, số tiền này cứ tăng dần theo năm tháng nhưng Trần Lôi Lôi chưa bao giờ đụng vào.
  Vốn định tranh thủ mua một căn nhà, trang hoàng nhà cửa để lão Dịch bí mật sử dụng, kết quả lại còn nguyên vẹn trở về.
  ”Đúng rồi,” Lão Dịch trước khi đi nói với Trần Lôi Lôi, “Nghe nói con muốn tiếp tục đi học cho nên ta bỏ thêm một số tiền vào đó, ngày thường đừng mệt mỏi quá, đến trường rồi thì nhớ về nhà thường xuyên.”
  Lão Dịch nói xong đi tới cửa rồi lại quằn trở về, nói nhỏ với Trần Lôi Lôi: “Hơn một năm này con đi dạy học, lúc nào bố con cũng mơ thấy con, có lần tỉnh lại khóc nói mơ thấy con bị xe đâm, lúc ấy còn bò dậy muốn đi tìm con làm ta sợ muốn chết, dỗ mãi mới chịu sáng hôm sau gọi cho con hỏi tình hình, còn không biết có nên đến chỗ con không nữa đó.”
  Lần đầu tiên Trần Lôi Lôi nghe thấy chuyện này, lập tức ngây ra.
  ”Đừng nhìn bố con không nói gì, thật ra rất nhớ con đó,” Lão Dịch nói, “Em ấy là bố của con, con là con gái em ấy, không ai có thể thay đổi được quan hệ này.”
  Trần Lôi Lôi sững sờ một lúc, nhận ra hắn đang ám chỉ thân thế của mình.
  Trần Lôi Lôi gật đầu: “Yên tâm đi, cả đời này con chỉ có một ông bố.”
  Lão Dịch mỉm cười gật đầu, trước khi đi còn quay mặt về phía Trần Lôi Lôi nói: “Thôi thì nếu con không muốn có thêm bố thì gọi ta là mẹ cũng được, ta không ngại.”
  Trần Lôi Lôi: “…”
  .

  Lão Dịch và lão Trần cùng nhau trải qua sinh nhật lần thứ 50.

Tiệc bày ba bàn, tất cả những người được mời đều là bạn tốt.
  Mười năm qua hai người không hề thừa nhận quan hệ với người ngoài, nhưng người có mắt tinh tường đều có thể nhìn ra manh mối, đa số đều cười trừ, nhưng có người vẫn thích nói sau lưng, nhất là lần làm sinh nhật 50 cùng nhau, một số người càng nói nhiều hơn.
  Lão Trần và lão Dịch càng lớn tuổi da mặt càng dày nên chẳng thèm đoái hoài gì đến chuyện này, để công khai hơn bọn họ còn chụp chung một tấm, bức ảnh được phóng to thành hình thẻ đặt ở sảnh khách sạn, tùy khách qua đường tham quan.
  Trần Lôi Lôi và chồng ôm con gái đứng nghỉ chân trước khách sạn một lúc lâu, người chồng nói: “Hai ông bố của em nhìn như mới hơn 30 ấy.”
  Cô con gái chưa đầy hai tuổi phụ họa theo: “Ông ngoại! Đẹp!”
  Trần Lôi Lôi lấy khăn giấy ướt lau sạch bụi trên ảnh chân dung rồi nói với chồng: “Lát nữa trên bàn ăn nhớ nói lời này, biết đâu bố em vui vẻ sẽ đồng ý chuyện của anh ngay đấy.”
  Chồng Trần Lôi Lôi, Tiêu Hoài là một nghệ sĩ thường thích nhìn người, đồ vật và cảnh vật.

Trước đây nhìn trúng lão Dịch muốn hắn trở thành người mẫu, nhưng bị cha vợ vô tình đuổi đi.
  Tiêu Hoài nghe vậy vui muốn chết, lập tức ôm con gái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi khen bố vợ.
  Bữa cơm này cả khách và chủ nhà đều rất thích, khóe miệng lão Trần không hề hạ xuống.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, lão Trần kéo lão Dịch hỏi trên mặt có phải lại thêm hai nếp nhăn không.
  Lão Dịch ôm mặt anh, nhìn trái nhìn phải hồi lâu rồi đặt lên miệng anh một nụ hôn: “Không những không có nếp nhăn mà còn đẹp trai kinh người.”
  Lão Trần vốn đã uống hơi nhiều, nghe xong thì ngây người một hồi lâu, ôm eo lão Dịch không buông, cho đến khi Trần Lôi Lôi nhìn không được nữa đi về phía trước tách hai người ra.
  ”Bố, có thể, về nhà.”
  Lão Trần đáp: “Ừ, về nhà.”
  Khi Tiêu Hoài và con gái đến gara lấy xe, Trần Lôi Lôi một mình đỡ hai người đứng đợi ở cửa, lúc này lão Trần đã mơ màng sắp ngủ nhưng lão Dịch vẫn tỉnh táo, nhìn Trần Lôi Lôi nói, “Sao vậy?”
  “Hôm nay vui không?” Trần Lôi Lôi hỏi.
  Lão Dịch gật đầu: “Rất vui.”

  “Vui là được rồi,” Trần Lôi Lôi nói, “Ba, sau này hai người sáu mươi tuổi, con sẽ làm gì đó tốt hơn.”
  Lão Dịch cười đang muốn nói đồng ý, đã thấy lão Trần vặn vẹo, cả người leo lên người mình như gấu koala.
  Tiêu Hoài vừa lúc lái xe tới, nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng xuống xe hầu hạ hai ông bố vợ, còn chưa đến gần thì bị lão Trần đá ra: “Cậu! Đi!”
  Tiêu Hoài ngẩn ra, Trần Lôi Lôi không nhịn được cười, cùng con gái họ ngồi vào ghế vỗ tay, giống như đang xem trò vui không sợ chuyện lớn.
  Lão Dịch bất đắc dĩ cực kỳ, muốn bẻ tay lão Trần ra nhưng lại bị anh giữ chặt hơn, vừa lúc đang làm ầm lên, lão Trần đột ngột buông lão Dịch ra.
   Mất cân bằng trọng lực đột ngột khiến lão Dịch suýt ngã, thấy sắp có chuyện, lão Trần vội ôm lấy hắn.
  Lão Dịch tức giận đánh một cái: “Quậy đủ chưa?”
  Lão Trần nhìn hắn, vài giây sau nói, “Em yêu anh.”
  Lão Dịch ngẩn ra, sau đó trịnh trọng đáp: “Anh cũng yêu em.”
  Thấy không khí rất tốt, Tiêu Hoài bước tới gần Trần Lôi Lôi muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp hành động đã bị ánh mắt Trần Lôi Lôi dán chặt tại chỗ, anh ta lúng túng gãi gãi sau đầu, nhìn trời rồi nói: “Wow, trăng lớn quá.”
  Mọi người đều ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một vòng trăng khuyết, Trần Lôi đang định phỉ nhổ chồng mình thì thấy vài ánh sáng nhấp nháy trên không, sau đó bầu trời nở rộ đầy chùm pháo hoa.
  Ánh sáng rực rỡ cướp đi sự chú ý của mọi người, dưới sự phản chiếu này, Trần Cố và Dịch Lãng lặng lẽ đón nhận một nụ hôn ngắn ngủi.
  Lão Trần: “Sao ngọt thế nhỉ?”
  Lão Dịch: “Hôm nay không dị ứng với đồ ăn nên uống một ly rượu ngọt”, Nói rồi liếc nhìn người xung quanh: “Còn muốn hôn nữa không?”
  Lão Trần: “Muốn!”  Tác giả: Chương dài nhất đó.
  Câu chuyện của lão Trần và lão Dịch đã đến hồi kết, đây là nguồn cảm hứng của tôi trước đây, sau đó đột nhiên muốn viết, vì vậy tôi đã viết nó.
  Lý do viết áng văn này là do văn khác không có ai đọc, xung quanh tôi có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi viết nó để điều chỉnh tâm trạng khi chán nản, hy vọng áng văn này có thể mang đến cho các bạn một chút ấm áp và hạnh phúc.
  Tôi không muốn viết về cuộc đời của tuổi già, luôn cảm thấy khi về già, hài kịch sẽ trở thành bi kịch nên dừng lại ở tuổi năm mươi là vừa phải.
  Không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng tôi sẽ nhiệt tình yêu thương và chăm chỉ viết văn.
  Cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn, cảm ơn các bạn rất nhiều, hẹn gặp lại các bạn ~.