Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 11: Chương 11


Edit: Silent
  Lão Trần phí sức chín trâu hai hổ thuyết phục lão Dịch quay lại.

  Lão Dịch lần này thực sự tức giận, khoanh tay ngồi trên sô pha, thái độ hờ hững.

  Lão Trần ngồi bên cạnh trêu chọc một hồi, thấy hắn vẫn mặc kệ, thời gian không còn sớm vội đứng dậy vào bếp nấu ăn.

  Ban đầu lão Dịch còn vẻ lạnh mặt, chờ lão Trần vừa đi liền lộ nguyên hình.

  Vừa rồi một giọt nước cà chua bắn vào miệng, vô tình liếm thấy vị rất ngon, nên khi lão Trần rời đi, vội vàng nhét một quả cà chua nhỏ khác vào miệng.

  Khi lão Trần ra lấy đồ thì tình cờ nhìn thấy miệng đang nhai của lão Dịch, vì lương tâm cắn rứt nên lão Dịch cũng tình cờ nhìn cửa bếp.

  Cuộc đối đầu giữa hai bên thực sự rất xấu hổ.

  Cuối cùng lão Trần lui vào bếp trước, nhưng không đợi lão Dịch an tâm nuốt vào, lại mang một cái túi đi ra.

  Lão Trần đưa cà chua trong túi cho lão Dịch, cười nói: “Ăn từ từ thôi, không đủ thì chỗ này còn.



  Bữa trưa của hai người bắt đầu khoảng một giờ, nhưng lão Dịch không đói lắm, tức giận vì trước khi ăn cơm, lão Trần cứ lâu lâu lại cho hắn ăn thứ gì đó, đến lúc ăn thì gần như no luôn rồi.

  Tuy nhiên, tất cả chỉ là tưởng tượng trong đầu.

  Khi lão Dịch ăn xong bát cơm đầu tiên, lão Trần khuyên ăn thêm bát nữa, lão Dịch nghĩ rồi lại thêm bát khác.

  Ăn xong bát thứ hai, lão Trần hỏi lão Dịch còn ăn không, lão Dịch đưa bát.

  Đến bát thứ ba, lão Trần không cần làm gì, lão Dịch tự giác múc đầy một bát.

  Lão Trần thấy dáng người hắn cân đối không giống người háu ăn, nên khi lão Dịch ăn xong bát thứ ba, gõ một bên cho biết cơm trong nồi đã hết.

  Nhận ra mình đã ăn hết ba bát cơm, mặt lão Dịch có chút đỏ lên, xấu hổ nói: “Thịt kho tàu với cà chua xào trứng ngon quá, không nhịn được, xin lỗi.


  Lão Trần lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của hắn, sửng sốt một chút: “Ngon thật sao?”
“Ngon thật mà,” Lão Dịch đánh giá rất cao, “Tốt hơn ba mẹ làm nữa.

”   

  Lão Trần nghe vậy cười nói: “Anh là người thứ hai khen món ăn của tôi đó.


Lão Dịch ngạc nhiên: “Thật sao?”
  “Bởi vì tôi chỉ nấu cho anh với Lôi Lôi thôi à.

” Lão Trần vừa dọn dẹp bát đĩa vừa nói, “Con bé gần đây bận học quá, lâu rồi không cùng ăn, cũng đã lâu không nói hương vị đồ ăn thế nào.


  Lão Dịch nghe được chua sót từ trong lời nói, xoa mũi, không biết nên an ủi thế nào.

  “Sao này nếu không có việc thì thường xuyên tới đây đi.

” Lão Trần nói, “Tuy anh ăn hơi nhiều một chút, nhưng ăn ngon, giống như Lôi Lôi vậy.


  Lão Dịch nghe như bị so sánh với hậu bối, trong lòng hơi khó chịu, cảm thấy cần phải chính thức giới thiệu mình với bố của Trần Lôi Lôi.

  “Này, tôi tên Dịch Lãng, năm nay vừa tròn 40.


  Lão Trần đang đi về phía phòng bếp, suýt ngã rơi cái bát: “Bao nhiêu tuổi?”
  Lão Dịch có chút sững sờ: “40″
  Trong lòng lão Trần ngay lập tức nổi lên vô số câu hỏi và dấu chấm than, cuối cùng, bắt gặp ánh đèn pha, chọn cái hứng thú nhất hỏi lão Dịch: “Anh bảo dưỡng thế nào vậy?”
  Lão Dịch:”…… “.