Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 38: Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (11)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Người này, rõ ràng là đâu có chịu đả kích gì…

Thấy chữ trên tờ giấy, Tiêu Tê mới nhớ đến chuyện cậu từng hắt nước KY. Lúc đó KY đứng đàn hát dưới lầu, ca từ trắng trợn không kiêng nể gì, ở dưới đó cũng không thiếu bạn học đang bàn tán.

Lúc đó Tiêu Tê không cảm được tính “lãng mạn” của văn hoá Mỹ, cậu chỉ cảm thấy bị “mạo phạm”. Đang lúc mọi người chỉ trỏ nói này nói kia thì KY nhận được một chậu nước lạnh, “phạch phạch” suýt chút đã đóng băng KY.

Mấy người đứng quanh xung trố mắt một lúc, sau đó bắt đầu cười ha ha. Chắc là thiếu niên nhìn hết toàn bộ câu chuyện khắc rất sâu vào não nên hôm nay nhìn thấy KY thì chuyện đầu tiên làm là hắt cho tên kia một ly nước.

Trở lại phòng ngủ, Trương Thần Phi đang nghiêm túc dùng trí não xem phim, Tiêu Tê lại gần nhìn thoáng qua, vậy mà là phim xã hội đen của thế kỷ trước.



“Anh em của tôi đã từng giết người rồi đấy.” Đại ca xã hội đen tây trang giày da, vỗ tiểu đệ hung thần ác sát bên người.

“Ha ha, Long ca, chuyện gì cũng từ từ, có chuyện gì từ từ nói.”

“Dám có gan trêu chọc nữ nhân của tôi, có phải là anh không muốn bước ra ngoài nữa không?”



“Đừng xem nữa, học theo chút là được rồi.” Tiêu Tê tắt Louis XIV.

“Em có biết người từng tắt phim của tôi bây giờ thế nào không?” Người đứng đầu hắc đạo nhướng mày, không vui chút nào.

“Ừm, thế nào?” Tiểu kiều thê tuyệt không sợ, còn vô cùng can đảm dựa lên người hắn, biến ám dạ ám dạ thành tấm nệm đen.

Tiêu Tê làm ổ trong lòng ông xã, tặng hai vé khác đi, nhanh chóng nhận được trả lời.

[Art Ma Vương: Cám ơn tổng tài, tôi nhất định đến đúng giờ? Tôi có thể đưa người không thuộc Ba Tiêu theo không?]

[Tiêu Tê: Được, miễn là cậu có chừng mực, đừng quậy ra chuyện gì xấu thì OK.]

[Art Ma Vương: Chắc chắn là không, tôi còn muốn kiếm cơm từ fan mà.]

Gần đây Ba Tiêu tập trung nâng đỡ Ma Vương, người này cũng không chịu thua kém, nói chuyện cũng không tệ lắm. Bây giờ Vương Mạc xem như là “hồng bài” trong giới live stream, nếu được truyền thông đưa tin thì cũng tốt, dù sao cách ăn nói chuyện hắn cũng không chê vào đâu được, cũng có thể khiến người khác biết hắn khác với các người live stream khác ở chỗ — hắn chính là nhà vô địch thế giới.

Nhà mình cũng có một người vô địch thế giới, Tiêu Tê nhịn không được cong khoé miệng, đang muốn trả lời lại thì đột nhiên bị Trương Đại Điểu xoay người đè xuống.

“Em đúng là càng ngày càng lớn mật.” Trương Thần Phi nắm cổ tay cậu đè vào gối đầu, cọ vào lỗ tai trắng nõn hơi lành lạnh, nhẹ giọng nói, “Trừ em ra, không có ai dám tắt phim của tôi cả. Em hếch mũi cao tới mắt thế, tôi nên trừng phạt em thế nào đây, hửm?”

“Ừm… Ném em cho cá mập ở Thái Bình Dương ăn à?” Tai hơi ngứa, Tiêu Tê rụt cổ một cái.

“Cá mập thì lợi cho em quá. Em vật nhỏ không nghe lời này, nên cho Husky.”

“Husky gì… A…”

Không đợi Tiêu Tê phản ứng kịp Husky là làm sai, đã bị đế vương xã hội đen khi còn nhỏ là Husky ăn sạch.

“Gâu gâu gâu!” Một đêm này, thái tử gia xã hội đen Quang Tông vẫn không vào phòng ngủ được.

Họp báo ra mắt phim lần đầu này có thảm đỏ, hai người thay lễ phục, tạo hình đơn giản phóng khoáng xong mới đến nơi tổ chức họp báo.

Đây là một bộ phim điện ảnh được đạo diễn nổi tiếng quay, lúc trước tuyên truyền rất tốt nên độ chờ mong của khán giả rất cao, cho nên lễ ra mắt này có không ít truyền thông. Thảm đỏ trải dài hơn mười mét ngoài rạp chiếu, fan và truyền thông đứng đầy hai bên.

Mẹ Tiêu đóng vai nữ diễn viên số ba, mặc một bộ lễ phục đắt giá tư thái ưu nhã bước vào.

“Dì nhỏ! Dì nhỏ!”

“Dì nhỏ nhìn con!”

“Dì nhỏ (1), đại thiếu gia có đến không?”

(1) Dì nhỏ ở đây là chỉ em của vợ hoặc em dâu.

Tuy là tuổi dần cao, không thể diễn vai nữ chính nữa nhưng địa vị của bà ở trong vòng giải trí vẫn rất cao, dù sao cũng là phu nhân nhà giàu, ai cũng muốn tâng bốc bà. Do bây giờ chuyên trị các vai dì nhỏ nên được gọi là “dì nhỏ quốc dân”, nhân khí rất cao.

“Mẹ em được hoan nghênh như thế, vì sao không trả tiền nợ cho ba em?” Trong chiếc xe Lincoln dài màu đen, Trương Thần Phi nhìn mẹ vợ rạng rỡ qua kính xe.

“Đừng có nói bậy, ba em thiếu nợ lúc nào!” Tiêu Tê trừng hắn, lại nhìn vài người bảo vệ của Thạch Phi mặc đồ đen đeo kính đen, huyệt thái dương đập thình thịch, “Lát nữa đừng mang theo bọn họ.”

Bước khỏi xe còn mang theo năm sáu người vệ sĩ áo đen, còn khoa trương hơn nam chính nữa, nếu bị truyền thông chụp được đúng là xấu hổ không chui vào đâu được.

Cũng may đến lúc minh tinh bước vào thì hầu hết truyền thông đều đi theo, chỉ còn lại fan không được vào vây quanh chỗ gần thảm đỏ. Người có kinh nghiệm đều biết, họp báo ra mắt phim lần đầu thì danh sách khách mời cũng có kinh hỉ.

Không bao lâu, Lincoln màu đen dừng trước thảm đỏ, cửa xe mở ra, một chân đeo giày da cao cấp bước ra ngoài.

“Oa, là ai vậy?”

“A a a a, là ba ba Thần Phi!”

“Ba ba nhìn con, au au au!”

Trương Thần Phi xuống xe, cũng không vội bước tiếp mà là vươn tay vào trong xe. Một bàn tay thon dài trắng nõn đặt vào đặt tay hắn.

“Nha, nha, nha, ba ba Thần Phi đang đỡ ai vậy?”

“Có phải là đại thiếu gia không?”

Những người hâm mộ nín hơi ngưng thần, chỉ thấy Trương Thần Phi dắt tay một thanh niên khí chất thanh quý ra, đến khi mọi người thấy rõ gương mặt đó.

“… Moẹ nó, đệttttt!”

“Đẹp trai quá a a a, anh ấy là ai a a a!”

“Nhất định là thiếu gia a, thiếu gia nhìn em nè!”

Hai vị tổng tài tuấn mỹ phi phàm, tay nắm tay bước lên thảm đỏ. Trương Thần Phi có chút không vui, cố gắng che mặt Tiêu Tê, lôi cậu bước nhanh vào. Vài người mặc đồ đen và Cường Tử đứng canh ở ngoài, chờ tổng tài xem phim xong.

Không đợi những người hâm mộ bình thường lại, một chiếc xe thể thao màu vàng lái đến. Ma Vương xuống xe, tháo kính râm, nháy mắt với mấy fan. Người ngồi ghế phó lái là một người mập mạp không nổi bật lắm, bước đi cùng Ma Vương.

“Ma Vương đại nhân a a a a!”

“Trời ơi, hôm nay đến đây đáng giá quá.”

“Người bên cạnh không phải là Đoạ Thiên Sứ à? Lúc trước là phó thủ trong chiến đội của Ma Vương, ông trời của tôi, cuối cùng cũng thấy được hai người đứng chung một chỗ, hu hu…”

Tiêu Tê quay đầu lại nhìn thoáng qua, hài lòng gật đầu. Đọa Thiên Sứ là đội hữu trước đây của Ma Vương, lúc nghỉ thi đấu thì làm công việc bình thường, Art dẫn cậu ta đến đây, rất có ý tứ “vẫn duy trì liên lạc với bạn cũ”. Đề tài này mà viết ra thì lại có thể kéo thêm fan. Hơn nữa dựa vào tướng mạo của Đoạ Thiên Sứ thì cũng không thổi ra tin đồn xấu gì được.

“Không được nhìn nam nhân khác, nhìn nữa tôi sẽ ném tên đó cho cá mập Thái Bình Dương ăn.” Trương Thần Phi khẽ cảnh cáo tiểu kiều thê.

“Sao không cho Husky ăn?” Tiêu Tê nhịn không được cười trêu hắn.

“Husky kén ăn lắm.”

“…”

Bên ngoài náo nhiệt một trận, ai cũng không chú ý đến ở trong đám người có một người phụ nữ trung niên nhìn chăm chú bóng lưng của Tiêu Tê.

Lúc ngồi vào ghế, Trương Thần Phi mất hứng phát hiện, tên Lý Anh Tuấn khiến tiểu kiều thê trốn mất cũng ngồi đây.

“Sao anh lại ở đây?” Đế vương xã hội đen có chút mất hứng, đúng là Lý gia vẫn chưa từ bỏ ý định, đến giờ mà vẫn còn muốn tiếp cận hắn.

Lý Anh Tuấn cười chào hỏi cùng hai người bọn họ: “Tôi đầu tư phim này. À này Tiêu Tê, tôi vừa bước vào đã thấy game thủ của công ty cậu, lớn lên đẹp trai lắm nha. Lần trước tôi từng đề cập là có mở một sân chơi với cậu đấy, để cậu ta đến quảng cáo cho tôi đi.”

“Cậu ta là game thủ, không làm thêm việc bên ngoài.” Tiêu Tê lắc đầu.

“Thỉnh thoảng làm một cái cũng đâu sao.” Lý Anh Tuấn cong cong cặp mắt đào hoa, hăng hái bừng bừng xui Tiêu Tê.

Trương Thần Phi không nghe rõ tiểu nhi tử Lý gia nói gì với tiểu kiều thê, nhìn thấy Tiêu Tê khẽ cau mày, chắc là nói chuyện ấm giường để khiêu khích tiểu kiều thê rồi. Lý gia chết tiệt, lại có can đảm làm khó nam nhân của hắn, đúng là không muốn bước ra ngoài nữa rồi!

/Hết chương 38/