Không biết có phải vì hút thuốc không mà giọng nói trầm thấp của Vương Niệm Bình có chút khàn khàn.
“Nghĩa địa này có khoảng ba mươi nấm mộ nhưng không một cái nào có bia, cũng không có ai cúng tế. Cô biết tại sao không?”
Ba mươi nấm mộ?
Ninh Hoan Tâm nghe Vương Học Bình nói đến đây, trong đầu chợt lóe lên những hình ảnh mình thấy trong mộng. Cô chần chừ, lắc đầu một cái: “Vương đạo, vì sao?” Chẳng lẽ, những người này không có người thân hay bạn bè gì sao? Hay là … không có ai biết bọn họ là ai?
Nghe Ninh Hoan Tâm trả lời, Vương Niệm Bình cười một tiếng, rít một hơi thuốc: “Nghĩa địa này đã có hơn ba mươi năm, không ai quản, cũng không ai có gan dám bước vào. Bởi vì người được chôn bên dưới những ngôi mộ này, năm đó đều bị chôn sống!”
Chôn sống!
Ninh Hoan Tâm trợn tròn mắt, cảnh tượng mình thấy trong mộng, chẳng lẽ chính là cảnh những người này bị chôn sống sao?
“Không ai biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì, nghe nói, mấy thập niên trước, ở đây có hai thôn liền nhau, nhưng trong một đêm, người của một thôn khác đột nhiên mất tích, không, phải nói là bọn họ đều chết hết. Nghĩa địa hoang này chính là chứng cớ.”
“Vương đạo, sao ông biết những người đó bị chôn sống?”
Nếu đã không ai biết chân tướng năm đó, tại sao Vương Niệm Bình lại biết?
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Hoan Tâm, tay Vương Niệm Bình run một cái, tàn thuốc bắn lên mu bàn tay nhưng ông ta dường như không hề có chút cảm giác nào.
“Mười năm trước, lúc mới vào nghề, tôi đã quay một bộ phim ở chỗ này.”
Nói đến chuyện cũ, ánh mắt của Vương Niệm Bình tràn đầy hồi ức.
Bộ phim không hoàn thành nhưng lại khắc sâu suốt cuộc đời làm nghề của hắn.
“Khi đó, tôi chỉ là một trợ đạo. Lúc ấy, đạo diễn và biên kịch nghe nói thôn này có một nghĩa địa hoang thần bí cho nên đặc biệt muốn đến đây lấy cảnh. Khi đó, đoàn làm phim rất nghèo. Chúng tôi thuê một tứ hợp viện ở trấn nhỏ gần đây để ở. Ban đầu, mọi người đều rất hăng hái, muốn quay thật tốt bộ phim này, nhưng cuối cùng …”
Vương Niệm Bình rít sâu một hơi thuốc nữa, hắn không biết tại sao mình lại muốn nói những chuyện này với một diễn viên quần chúng, nhưng bây giờ, hắn thực sự rất loạn.
“Lúc mới quay, đoàn làm phim quay vô cùng thuận lợi, mọi người cũng rất cao hứng, nhưng ai biết khi quay đến cảnh thực tế ngoài nghĩa địa, lại có chuyện xảy ra. Có một diễn viên giống như phát điên đào mộ ra, chuyện này kinh động đến đồn công an, cả pháp y trong đồn cũng được huy động. Lão pháp y là dân bản xứ ở nơi này. Cũng từ chỗ ông ta, tôi mới biết những người trong nghĩa địa này đều bị chôn sống. Họ bị hàm oan mà chết cho nên chỗ này bị oán khí bao phủ, tạo thành hung thần.”
Thực ra, thời điểm đó, Vương Niệm Bình không tin lời của lão pháp y. Nhưng về sau, khi xảy ra những chuyện kia…
Đó là ký ức cả đời này hắn không quên được!
Lúc này, trong lòng Vương Niệm Bình có chút dao động _____
Đã một lần cố chấp, liệu có thể dẫm vào bi kịch của mười năm trước hay không?
“Vương đạo, về sau làm sao?”
Nãy giờ, Vương Niệm Bình không nói gì, Ninh Hoan Tâm đứng bên cạnh lại bị gợi lên lòng hiếu kỳ. Cô không nhớ là mười năm trước Vương đạo đã từng quay phim kinh dị a!
Chẳng lẽ, danh tiếng bộ phim kia quá kém? Hay là, vẫn còn chưa quay xong?
“Được rồi, Lạc Dĩnh Tâm xảy ra chuyện, hôm nay cũng không nên quay nữa, đi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai… tính sau.”
Vương Niệm Bình hút xong điếu thuốc, đột nhiên quay người lớn tiếng nói với người trong đoàn làm phim.
Người trong đoàn thấy đạo diễn lên tiếng, đương nhiên vui vẻ dọn đồ đi về.
Chuyện hai ngày nay quá tà môn, ai mà không sợ?
Tâm tình Ninh Hoan Tâm rất phức tạo. Cô là người rời đi cuối cùng, trước khi đi, cô còn không nhịn được nhìn về phía nghĩa địa hoang vắng ___
Rốt cuộc, ở đây chứa đựng bí mật gì?
Chuyện xưa cất giấu trong lòng Vương đạo là thế nào?