Địa Ngục Chi Ngược

Chương 15

Đông Phương không yên bất an chờ đợi, thẳng đến khi Khải Thân mang theo ý cười trở về. Hắn tay phải nâng một cái hộp nhỏ, bao quanh là toàn màu đen, nhìn không ra bên trong cái gì.

Hướng Đằng Tân đang nhàn nhã chờ ở bên giường lắc lắc cái hộp trong tay, Khải Thân một bên dùng ánh mắt *** tà nhìn Đông Phương, một bên hướng Đông Phương đi tới.

Đông Phương bị Khải Thân nhìn khiến tâm lý sợ hãi, hắn đã lui tới tận cùng bên trong giường, ngay cả đầu khớp xương cơ hồ muốn co rút lại, nhưng vốn là không thể trốn khỏi. Khải Thân một tay khóa bên giường, đem thân thể đang lõa thể của Đông Phương kéo ra.

“Buông ta ra, ta không muốn!” Thân thẻ non nớt bị tay kiên định mở ra, Đông Phương phát ra tiếng đau thương. Phảng phất hắn đã tưởng tượng được hành hạ của ngày hôm nay có biết bao nhiêu sợ hãi, hắn cố gắng mà dùng tất cả khí lực phản kháng —- mực dù khí lực của hắn không còn lại bao nhiêu.

Đằng Tân để Khải Thân đối phó Đông Phương, đi tới một bên, từ bên trong lấy ra một sợi xích. Ước chừng xích bằng cổ tay tiểu hài tử, giống những sợi xích bình thường giống nhau, nhưng lại phát ra ánh sáng lộng lẫy bất đồng kim loại bình thường.

Đông Phương đang loay hoay toàn tâm đối phó Khải Thân, hắn đã bị ném trên giường, ngực trắng noãn xích lõa cọ xác gra giường, phát ra tiếng ma sát rất nhỏ. Hai mật đào trong không khí đong đưa, cao vểnh rung động, chính giữa lưu lại vài vết xanh tím do bị xâm phạm.

Khải Thân nhẹ nhàng tách ra hai chân của Đông Phương, lực đạo cơ hồ muốn xé ra làm hai, làm cho Đông Phương kinh hãi kêu một tiếng, bắt đầu tần suất hô hấp nhanh hơn.

Đằng Tân trong tay cầm xích liên tới một bên, hắn phát hiện Đông Phương trên giường đang nghiêng đầu nhìn đồ hắn cầm trên tay, không khỏi ranh mãnh nở nụ cười, mở ra một chai thuốc bôi trơn, chậm rãi đổ ra tay. Trước tiên là trên đầu ngón tay, tiết tục tới cổ tay, Đằng Tân hài lòng phát hiện Đông Phương nhìn hắn ánh mắt phát ra kinh hoảng, thân thể bị Khải Thân khống chế giãy dụa càng thêm lợi hại. Hắn vung lên khóe miệng, đi tới trước mặt Đông Phương, chậm rãi nắm thành nắm tay, vừa chậm rãi triển khai, vừa chậm rãi nắm quyền…

Như thế cho tới mấy lần, Đông Phương đã sợ đến mức đóng chặt hai mắt không ngừng run rẩy. Đằng Tân cùng Khải Thân ha hả nở nụ cười —- bọn họ hai ngày trước mới cùng Đông Phương làm quyền giao, xém nữa còn bức Đông Phương đến phát điên..

Không thể thỏa mãn với trò chơi đơn thuần, hai người bắt đầu thương lượng trò chơi mới. Khải Thân phụ trách khống chế hai chân mở rộng của Đông Phương, Đằng Tân thì một bên đùa giỡn chỗ bí mật.

Bàn tay dính đầy thuốc bôi trơn bên trong bắp đùi ma sát qua lại, giống như muốn đem bàn tay hít vào da thịt trơn mềm, Đông Phương bởi vì không chịu nổi chà đạp mà phóng ra.

“Không nên… Van cầu ngươi…” Đông Phương nhỏ giọng cầu khẩn, hắn cực kỳ sợ hãi, bắt đầu nhẹ nhàng khóc.

Đằng Tân đáp lại lời cầu khẩn của hắn, lấy một cái gối mềm đặt dưới thân, làm cho song mông hoàn toàn bại lộ dưới ngọn đèn.

“Thật lợi hại, cư nhiên lại giống xử nữ như vậy, nhan sắc thật xinh đẹp.” Đằng Tân ác ý mà trêu chọc, trực tiếp đụng vào hoa lôi khép lại quá chặt của Đông Phương: “Xem ra muốn cho nơi này không khép lại, nhất định phải nhét đồ vật vào mới được.”

Đông Phương nghe ý đồ tràn ngập tà ác, cả người rung động một chút, triển khai một trận giãy dụa kịch liệt.

Khải Thân cũng ở một bên dối trá mà thở dài: “Vô luận chơi đùa thành dạng gì, chỉ cần cho hắn nghỉ ngơi một hồi, liền có thể lại càng gia tăng khép lại một cách hoàn mỹ, thật sự làm cho người ta hâm mộ.”

Đằng Tân lộ ra tươi cười tàn nhẫn, ngón tay trực tiếp đâm vào giữa lỗ nhỏ khiến Đông Phương chấn động. Đông Phương nhắm mắt lại tiếp nhận đau đớn bén nhọn không cách nào trốn tránh, việc này chỉ là mới hành hạ nho nhỏ, thật sự không tính đến. Hắn chỉ hy vọng Đằng Tân có thể sớm một chút có thể cảm thấy mỹ mãn mà chấm dứt.

Bất quá, lấy thói quen của Đằng Tân cùng Khải Thân, khả năng này không lớn.

Đầu tiên là một ngón tay, tái một ngón, tái một ngón…

“Ô.. Không được..”

Lúc Đằng Tân đem ngón tay cái bắt đầu chen vào nơi hẹp kia, Đông Phương rút cuộc nhẫn nại không nổi, hắn rên rỉ, tìm cách bắt đầu nhẹ co rút lại bên trong, nghĩ muốn ngăn cản Đằng Tân tiến thêm một bước xâm phạm.

Ngón tay xâm nhập gặp phải lực cản, Đằng Tân hiểu rõ cười. Hắn nói vào bên tai Đông Phương: “Hít sâu, Đông Phương….”

Giọng nói đi vào tai, tại nơi co rút lại mãnh liệt mạnh mẽ dùng năm ngón tay toàn bộ dùng lực đâm mạnh về phía trước. Mặc dù hoa lôi của Đông Phương rất chặt, nhưng co dãn cũng rất tốt, làm cho toàn bộ bộ phận đến cổ tay thẳng tiến vào chỗ hẹp giữa hai mông.

Yết hầu nuốt một hơi, Đông Phương trừng mắt mờ mịt nhìn, thân thể xinh đẹp cứng ngắt phảng phất nghe được tiếng đầu khớp xương vang lên, hô hấp trong phút chốc đình chỉ.

“A!….A!…..”

Một hồi lâu, mới phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đông Phương liều mạng ngửa đầu ra sau, dung mạo tuấn lệ vặn vẹo, yếu hầu the thé tiếng khóc.

Đằng Tân ngừng trong cơ thể Đông Phương một hồi, làm cho Đông Phương hơi chút thích ứng, bắt đầu đem nắm tay chậm rãi triển khai, cực kỳ thong thả triển khai.

Mỗi một ngón tay từ uốn lượn biến thành thẳng, Đông Phương cũng phát ra một tiếng rên rỉ thê thảm, giống như muốn khóc phế ra. Thân hình đáng thương run rẩy giống như gió thu vào ban đêm, da thịt trong suốt bao trùm một tầng mồ hôi lạnh bởi vì đau đớn cùng giãy dụa bức ra, dưới ngọn đèn thật mê người.

Rốt cục đem nắm tay hoàn toàn triển khai, Đằng Tân bởi vì công việc gian nan mà cái trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột, hắn chuyển động cổ tay, đem duỗi thẳng cả bàn tay bên trong thân thể Đông Phương đang giãy dụa, làm cho Đông Phương ngừng lại hô hấp tại tay Khải Thân một trận loạn run rẩy.

Thật vất vả đem tay dính đầy bôi trơn đi vào địa phương mẫn cảm yếu ớt, Đằng Tân dùng tay còn lại ấn bả vai Đông Phương.

“Không nên cử động…” Sau đó không hề báo hiệu mà đem cả bàn tay rút ra.

Động tác kịch liệt cơ hồ làm cho Đông Phương ngất đi, hắn ngay cả phản ứng thét chói tai cũng không làm nổi, trái tim một khắc nhảy lên, thân thể bị Khải Thân kiềm chế cũng vô thức mà co rút.

Dư âm chấn động trong thân thể thật lâu không thể tan đi. Đằng Tân ở một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung khởi một điếu thuốc lá. Khải Thân buông mắt cá chân bị ẩn đỏ của Đông Phương. Đông Phương mất đi khí lực giống như một con búp vê vải thất thần nằm trên giường.

Hai người cũng không tiến thêm động tác nào, chỉ là lẳng lặng nhìn phản ứng của Đông Phương.

Dần dần, tầm mắt mơ hồ cũng rõ ràng một tí. Ngón tay giống như ngọc thạch lúc này mới nắm chắc chiếc chăn trên giường, thân thể suy yếu bắt đầu hô hấp nhẹ nhàng, phảng phất mới từ cảm giác cuồng loạn thoát ra, biết chính xác thống khổ của mình như thế nào.

Đau quá.. Ta sẽ bị bọn họ giết chết..

Đông Phương không tiếng động nước mắt ròng ròng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống tơ tằm mềm mại, một đầu tóc ngắn đã sớm bị nhiễm một tầng mồ hôi ẩm ướt, trong đó có vài sợi tóc nhẹ nhàng dính vào trên trán.

Cảm giác tê dại, dần dần cảm nhận được đau đớn từ địa phương đau nhức truyền đến. Sâu bên trong chỗ bí mật kia rõ ràng cảm nhận được động tĩnh, giống như mỗi tế bào cùng mạch máu đều lưu động, cọ xát lơ đãng, cũng có thể làm cho đại não phát hiện.

Đông Phương khó khăn mà nghiêng đầu, oán hận mà nhìn Đằng Tân — trên người hắn ngoài trơn tề, còn có thuốc kích thích cơ thể đến mẫn cảm.

Đằng Tân lười biếng nhìn Đông Phương khôi phục thần chí, nhìn Đông Phương nghiêng đầu, lập tức hướng Đông Phương nhích lại gần.

“Vừa rồi mới chỉ là tiền tấu, bây giờ có thể bắt đầu trò chơi mới rồi.”

Nói xong, Khải Thân cũng lại tiếp cận, nắm hai chân Đông Phương tách ra, đem huyệt động non nớt bại lộ trước ánh mắt *** hèn.

Không có cấp cho nam hài thời gian thích ứng, Đằng Tân cầm xích thô to đầy ánh sáng cắm vào chỗ nhỏ nhắn xinh xắn trong cơ thể.

“Hả!… Ô ô.. Hả! Không….”

Sợi xích thâm nhập, làm Đông Phương phát ra tiếng kêu thê lương. Mười ngón tay dài nhỏ trắng nõn của Đông Phương loạn cào trên không trung, tựa hồ phải bắt được vật gì đó.

Làm cho người ta mê hoặc chính là, hắn cư nhiên nhớ lại cảnh ban đêm ở biển. Bị Khoa Lạc Đặc cường ngạnh mà ôn nhu ấn vào trong ngực ngủ yên. Chỉ cần hơi chút lại muốn rời đi Khoa Lạc Đặc, vô luận ngủ nhiều, Khoa Lạc Đặc đều lập tức tỉnh lại, bên tai Đông Phương trầm thấp nói: “Đông Phương, tái lộn xộn ta sẽ tức giận oh.”

Mỗi lần nghe Khoa Lạc Đặc uy hiếp, Đông Phương cũng sợ đến không dám tái nhúc nhích. Nhưng là bây giờ nhớ tới, mặc dù hắn thường không tự kìm hãm được mà khẽ làm trái lời Khoa Lạc Đặc nói, nhưng Khoa Lạc Đặc tựa hồ cũng không làm ra hành động trừng phạt gì.

Khoa Lạc Đặc…

Tầm mắt trở nên mơ hồ, phảng phất giống như có thể thấy tươi cười tà mị độc nhất của Khoa Lạc Đặc trước mắt. Đông Phương không có tiêu điểm nhìn về thân thể giữa không trung….

Nhưng cảm giác lại lần nữa đem Đông Phương kéo về sự thật. Tiêu điểm dần dần rõ hơn, Đông Phương ngây thơ nhìn Đằng Tân trước mắt, cảm giác dần dần thanh tỉnh.

“Thiếu chút nữa vì đau mà bất tỉnh đi?” Đằng Tân cắn đôi môi không có một chút huyết sắc của Đông Phương, cười hắc hắc hỏi.

Đau? Bị nhắc nhở, đau đớn ở dưới hạ thân lập tức truyền tới đại não. Đông Phương lúc này mới cảm giác được thiết liên vẫn còn đang trong cơ thể mình, một trận cảm giác tê tâm liệt phế.

“Ô…” Đông Phương rên rỉ không dám di chuyển, chỉ cần di động một chút, sợi xích trong nội bích lại bắt đầu cọ xác không cách nào chịu được.

Khải Thân mở ra cái hộp, chỉ vào gì đó bên trong, rắp tâm bất lương hỏi: “Thứ này có hay không?”

Đông Phương miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái, lập tức sợ đến dừng hô hấp. Bên trong nhúc nhích, cư nhiên là một chục con mao trùng. Hắn cũng không phải nhìn thấy mấy con mao trùng này mà sợ, bất quá hắn đã đoán được nội dung trò chơi của Đằng Tân.

“Đây là ta đặc biệt từ phòng thí nghiệm mang tới, chính là cực phẩm a.” Khải Thân dùng cái nhíp bắt một trùng tử đang giãy dụa, hiểm ác mà cười: “Nó ở trên da người rất lợi hại, sẽ làm da thịt đau đến không chịu nổi. Vạn nhất rơi vào trong cổ, ngay cả muốn gọi ai cũng phải mất tới một hai ngày.”

Đông Phương nhìn Khải Thân tới gần, sợ hãi mà động đậy thân thể trốn tránh. Xúc động làm xích trong cơ thể di chuyển, cơ hồ đem lục phủ ngũ tạn đảo ra ngoài.

Khải Thân di chuyển tới nào hắn sẽ né ra chỗ đó, một tay ngăn chặn mắt cá chân thật nhỏ, cầm mao trùng đưa vào bên ngoài cửa khẩu chứa thiết liên.

“Không nên! Không nên!” Đông Phương cao giọng kêu, rất nhanh an tĩnh lại, nín thở cảm giác mao trùng đang tiến vào. Đại khái bây giờ mao trùng đang bò trên thiết liên, nhưng Đông Phương biết nó rất nhanh sẽ bò đến phần thiết liên đang nằm trong cơ thể, vào chỗ sâu bên trong thân thể của mình.

Đằng Tân trêu tức mà trêu trọc: “Bây giờ không cần hô, chờ tới lúc nó tới cấm địa của ngươi, tái chậm rãi khóc cũng không muộn. Ta cho ngươi cảm giác rõ ràng, mao trùng trong cơ thể ngươi cử động, cam đoan ngươi có thể hoàn toàn cảm thụ.”

Đông Phương bị hoảng sợ mà nghẹn ngào, cầm tay Đằng Tân cầu nói: “Bắt nó ra, van cầu ngươi! Ta chịu không được.”

“Ngươi cầu ta sao?” Đằng Tân cùng Khải Thân trao đổi ánh mắt, *** ngược mà cười rộ lên: “Có thể. Trước xem một chút ngươi có phải hay không thật sự nghe lời.”

Vừa nói vừa móc ra phân thân, nâng cằm Đông Phương lên, kiêu ngạo mà nói: “Ngươi hảo hảo khẩu giao, làm cho ta cao hứng, tạm tha ngươi.”

Đông Phương đối với khí quan xấu xí của Đằng Tân nhíu mày. Lớn như vậy, bẩn như vậy gì đó, cần miệng mình ngậm.. Tái nói, căn bản không có khả năng đem thứ lớn như vậy phóng tới trong miệng!

“Nhanh lên một chút, trùng tử đã muốn bò đến bên trong.” Đằng Tân sờ sờ khuôn mặt non nớt của Đông Phương, uy hiếp nói.

Đông Phương lấy làm kinh hãi, ủy khuất mà mở cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt đã róc rách chảy thành dòng suối nhỏ. Rốt cuộc mở miệng, vươn đầu lưỡi nộn hồng liếm lên.

Từng đợt tê dại dọc theo xương sống thẳng đến huyệt thái dương. Đằng Tân  như vậy vẫn chưa đủ.

“Đồ ngu, mau ngậm vào.” Hắn mở ra hàm răng đang đóng chặt của Đông Phương, đem khí quan cực đại của chính mình đi vào.

Đông Phương cho tới bây giờ chỉ vì Khoa Lạc Đặc mà làm khẩu giao, mà Khoa Lạc Đặc cũng chưa tùng có miễn cưỡng Đông Phương đem chính mình ngậm vào. Khoa Lạc Đặc xem ra, không có ý tứ miễn cưỡng Đông Phương, yêu cầu chung quy của hắn đều trong phạm vi của Đông Phương. Cho nên, Đông Phương có thể nói căn bản là không có chính thức học qua kỹ xảo khẩu giao.

Khí quan mùi thối gì đó nhét trong miệng, Đông Phương nhìn kỹ Đằng Tân tàn nhẫn, không dám nhổ ra, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, biểu đạt hắn không có cách nào tiếp nhận.

Tính nhẫn nại của Đằng Tân rốt cục tiêu tan, hắn ấn cái ót của Đông Phương về phía trước. “Bao lấy, dùng đầu lưỡi di chuyển, hảo hảo mà hấp, không cho dùng tới hàm răng.” Hắn một bên dạy một bên bức Đông Phương đem mình nuốt vào toàn bộ.

Khí quan mãnh liệt chậm vào chỗ sâu bên trong họng, cơ hồ ngăn chặn hô hấp. Cảm giác chán ghét dâng lên, không cách nào khống chế bản thân phảng kháng, Đông Phương không cần nghĩ ngợi mà cắn…

Lần này cắn rất nhẹ, bởi vì khí quan đã xâm nhập yết hầu, răng đóng căn bản là không cách nào dùng sức. Nhưng Đằng Tân giận dữ, mặt âm trầm rút ra phân thân.

Khải Thân ở một bên ranh mãnh cười nói: “Ta chỉ biết, vật nhỏ này căn bản không có cách nào nghe lời. Không phải hắn quật cường, vốn là ý thức phản kháng trời sinh. Ta xem ra muốn điều giáo hắn xem ra rất khó.”

Mắt Đông Phương tràn đầy hoảng sợ, hắn hoảng sợ bối rối mở miệng nói: “Ta không phải cố ý, không phải cố ý…”

Đằng Tân lạnh lùng nhìn Đông Phương, hắn cũng biết Đông Phương cũng không phải là cố ý, nhưng không cách nào làm cho Đông Phương khuất phục làm cho hắn căm tức.

Tâm lý tràn ngập cảm giác vô lực, hắn thậm chí không biết sẽ đối phó cái gì. Nếu như Đông Phương cầu xin tha thứ, như vậy hắn đã sớm dịu xuống, nói thật, Đông Phương quả thật không có cốt khí. Nhưng là muốn Đông Phương thuận theo, tựa hồ so với lên trời lại càng khó khăn,

Này khiến cho kế hoạch của hắn thất bại. Không thuần phục, Đông Phương như thế nào đồng ý nghe lời?

“Bản thân ta muốn nhìn chung quy ý thức năng lực phản kháng của ngươi có bao nhiêu lợi hại. Cho ngươi đau mấy lần, ngươi chỉ biết muốn buông tha nhưng lại phản kháng.” Đằng Tân nói như vậy, tay giơ lên ở một bên.

Đông Phương hoang mang mà ngẩng đầu, ánh mắt to trong suốt nhìn sang Khải Thân, vừa lại nhìn Đằng Tân, đột nhiên biến sắc, thân thể đỏ như con tôm luộc.

“Hả hả hả!” Tiếng kêu thảm thê lương thiếu chút nữa làm vỡ màng tai. Mao trùng đã bò đến bên ngoài, mang theo độc dịch của sinh vật đâm vào bên trong mẫn cảm.

“Lấy ra! Ô… Không! Ta không!… Ô…” Đông Phương đau trong nháy mắt mất đi lý trí, trong nháy mắt lại bị kích thích mà tỉnh. Toàn thân đau nhức, khí lực cũng không có.

Bên trong thân thể, vốn là không cách nào hình dung đau đớn. Khải Thân cùng Đằng Tân nhìn Đông Phương trên giường quay cuồng, mắt nhìn hắn đau đến bất tỉnh, lại vì đau mà tỉnh lại, sàng đan trắng noãn khắp nơi lại loang lỗ một chút máu đỏ tươi, Đông Phương không để ý tới thiết liên có thể làm thương chính mình mà ra sức giãy dục, làm vết thương càng loan rộng ra.

Đông Phương thanh âm ngày càng nhỏ, rốt cuộc không hề giãy dụa, nằm trên giường thất thần. Thân thể của hắn không ngừng co rút, thân hình càng tái nhợt, phảng phất tất cả máu tươi đều chảy ra ngoài.

Khải Thân tưởng rằng hắn đã chết ngất, tới gần nhìn, phát hiện Đông Phương lại trừng mắt nhìn nhẹ nhàng thở, nhưng ánh mắt không có chút sốt ruột, lại ảm đạm khiến lòng người rung động.

Đằng Tân cũng đi lại tiếp cận, khều cằm tinh tế của Đông Phương, trầm giọng nói: “Tiếp tục, ta không tin hắn còn dám không nghe lời.”

Cái này ngay cả Khải Thân cũng không xem được, ngăn cản Đằng Tân nói: “Không thể tái thực hiện. Hắn sẽ chết.”

“Không đem hắn điều giáo, tìm nhiều công phu trảo hắn như vậy lãng phí rồi.”

“Nếu như ngươi đem hắn giết chết, không phải càng thêm lãng phí sao?” Khải Thân rống lên, đem cái hộp chứa mao trùng trong tay Đằng Tân một cước đoạt qua, ném ra ngoài cửa sổ.

Đằng Tân tỉnh táo lại, nhìn chăm chú Khải Thân liếc mắt một cái: “ Khải Thân, ngươi không phải là coi trọng Đông Phương rồi đi?”

Khải Thân không khách khí nói trả lại một câu: “Là ngươi nhìn hắn không vừa mắt, muốn đem hắn giết chết! Chỉ cần là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc, có thể hấp dẫn một đống tiền tài quyền lực, ngươi không nên bức hắn làm cái gì?”

“Ngươi mới là đồ đần!” Đằng Tân chỉ vào người trên giường mất đi cảm giác, Đông Phương căn bản không có nghe thấy hai người nói chuyện với nhau: “Người của Sóc Phúc Lai Ti sau khi bị người bắt, nếu như không thể thuần phục, rất nhanh có thể bị vì sự mất tự do mà chết đi. Không hài lòng về chuyện muốn làm, Đông Phương khẳng định sẽ chết!”

“Ngươi lăn qua lăn lại như vậy, hắn sớm muộn cũng chết!”

Hai người hung tợn giằng co một khắc, rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Khải Thân nói: “Vô luận như thế nào, ngươi không thể tái hành hạ như vậy.”

Đằng Tân không cam lòng mà nhìn Đông Phương: “Nếu như như vậy, chúng ta chỉ có thể thừa dịp hắn trước khi chết hảo hảo lợi dụng một chút. Mở một tiệc rượu, mang Đông Phương lộ mặt, từ chỗ đám quỷ háo sắc kia mò được bao nhiêu.”

“Cho người một buổi tối ôm Đông Phương, hắn ít nhất đồng ý đem ngân hàng cấp cho gia tộc chúng ta ngạch độ gia tăng 20% đi.”

Thở dài nhìn thân hình xinh đẹp lại bị hành hạ chứa nhiều vết thương, Đằng Tân nhíu mày nói: “Thật mất hứng, còn muốn thuần phục rồi hảo hảo đùa. Đáng tiếc rồi.”

Đông Phương mắt trừng to nằm ở trên giường, hắn cũng không biết, vận mệnh chính mình đã bị quyết định —— phương thức quyết định vô cùng tàn nhẫn vô tình như thế.