Phong cảnh vun vút vụt qua khung cửa sổ tàu hỏa, lục của cây cối, lam của sông xa, hoàng bạch chàm xích của những bông hoa tất cả đều trở nên mơ hồ. Tôi dựa đầu vào lòng anh ngơ ngác nhìn ra ngoài, trong lòng không có cảm xúc gì, lúc này, tôi chỉ muốn mãi mãi yên ổn như vầy mà thôi.
“Em đang nghĩ gì ?” Giọng anh từ đỉnh đầu truyền xuống, đôi môi ấm áp dán vào vành tai tôi, vòng tay anh hai siết chặt hơn.
“Em cũng không biết.” Tôi mơ hồ đáp.
Anh hôn lên cổ tôi, “Nghĩ về cậu ta ?”
Tôi cười cười, “Có lẽ.” Nhất thời cảm thấy đôi tay đang ôm mình trở nên như gọng sắt, tưởng chừng như muốn siết chết tôi, hoặc là… khảm tôi vào anh.
“Anh không cho phép.” Giọng anh trầm trầm, cắn một cái lên cổ tôi. Tôi giơ tay ôm lấy cổ, nghiêng người ngước đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ góc cạnh kia, chu môi ra vẻ bất mãn nói, “Em chỉ bảo có lẽ thôi mà, anh đừng có ghen vô lý như vậy.” Vừa định mở miệng nói tiếp môi đã bị anh bắt lấy, đầu lưỡi thăm nhập càng quét bất cứ thứ gì nó chạm vào, tôi không phản kháng cũng không đáp trả.
Đưa mắt nhìn cảnh vật vùn vụt trôi qua ngoài kia.
Hôm đó, tôi viết một lá thư để trên bàn trong phòng mình, nhắn lại với ba mẹ vài câu, sau đó chỉ lấy vài thứ giấy tờ quan trọng thì đi ngay, cả quần áo cũng không mang theo. Ra khỏi nhà mọi thứ đều do anh sắp xếp.
Tôi không biết mai sau sẽ sống thế nào, nhưng, tôi còn lựa chọn khác sao ?
Chúng tôi rời khỏi thành phố liền mua vé tàu hỏa đến một vùng quê sông nước, anh nói anh đã chuẩn bị cả rồi khiến tôi hơi nghi ngờ, liệu có phải anh đã biét trước lựa chọn của tôi không vậy, tôi hỏi anh, anh trả lời bằng một vẻ mặt bí hiểm.
Ngồi tàu hỏa đến hiện tại cũng đã hơn ba gờ, mặt dù chúng tôi có hai chỗ trong khoang hạng nhất nhưng từ lúc lên tàu anh buộc tôi phải ngồi trong lòng anh, dường như chắc chắn tôi tôi sẽ không bỏ trốn.
Tôi chỉ đành thở dài.
Xuống bến, tôi và anh hai đứng bên đường đợi chưa đến hai phút, một chiếc Porsche 356A đen chầm chậm dừng truớc mặt, lần đó tôi cũng định mua chiếc này nhưng đến trễ buổi đấu giá và thế là trắng tay.
Tôi tiếc hận nhìn chiếc xe.
Anh hai nhìn thấy ánh mắt tôi, cười khẽ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt đầu tôi như dỗ trẻ, “Em thích nó phải không ? Lát nữa anh bảo Vũ tặng em.”
Tôi khó hiểu, Vũ ?
Cửa xe mở ra, một người vận tây trang, mái tóc vàng nhạt, khuôn mặt tuấn tú mang nét châu Âu trông rất đoan chính đi đến, nhìn thấy tôi trong mắt thoáng qua nét kinh ngạc, liếc khuôn mặt anh hai rồi lại nhìn mặt tôi. Xoay một hồi đến mức tôi cảm thấy chóng mặt mỏi cổ giùm anh ta, người đó mỉm cười, giơ tay trước mặt tôi.
“Chào em, tên phiên âm của anh là Cổ Lạc Vũ, bạn thân Nhật Thiên quen ở Anh, em là em gái song sinh với cậu ta phải không ?”
Tôi cười gượng, vừa đáp vừa đưa tay, “Chào anh Cổ, em là Nhật Hy.” Chỉ là tay chưa nâng được quá mười xen – ti –mét đã bị anh hai bắt lại, anh dịu dàng nói, “Đừng để tâm cậu ta” nói xong câu này giọng anh hai lạnh tanh, “Đây là người yêu của mình.”
Cổ Lạc Vũ rõ ràng giật mình, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời.
“My God, trên đời lại có hai người giống nhau đến thế sao ? Thiên, cậu đừng giỡn nữa, bảo là em gái mình còn tin chứ người yêu ? Giỡn hoài !” Cổ Lạc Vũ kích động nói.
Anh hai chẳng thèm đáp, kéo tôi đi thẳng lên xe ngồi.
“Này này, xe của mình đấy, đợi ! Đợi nào !” Cổ Lạc Vũ chạy lại nhào lên xe như sợ anh hai nổ máy đi luôn.
Chúng tôi dừng lại ở một căn biệt thự màu vàng kem không lớn không nhỏ bên chân núi, anh hai dẫn tôi vào một căn phòng và bảo từ đây nó là phòng của tôi. Tôi thẫn thờ nhìn căn phòng, giống y như đúc từ cách bày trí hay đồ vật với căn phòng ở nhà. Tôi xoay người nhìn anh, anh cười nhưng không đáp.
Cổ Lạc Vũ hoàn thành nhiệm vụ đưa rước thì cũng không ở lại lâu lập tức đi ngay, thật ra là bị anh hai đuổi. Tôi đi mấy vòng trong biệt thự, mọi thứ rất đơn giản nhưng lại đầy đủ vô cùng, những gì cần thiết đều có cả.
Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Anh hai quy định phạm vi hoạt động của tôi là nội trong biệt thự -- điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng không được phép đi học, ngoại trừ điện thoại và internet, mấy thứ công nghệ thông tin như như ti vi, psp 4 thì không vấn đề.
Anh hai mỗi ngày sáng đi làm chiều về, tôi hỏi anh làm gì anh bảo mình đang là tổng giám đốc của công ti nào đó anh thành lập cùng với Cổ Lạc Vũ lúc còn bên Anh, gần ba năm trước. Tôi xem trên ti vi cũng hay nhắc đến, quả thật anh rất có tài, chỉ trong ba năm đã tạo nên một cây cổ thụ trong ngành kinh tế tài chính, tuy không bằng Tả thị nhưng tuyệt không thua kém quá xa. Nếu anh quản lý Tả thị chắc chắn cơ nghiệp của ông nội sẽ phát triển vô cùng rộng, tôi tiếc nuối thở dài.
Mỗi tối anh đều ôm tôi ngủ, cũng không dưới ba lần anh ‘muốn’ nhưng tôi luôn cự tuyệt, vẻ mặt anh tuy không tốt lắm có điều vẫn không hề ép buộc tôi. Tôi mừng thầm, đối với những chuyện này tôi vẫn luôn có gì đó rất sợ, dù sao cũng là lần đầu tiên hơn nữa người muốn lại là anh trai ruột của mình, tôi cảm thấy hơi hoảng và cần thời gian.
Có lẽ anh cũng hiểu nên đã nói sẽ đợi.
Ba bửa hằng ngày của tôi do một người nữ giúp việc nấu, cô ấy rất ít nói, muốn bắt chuyện giải sầu cũng không thể.
Tôi sắp chán đến điên lên.
Buổi tối, nằm trên giường, anh ôm chặt lấy tôi, bàn tay vuốt ve dọc sống lưng tôi, im lặng.
Tôi nằm một lát cũng không ngủ được, trên lưng cứ truyền đến cảm giác nhồn nhột xen kẽ khóai cảm, tôi bực mình xoay hẳn người lại mặt đối mặt với anh, “Anh, ở nhà mãi buồn quá đi.”
“ý em là sao ?” Tay anh vẫn bám riết trên ba mươi sáu đốt sống lưng của tôi, tôi rướn người hai co người đều không thoát đươc, đành cắn răng chịu đựng cảm giác tê tê này. “Ý em là, cho em ra ngoài, đã hai nươi bảy ngày em không được nhìn thấy đường phố rồi.”
“Không được.” Nghĩ cũng không cần anh lập tức đáp.
“Tại sao chứ ? Em sẽ không trốn đâu.” Tôi uất ức nhìn anh, giọng nọi nũng nịu kéo dài, chiêu này dùng trăm lần trăm lần linh.
Không ngờ, anh cúi đầu hôn lên môi tôi, bàn tay luồng vào váy ngủ chạm vào một bên ngực.
Tôi hoảng hốt lui về sau nhưng không được, “Anh… anh !”
Anh hai không dừng lại động tác, bàn tay bất trị kia vẫn nắn nót thỉnh thoảng nhéo vào nhũ hoa khiến thân thể tôi nhất thời rùng mình, thống khoái trào tới. Tôi cắn răng nhìn anh, sau khi hôn thõa mãn nhìn cánh môi sưng đỏ của tôi, rốt cuộc anh cũng rút tay ra.
“Em không biết hành động kia sẽ mang lại hậu quả gì à ?” Giọng nói mang theo dục vọng khàn đặc làm tôi sợ hãi lui về sau, anh túm lấy tôi ôm vào lòng, “Nằm yên.”
Tôi ngoan ngoãn nằm yên, tôi biết, trong tình huống này giãy dụa là hành động ngu xuẩn.
“Anh không muốn em gặp người khác.” Một lúc lâu sau anh chậm rãi nói.
Tôi ngỡ ngàng, không thốt nên lời.
“Anh không muốn ai thấy em cũng như nói chuyện với em, anh sẽ nổi giận.” Hết câu, anh vuốt ve mái tóc đen dài của tôi, đưa lên mũi ngửi ngửi, “Dù là phụ nữ cũng thế, trẻ con cũng vậy.”
Tôi chợt hiểu ra, có lẽ không phải người giúp việc kiệm lời mà chỉ sợ anh không cho phép cô ấy nói chuyện với tôi, tâm thần tôi dần lạnh, “Chẳng lẽ anh muốn nhốt em cả đời ?”
Anh cương người một chút, lại trở về như cũ, hôn lên trán tôi, “Anh cũng định thế, em nói xem anh làm vậy có được không ?”
Tôi nhíu mi, “Em nói ‘không’ thì sao ?”
Anh hai siết vòng tay lại, “Em không có quyền nói.” Cười cười một tiếng rồi tiếp, “Thật ra chỉ là định mà thôi, nếu em ngoan anh hẳn sẽ không làm vậy.”
Tôi nắm chặt hai tay mình lại, ép bản thân bình tĩnh, tính bá đạo độc chiếm của anh hai mươi mấy ngày nay tôi đã hiểu rõ, bây giờ chỉ là thêm một chút, tôi nhất định không thể khiến anh giận nếu không, khó mà nói trước được.
Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn rất yêu anh, bản thân tôi cũng không muốn trái lời anh. Trong những lúc thế này, tôi hận mình yêu anh.
“Tiểu Hy, đừng trách anh.” Anh như biết mọi suy nghĩ của tôi, gỡ lấy từng ngón tay đang nắm chặt của tôi, mười ngón xen kẽ đan vào.