Nói ra hai chữ kia, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy nội
tâm trống trơn, gió lùa vù vù thổi qua.
Doãn Việt không có vẻ mặt gì, chẳng qua chỉ đứng nơi
đó, bối cảnh phía sau là hòm thư lớn màu xanh biếc, màu sắc quá nồng, ánh mắt
Bình Phàm có chút đau.
"Còn nhớ trước khi anh rời đi, em đã đồng ý với
anh cái gì không?" Doãn Việt hỏi.
Bình Phàm nhớ, cô đã đồng ý với Doãn Việt, ở nguyên
tại chỗ chờ hắn, sẽ không rời đi.
Chẳng qua là, rất nhiều chuyện, rất nhiều người đang
ép cô rời đi.
Cầm đầu chính là Doãn Việt.
Cô là con rùa, con rùa nhát gan, vì Doãn Việt, cô đã
dũng cảm đưa cổ ra, tuy nhiên lại phát hiện, tất cả kinh nghiệm chỉ là hoa
trong gương trăng trong nước. Bị thương, cô quyết định rúc về lại cái mai của
mình.
"Em lừa anh, giống như anh lừa em."
Nội tâm Bình Phàm, có một nguyện vọng nho nhỏ nói
không nên lời. Cô hy vọng khi nghe thấy lời này, Doãn Việt sẽ giải thích.
Mà cô, có lẽ sẽ ép mình tin.
Nhưng Doãn Việt không có, hắn thậm chí còn không kích
động, không có chút cảm xúc phập phồng. Có, chẳng qua là vẻ mặt càng ngày càng
nhạt.
Dạ dày Bình Phàm giống như bị kéo ra, vừa cứng vừa
nặng từng chút rơi xuống đất.
Thời gian giống như cái gai, mỗi một chút đâm vào tim
Bình Phàm.
"Anh không có gì muốn nói sao?" Người không
nhịn được chính là Bình Phàm.
"Anh nên nói cái gì đây?" Doãn Việt nhìn cô,
vẻ mặt càng ngày càng nhạt, giống như muốn dung nhập vào bóng đêm.
"Mấy ngày qua, anh ở chung với Phương Nhan phải
không?" Bình Phàm chất vấn.
Lần nữa ngoài dự đoán của cô, Doãn Việt thừa nhận, mà
còn trả lễ là vứt lại một vấn đề: "Người khác nói cho em?"
Bình Phàm cam chịu.
"Như vậy, em tin?"
Bình Phàm cam chịu lần nữa.
"Cho nên, em muốn rời bỏ anh?"
Bình Phàm vẫn trầm mặc, chẳng qua lần này trầm mặc đại
biểu có hàm ý ngay cả chính mình cũng không có cách nào nói rõ.
Trong yên tĩnh, dường như nghe thấy Doãn Việt lặng lẽ
thở dài một tiếng.
Lời tiếp theo của hắn, vô cùng mệt mỏi: "Bình
Phàm, anh mệt rồi. Em đi quá nhanh, xoay người, đã không thấy tăm hơi. Bảy năm
trước đã thế, bảy năm sau cũng vậy, một lần hai lần ba lần, mỗi khi anh hơi
không chú ý, em sẽ biến mất, anh rất ... sợ."
"Ý của anh là..." Lời của Doãn Việt không
khó lý giải, nhưng Bình Phàm muốn xác nhận hai chữ kia.
"Tình yêu giống như đang chơi bóng bàn, nếu như
chỉ có mình anh đánh, mà em không tiếp, hoạt động không có cách nào duy trì
được, tình cảm cũng thế." Giọng nói Doãn Việt từ từ từ từ thấp xuống:
"Bình Phàm, anh muốn chia sẻ tất cả với em, nhưng em không đón nhận ...
Chúng ta, chỉ có thể kết thúc."
----------
Trên ti vi, có chiếu bộ phim cô dâu ma.
Emily bị người yêu giết chết, chôn trong rừng, nhưng
cô không biến thành bà ngoại Niếp Tiểu Thiến[18], từ đó lấy việc giết hại nam
đồng làm nhiệm vụ của mình.
Cô còn lương thiện, đối với tình yêu còn tràn đầy hy
vọng, ngay cả Black Widow – con nhện góa phụ đen cũng tán dương nhân phẩm của
cô.
Chẳng qua là, cô đã chết, nửa người mục nát, con ngươi
lúc nào cũng có thể rớt ra.
Hóa thành bướm, là số mệnh tốt nhất của cô.
Lời thề phương Tây luôn nói, cho đến chết mới rời khỏi
nhau. Nghe có vẻ rất dài rất xa, nhưng trong phim, thường gặp phải cái chết.
Cho nên lời thề, lúc nào cũng có thể giải ước.
"With this hand,
I will lift your sorrows.
Your cup will never empty,
For I will be your wine.
With this candle,
I will light your way in darkness.
With this ring, I ask you to be mine."
Victor vào rừng tập tỏ tình, cứ như vậy bị Emily nghe
thấy. Cô tin là thật, mừng rỡ như điên.
Mà ngoài ti vi, ôm nhiệt kế, bọc chăn bông dầy, bệnh
đến nỗi mặt như màu đất - Bình Phàm bỗng nhiên nắm tay, hướng về phía Emily hô
to: "Cô, đồ ngốc kia, bị gạt rồi!"
Đang hô, đỉnh đầu liền bị một cái muôi xào đánh.
Ngẩng đầu nhìn, mẹ Bình Phàm hai tay chống nạnh, hai
mắt phóng hỏa: "Nóng rần rồi mà còn rống, có khí lực thì cút xuống bếp làm
cơm cho tôi!"
Mới vừa rồi còn giống như lúa mạ mùa xuân đứng thẳng,
Bình Phàm lập tức xìu xuống.
Kể từ khi chia tay Doãn Việt, Bình Phàm không có cách
nào đối mặt với sự thật này. Đem hết tinh khí thần trí đổ vào công việc của
mình, không để ý, liền ngã bệnh.
Nghe nói lúc đưa vào bệnh viện, thần chí cháy sạch
không rõ ràng, dám lôi kéo tay áo của một bác sĩ trẻ tuổi, bi thương hô
"Doãn Việt, anh đừng đi", lúc sau còn lôi luôn tay áo trắng sạch sẽ
của bác sĩ lau nước mũi.
Thật sự là quá mất mặt, nghe tin, mẹ Bình Phàm chạy
tới vì đại nghĩa diệt thân, một dao thành công làm cho Bình Phàm an tĩnh nằm
trên giường bệnh.
Mấy ngày chuyền nước, Bình Phàm không có cách nào thừa
nhận trong lúc điên cuồng mình đã hành hạ vị bác sĩ trẻ tuổi ánh mắt ai oán
cùng với vết bẩn trên một góc áo blouse giặt không sạch, vội vàng xuất viện.
Bệnh nặng một hồi, thân thể suy yếu, mẹ Bình Phàm trực
tiếp đón cô về nhà.
Mặc dù mỗi ngày quần áo đưa tới tay cơm đưa tới miệng,
nhưng sắc mặt mẹ Bình Phàm lại không tốt lắm.
Bình Phàm suy đoán, chắc là bà vì cô để con rể Doãn
Việt chạy mất mà sinh ra hờn dỗi, thế là cúi đầu càng thấp, không dám nói nhiều
một câu.
Hôm nay đang uống cháo gà, Mẹ Bình Phàm trực tiếp ra
lệnh: "Lát nữa chuẩn bị, xế chiều đi xem mắt."
Một ngụm cháo gà mắc ngay trong cổ, thiếu chút nữa đem
Bình Phàm nghẹn chết.
Tốc độ này cũng quá nhanh đi, cô còn chưa bình tĩnh
lại sau đợt chia tay tàn khốc với Doãn Việt, làm sao có tâm tình đi xem mắt.
Hãy nhìn ánh mắt có thể giết người của mẹ Bình Phàm,
Bình Phàm sợ, một chữ phản kháng cũng không dám nói.
Chỉ có thể giãy dụa đứng dậy tùy tiện mặc bộ quần áo,
đi.
Nhưng lần này chủ ý chỉ đi cho có lệ, dù sao, tổn
thương trong lòng còn chưa phục hồi lại như cũ.
Địa điểm hẹn là quán cà phê gần nhà Bình Phàm, đường
không xa, Bình Phàm liền đi bộ.
Hẳn là đã lâu không có ra đường nên nơi nào cũng thấy
xa lạ, cứ mỗi ngày, đô thị lại biến hóa. Mới mấy ngày không gặp, nơi này mất
một vài quán, bên kia nhiều hơn chút ít, giống như mới đổi một con phố mới.
Đi tới đi tới, Bình Phàm phát giác rằng mình đi đến
nơi không nên đến —— quá nhiều ký ức với Doãn Việt.
Quán kem kia, là nơi bọn họ đã cùng nhau ăn. Quán bán
đồ chơi kia, là nơi hắn mua Tiểu Hùng cho cô. Tiệm sách kia, là nơi bọn họ
thường xuyên đi dạo.
Nhớ lại từng sợi từng sợi nhè nhẹ, dệt thành một tấm
vải gấm trong không khí, tràn đầy cảm giác hít thở không thông.
Cả trái tim vắng vẻ, gió mát nhanh nhẹn xuyên qua,
mang nhiệt độ đi.
Không mang theo như vậy, quá bi thương , Bình Phàm nắm
tay, chạy vào quán cà phê.
Hai mươi bảy là một thanh niên nhân tài xinh xắn, vừa
hay cũng hai mươi bảy tuổi, nhân viên bán điện thoại. Dù sao cũng là người dùng
miệng lưỡi để kiếm cơm, nói nhiều, ba cái kinh khí cầu cũng không chứa hết.
Đoán chừng Bình Phàm hợp mắt xanh của hắn, hai mươi
bảy tỏ ra tình thâm chân thành, vừa thấy đã yêu, bộ dáng không phải là cô thì
không lập gia đình.
Bình Phàm còn chưa kịp làm ra hành động gì thì thấy
ánh mắt 27 vừa rồi còn hướng mình nháy mị nhãn, chợt chuyển sang phía sau mình.
Trợn tròn, còn thiếu nước chảy nước miếng.
Nhìn bộ dạng nôn nóng này, Bình Phàm cho là đối tượng
xem mắt của mình xấu hổ.
Muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là người nào xinh
đẹp như vậy, có thể mê hoặc hai mươi bảy mê thành ra như thế. Kết quả, quay
đầu, Bình Phàm phát giác mình và hai mươi bảy giống nhau, ánh mắt cũng trợn
trắng rồi.