Đi Về Phía Chân Trời

Chương 2: 2 Người Thừa Kế Duy Nhất


"Câm miệng."
- "Nếu để đại phu nhân nghe được các người đang nói xấu đại thiếu gia thì liệu hồn.

Cô ấy sẽ đuổi cổ tất cả các người ra khỏi Tiêu gia ngay lập tức."
Nghe đến đây, tất cả gia nhân lập tức cúi đầu xin lỗi không ngớt.

Họ nhanh chóng tản ra mà tập trung làm việc.

Chương Khã nhìn cảnh hai mẹ con Lý Lệ Xuân được Tiêu lão gia quan tâm mà cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Ngay lập tức, cô ta bước về phía Tiêu lão gia đang đứng mà ghé sát vào tai ông nói nhỏ:
- "Lão gia, em nghĩ rằng hôm nay khoan hẳn đề cập đến người thừa kế tương lai.

Dù sao cả Sĩ Trung và Sĩ Quân vẫn còn rất nhỏ, hai đứa vẫn nên học hành và vui chơi thôi."

Nghe những lời này, Tiêu lão gia cũng gật đầu chấp thuận.

Thực ra đứa con trong lòng mà ông muốn kế thừa vị trí của mình chính là người con thứ Tiêu Sĩ Quân bởi do tính cách cậu vốn hoạt bát, lanh lợi hơn so với đứa con cả chậm phát triển Tiêu Sĩ Trung.
Nghe đến đây, trong lòng Chương Khã bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần vị trí người thừa kế tương lai còn đó, cô ta sẽ dùng mọi cách để con trai của mình trở thành người thừa kế duy nhất của Tiêu gia.
Thời gian sau, Tiêu Sĩ Trung cũng đã biết nói.

Chuyện này chính là tin vui lớn nhất đối với Chương Khã và ước nguyện con mình sau này là người đứng đầu Tiêu gia của cô ta sẽ sớm trở thành hiện thực.
Có lần, Chương Khã vô tình nhìn thấy con mình đang vui chơi thân thiết với Tiêu Sĩ Quân liền tỏ ra giận dữ, sau đó mạnh tay đẩy ngã cậu ra khỏi con trai mình mà lớn giọng quát:
- "Đứa con vợ bé như mày sao dám chơi với con tao? Cút ra xa thằng nhãi ranh."
Bị xô ngã, Tiêu Sĩ Quân lồm cồm đứng dậy mà trừng mắt nhìn chằm chằm như thể tỏ ra khinh thường người trước mặt.

Chỉ vì không muốn Chương Khã gây khó dễ với mẹ mình cho nên cậu mới nhẫn nhịn mà không đáp trả lại liền sau đó lạnh lùng rời đi.
- "Thằng ranh con.

Mày vốn không xem tao ra gì mà."
Trong một căn phòng, Chương Khã đang ngồi thư thả trên ghế, tay nâng tách trà uống một ngụm.

Ngay khi nhìn thấy người từ phía cửa chậm rãi bước vào, cô ta trầm giọng hỏi:
- "Vừa hay, tôi có chuyện muốn nhờ bà."
A Phương, thầy thuốc thân cận lập tức tiến lại gần chăm chú nghe.

Một lúc sau, sắc mặt bà ta lập tức biến sắc, cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn người trước mặt nói:
- "Phu...phu nhân, phải làm đến mức này luôn sao?"
Chương Khã đứng bật dậy, sau đó đi về phía cửa sổ trầm giọng nói:

- "Đúng vậy.

Chỉ có cách này mới khiến thằng nhãi đó trở nên vô dụng.

Nó sẽ không còn được mọi người tung hô như trước."
- "Nhưng mà...nếu như dùng thuốc lâu dài như vậy, chắc chắn sẽ khiến cậu ấy bị liệt nửa người thì sao?"
Nghe đến đây, khóe môi Chương Khã nở một nụ cười nham hiểm, cô ta đắc ý nói:
- "Vậy thì càng tốt.

Sĩ Trung ngày một hoạt bát cho nên cũng là lúc khiến tên nghiệt chủng Tiêu Sĩ Quân đó trở thành kẻ tàn phế.

Chỉ cần mỗi ngày, bà đều đặn bỏ thuốc vào thức ăn của nó, chẳng bao lâu sẽ khiến toàn bộ xương khớp của nó trở nên yếu mềm đến mức không thể đi đứng lại được."
Tiêu Sĩ Quân ngay khi bị Chương Khã xô ngã khi nãy mà âm thầm quay trở về phòng.

Đúng lúc, Lý Lệ Xuân đang chờ ở bên trong.

Ngay lập tức, cậu đưa hai tay ra sau lưng nhằm che giấu vết bầm khi nãy mà mĩm cười lên tiếng:
- "Mẹ đến phòng con tự khi nào?"
Nhìn vẻ mặt có vẻ sốt sắng không như mọi ngày của cậu khiến Lý Lệ Xuân tỏ ra nghi ngờ.


Ngay lập tức, cô đi đến kiểm tra thì phát hiện cánh tay cậu bầm tím và tất nhiên người làm ra chuyện này không ai khác chính là Chương Khã.
- "Sĩ Quân, thiệt thòi cho con rồi.

Cuộc sống này, người ta luôn dựa vào xuất thân mà đánh giá nhân phẩm của một người.

Sau này, nếu như con đem lòng yêu một ai đó thì mẹ chỉ muốn con chỉ kết hôn duy nhất với người ấy mà thôi.

Đừng như mẹ, làm vợ lẽ vốn chẳng được ai xem ra gì."
Vừa nói, cô vừa khóc nức nở, hai tay ôm chầm lấy con trai mà mình yêu thương nhất.

Bản thân Tiêu Sĩ Quân vốn chỉ là một đứa trẻ cho nên vẫn chưa nhận ra những gì mà mẹ của mình nói mà chỉ biết vòng tay an ủi người trước mặt.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.