Nhưng… Tiêu Hòa không mong Phàn Thâm gặp sự cố gì.
Nếu cứ không tỉnh, sẽ dẫn tới tử vong.
Bết kể thế nào, hắn không muốn Phàn Thâm chết đi.
Chỉ cần còn sống là còn hy vọng, chỉ cần còn sống là còn có khả năng khác, chỉ cần còn sống… có lẽ sẽ có một ngày, có một ngày… họ có thể bên nhau.
Cho nên tuy thật tàn nhẫn với Phàn Thâm, Tiêu Hòa vẫn không chút do dự nói: “Tỉnh lại đi, Phàn Thâm, xin anh hãy tỉnh dậy, tôi sẽ không đi gặp anh, một lần cũng không, nhưng tôi hy vọng anh có thể sống, dù phải cách xa nhau, dù không thể nhìn thấy anh, dù một đời này chỉ có thể yên lặng nhớ về anh, tôi cũng mong anh sống tiếp.”
Tiêu Hòa nói xong, Phàn Thâm lại khẽ nhíu mi.
Dần dà, Tiêu Hòa gần như sụp đổ, hắn khóc đến nước mắt không thể ngừng rơi, khóc đến thanh âm cũng nghẹn ngào, khóc đến như toàn bộ lòng ngực nhồi đầy tuyệt vọng.
“Nếu anh chết… Phàn Thâm, nếu để tôi biết anh chết đi, vậy tôi cũng không sống nữa, tuyệt đối không sống nữa.”
Từ xa nghe ngóng tin tức anh còn sống, ít nhất vẫn có hy vọng sống tiếp.
Nhưng nếu như anh chết… một mình tôi làm sao gánh vác hết thảy đây.
Thế nên… tuy rất ích kỷ, nhưng xin anh hãy tỉnh.
—
Phàn Thâm là một người không dám gánh chịu ư?
Không… So với bất cứ ai, y đều dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn, tâm chí kiên định hơn.
Tuy chỉ cần vừa nghĩ, lòng liền thống khổ, nhưng Phàn Thâm hiểu tâm tư Tiêu Hòa, cảm nhận được tình cảm của Tiêu Hòa, y không thể phụ lòng hắn.
“Được…” Phàn Thâm hôn xuống trán đối phương, nói nhỏ “Tôi đáp ứng em, sẽ sống tiếp.”
Không thể để mình Tiêu Hòa chịu đựng tất cả, ít nhất cho Tiêu Hòa một thời gian, một quá trình chậm rãi từ từ quên đi y.
Bởi là lần cuối cùng ôm nhau, nên bọn họ quấn quýt triền miên, hận không thể hôn mỗi một bộ phận trên cơ thể đối phương.
Song chung quy vẫn có lúc kết thúc.
Tiêu Hòa ngủ say trong thoả mãn, tỉnh lại trong mờ mịt.
Về tới hiện thực vẫn không có bất cứ cảm giác vui vẻ nào, chỉ có chìm ngập tuyệt vọng và bi thương, thậm chí không biết nên nói gì làm gì.
Bởi vì mỗi lần tỉnh lại, Tiêu Hòa đều ngơ ngác mà xuất thần, nên Tần Túc không quấy rầy hắn.
Nhưng lần này Tiêu Hòa không sao bình ổn tâm trạng được.
Hắn không dám nhìn Phàn Thâm nằm ngủ bên cạnh, lập tức xoay người xuống giường, khẽ nói với Tần Túc: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Tần Túc đứng lên, dẫn hắn ra khỏi phòng.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, nói: “Không lâu nữa Phàn Thâm sẽ tỉnh.”
Lời này vừa ra, Tần Túc liền cứng người, ánh mắt luôn bình tĩnh như nước không chút che dấu kinh hỉ.
Tiêu Hòa thu vào mắt, nhưng lại cười không nổi.
Kỳ thật trước kia hắn từng lo, liệu Tần Túc có bất trung với Phàn Thâm hay không.
Nhưng hiện tại, Tiêu Hòa rất rõ, có thể được Phàn Thâm giữ bên cạnh nhất định là độ trung thành cực cao, mặc dù thoạt nhìn Tần Túc hơi thần bí khó lường, nhưng bên trong có lẽ vô cùng kính sợ Phàn Thâm.
Trong nháy mắt đó, Tiêu Hòa hơi ghen tị.
Tần Túc có thể ở bên cạnh Phàn Thâm, mà hắn lại không thể.
Bất quá… Tiêu Hòa cũng hiểu.
Đối với Phàn Thâm, Tần Túc chỉ là thuộc cấp, mà hắn là người bên gối thân mật nhất khắng khít nhất.
Vị trí hai bên cách biệt nhiều lắm, nên yêu cầu cũng khác nhau một trời một vực.
Có câu giữa tình nhân không chấp nhận nổi dù chỉ một hạt cát, không phải Tiêu Hòa không muốn thử, nhưng hắn biết… ban đầu nhất định có thể hòa thuận bên nhau, nhưng giống như dao cùn cắt thịt, đợi đến lúc thấy đau, nơi nơi đã hoang tàn.
Điều hắn và Phàn Thâm sợ chính tình yêu của họ đến bước tuyệt vọng.
Không muốn nghĩ nữa, Tiêu Hòa nói tiếp: “Trước đó, anh có thể giúp Phàn Thâm xoá đoạn ký ức trong thời gian điều trị này không?”
Đây là tính toán nhỏ nhặt của Tiêu Hoà, cũng là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho Phàn Thâm.
Nhất định Tần Túc có khả năng đó, dù sao ngay từ ban đầu anh ta đã nói rồi.
Tiêu Hòa mở lời yêu cầu khiến Tần Túc khó hiểu: “Anh… không muốn gặp lại cậu chủ ư?”
Tiêu Hòa gật đầu: “Không bao giờ gặp nữa.”
Tần Túc khẽ nhíu mày: “Có gì mâu thuẫn sao? Tuy lúc đầu tôi từng nhắc nhở anh, nhưng nếu anh và cậu chủ yêu nhau, tôi cũng không có quyền…”
“Không.” Tiêu Hòa lắc đầu, gần như gian nan ép buộc mấy lời này bật ra khỏi miệng “Tôi và anh ấy không thể bên nhau, chúng tôi đã đạt thoả thuận rồi, anh chỉ cần làm anh ấy quên đi, với ảnh hay với tôi đều là tốt nhất.”
Tần Túc còn muốn nói, nhưng Tiêu Hòa không cho đối phương cơ hội.
“Cứ vậy đi, tôi muốn về nhà, đã lâu không về, muốn nghỉ ngơi cho đã.”
Tần Túc không phải người giỏi khuyên giải người khác, thấy Tiêu Hòa đã quyết ý, anh đành nuốt lời trở vào.
Tiêu Hòa đi, cứ thế vô ưu vô lự bỏ đi.
Hắn biết Phàn Thâm sẽ tỉnh, cũng biết Phàn Thâm sẽ thông qua suy nghĩ của Tần Túc biết bản thân mất trí nhớ.
Nhưng không sao, chuyện giữa hắn và Phàn Thâm chỉ có bọn hắn biết, điều Tần Túc nghe được bất quá chỉ là vài câu kể lại, không thể đại biểu cái gì.
Hơn nữa mất trí nhớ, thứ mất đi không chỉ ký ức, nhiều hơn là cảm tình.
Không có phần tình kia, những chuyện từng trải đều thiếu sinh khí, không thể khơi gợi cảm xúc.
Cùng lắm Phàn Thâm sẽ nghi hoặc, nhưng Tiêu Hòa biết, Phàn Thâm sẽ không tò mò đi khám phá.
Y rất thông minh, người thông minh sao mà không hiểu?
Như vậy… chí ít Phàn Thâm không cần đeo lên lưng gánh nặng tình cảm, chí ít có thể giảm bớt chút áp lực.
Chỉ là… Tiêu Hòa về đến nhà, lần đầu tiên không cách nào nở nụ cười với ba mẹ, hắn về phòng, trốn vào chăn, khóc đến thở không ra hơi.