Alpha và Omega ở trạng thái này có thể nói là mất hết lý trí.
Trời cao ban cho họ nhiệm vụ là kết hợp sinh dục, sinh ra đời sau ưu tú.
Tiêu Hòa rốt cuộc không cần nhẫn nhịn, mà Phàn Thâm cũng rốt cuộc buông bỏ lo ngại.
Trong xe phi hành nhỏ hẹp, không gian kín kẽ, thậm chí không ngừng lắc lư.
Song không ai trong họ chờ đợi được nữa, không chờ được về tới nhà, không chờ được lên trên giường, một giây đồng hồ cũng không.
Chẳng cần bất kỳ bước tiền diễn nào, vừa bắt đầu liền mạnh bạo thúc vào thật sâu.
Tiêu Hòa chưa từng cảm thấy thích thú như lần này, thích đến độ thể xác lẫn tinh thần đều không chống đỡ nổi.
Hắn chỉ có thể ôm chầm Phàn Thâm, trút hết nỗi lòng nói ra đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, mê luyến chấp nhất, vô pháp buông tay này.
Ở ngoài đời họ thậm chí còn chưa chính thức gặp mặt nhau một lần, vậy mà giống như đã cùng vượt qua mấy đời mấy kiếp.
Mấy chục năm làm bạn, từ gặp nhau hiểu nhau gần nhau rồi yêu nhau, mỗi một quá trình đều không quá trôi chảy, hoặc nên nói là nhấp nhô lận đận, đau khổ rất nhiều.
Nhưng đi hết đoạn đường, đi đến hiện tại, đi tới trước mắt, chỉ cần được ôm y là Tiêu Hoà có thể quên mọi thống khổ, chỉ còn ngọt ngào.
Hắn thật lòng yêu y, yêu đến mức cả đời vĩnh viễn không tưởng tượng nổi.
Không… Nào chỉ một đời, Tiêu Hòa cảm thấy gặp gỡ Phàn Thâm, tình cảm mấy đời mấy kiếp đều dồn hết vào một đời này, trao hết cho người này.
Tiêu Hòa ôm y, không ngừng đón nhận say sưa trong vui thích, nhưng vẫn bất giác thấy lo lắng cùng thất vọng… Nếu Phàn Thâm không nguyện tỉnh lại, bọn họ… liệu có tương lai không?
Nếu không có tương lai, hắn phải làm gì… có thể làm gì đây?
Thất vọng biến tuyệt vọng, Tiêu Hòa không muốn đụng chạm nỗi đau đó, chỉ có thể dùng hai chân quấn chặt y, liều chết trầm luân trong bể khoái cảm.
Hai người rốt cuộc triền miên bao lâu, Tiêu Hòa không rõ.
Nhưng lúc sau, Tiêu Hòa biết, Phàn Thâm đã tỉnh lại.
Phàn Thâm thực thụ đã tỉnh.
Cái thế giới vớ vẩn này cũng yên tĩnh.
Tiêu Hòa sợ, rất sợ Phàn Thâm lại đẩy hắn ra, khiến hắn rời đi, lần nữa bảo hắn ‘dừng lại’, ‘từ bỏ’.
Bởi mối sầu lo này nên Tiêu Hòa không chịu buông Phàn Thâm, dù đã đánh dấu thành công, dù đã vượt qua thời kỳ khó khăn, nhưng hắn vẫn không ngừng quấn y.
Có thể hưởng thụ lúc nào hay lúc đó, Tiêu Hòa biết bản thân đang trốn tránh, nhưng hắn thật không muốn đối mặt.
Chẳng qua, hắn nghĩ mãi không thông, Phàn Thâm rốt cuộc lo ngại cái gì.
—
Với dáng vẻ này của đối phương, Phàn Thâm làm sao cự tuyệt.
Bất kể mảnh vỡ tinh thần hay là ý chí chủ, đều không nỡ đẩy hắn ra, đều muốn thoả mãn hắn.
Tiêu Hòa nắm chặt lòng y như vậy, nên không chịu dừng lại.
Mà Phàn Thâm cũng thật sự yêu hắn.
Ý chí chủ nhớ rõ tất cả, y và Tiêu Hòa cùng nhau trải qua nhiều chuyện, tình cảm trao ra chỉ có nhiều hơn, chứ tuyệt không thua kém Tiêu Hoà.
Y biết tâm tư Tiêu Hòa, song không cách nào cho đối phương thứ hắn muốn.
Tỉnh lại, đơn giản biết bao, nhưng sau khi tỉnh, chờ đợi y cũng chỉ có mất đi.
Nên dù Phàn Thâm biết Tiêu Hòa đang trốn tránh, vẫn nguyện ý cùng trốn tránh với hắn.
Chỉ hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi trước mắt, cũng tốt lắm rồi.
Chuyện đẹp đẽ đến mấy, vẫn có lúc phải kết thúc.
Phàn Thâm thì không sao, nhưng y lo cho Tiêu Hòa.
Cường độ tinh thần hiện tại của Tiêu Hòa không đủ sức chống đỡ kích thích và hưng phấn cao độ thế này.
Không phải thương tổn cho thân thể, mà là giày vò về mặt ý chí.
Đến cuối cùng, Phàn Thâm tận lực dẫn dắt, Tiêu Hòa mới lâm vào mê man.
Nhưng Tiêu Hòa ngủ say cũng không chịu buông Phàn Thâm, hắn luôn có loại ảo giác một khi nhắm mắt, Phàn Thâm sẽ rời đi, mà sau khi tỉnh lại, sẽ không tìm được người nữa.
Cảm giác mất mác to lớn vờn quanh Tiêu Hòa làm hắn ngủ rất không an, rõ ràng nghỉ ngơi thời gian rất dài, nhưng thời điểm mở mắt ra, trong mắt đầy thấp thỏm lo âu.
Phàn Thâm nhìn thấy, lòng nhoi nhói, y hôn xuống vầng trán kia một cái, cất giọng khàn khàn an ủi: “Đừng lo, tôi ở đây.”
Tiêu Hòa giật mình, biết đây là Phàn Thâm, nhưng không dám mở lời nói những chuyện khác.
Dừng lại một chốc, Tiêu Hòa nhịn không được ngửa đầu, mong muốn lọt vào tầm mắt y: “Phàn Thâm…”
“Hửm…” Phàn Thâm nhẹ giọng đáp lại.
“Tôi…” Một đống lời vọt tới bên miệng, Tiêu Hòa muốn há mồm nói ra, nhưng lui rồi lại lui, lông mi khẽ run rẩy, cuối cùng nhẹ giọng nói “Tôi… vẫn còn muốn.”
So với giao lưu để rồi bị thương tổn, còn không bằng tiếp tục tham lam hưởng thụ một chút.
Phàn Thâm cúi đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen nhánh chứa ý cười bao dung: “Không mệt à?”
“Không!” Tiêu Hòa vội trả lời “Không mệt!”
Phàn Thâm chạm nhẹ lên cánh môi trơn bóng: “Ngoan, em nghỉ ngơi một chút.”
Y ôn nhu như thế, Tiêu Hòa lại cảm thấy bất an vô cùng.
Giống như sự bình lặng trước cơn bão táp, giống như người lớn sắp rời đi dỗ dành lừa gạt trẻ nhỏ.
Mặt ngoài ôn hoà dịu dàng, nhưng tiếp theo là cuồng phong nghịch tập, nghênh ngang rời đi.
Bất an lộ rõ trong ánh mắt hắn, Phàn Thâm đau lòng, không khỏi dịu giọng: “Thêm một lần thôi, xong rồi em phải nghỉ ngơi.”
Lòng Tiêu Hòa trống trải, nhưng không muốn buông y ra, cố gật đầu, ôm cổ y, có chút bất lực, có chút bất an.
Nhưng rất nhanh đã bị khoái hoạt Phàn Thâm mang tới lấp đầy trái tim.
Loại cảm thụ này có lẽ là không bình thường.
Bởi vì biết phía trước là vực sâu tuyệt vọng, nên giờ khắc này điên cuồng phóng túng.
Bởi vì biết sắp sửa phải chia ly, nên phút chốc sau cùng liều mình triền miên.
Càng nghĩ tâm càng trống trải, càng nghĩ tâm càng loạn, cuối cùng Tiêu Hòa thật sự hết nhịn nổi, thời điểm đạt đến đỉnh khoái cảm, hắn thốt ra câu đã dằn xuống tận đáy lòng: “Phàn Thâm, đừng bỏ tôi lại, đừng rời khỏi tôi…”
Động tác của Phàn Thâm chợt khựng, rồi giây tiếp theo liền tăng tốc, cuối cùng lúc phóng thích, y hôn môi hắn, cho hắn một cái hôn bao hàm tình ý lưu luyến đau khổ, nhưng không đáp lời.
Thân thể Tiêu Hòa thỏa mãn tới cực điểm, nhưng đồng thời, trái tim chìm xuống đáy cốc.
Tương phản lớn như thế, rốt cục hắn kìm nén không nổi.
“Tại sao… Nói tôi biết nguyên nhân không được ư?”
Phàn Thâm nhìn hắn, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt, ôm người vào lòng, dùng sức ôm chặt như muốn khảm vào xương tuỷ, trầm giọng nói: “Nếu có thể, tôi thật sự muốn vĩnh viễn giam em ở đây, cùng ngủ say với tôi… Nhưng tôi không thể ích kỷ như vậy.”
Cả người Tiêu Hòa khẽ run.
Phàn Thâm vuốt ve tấm lưng hắn, thanh âm khe khẽ như làn gió.
“Tôi không muốn tỉnh dậy, Tiêu Hòa, sau khi tỉnh lại, tôi nhất định sẽ mất em.”
Tiêu Hòa được y ôm, nhưng vẫn cảm giác thân thể lạnh như băng, hắn nhịn không được dựa gần y hơn một chút, thấp giọng nói: “Tại sao, anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, sao lúc tỉnh lại phải…”
“Tôi đã chịu đủ, Tiêu Hòa, thật sự quá đủ, có thể nghe được suy nghĩ của người khác là việc sẽ bức người phát điên.”