Phàn Thâm hiểu lầm, đương nhiên rồi, y muốn không hiểu lầm mới khó.
Xử lý xong chính vụ trở về, nhìn căn phòng không có một bóng người, trái tim y tức thì lộp bộp một tiếng.
Hiện tại Tiêu Hòa rất thuận theo, làm y gần như thả lỏng cảnh giác với hắn.
Dù sao đó là người mình yêu suốt mười năm trời, là người mình chưa từng quên lãng quên một giây nào. Phàn Thâm hận hắn, hận nhói tim thấu xương, nhưng khi thật sự gặp lại, vuốt ve hắn, cảm nhận nhịp đập trái tim hắn, y lại không thể ức chế mà mềm lòng.
Ti tiện? Phàn Thâm cảm thấy bản thân thật tiện.
Nhưng chính Tiêu Hòa đã nói với y, vì y, hắn nguyện ý buông bỏ mọi thứ, thời điểm hắn nguyện ý vứt bỏ địa vị Nguyên soái, Phàn Thâm rất khó mà không động tâm.
Y tự nói với mình, người đàn ông này giỏi quen lung lạc nhân tâm lắm, am hiểu diễn trò giả vờ lắm, càng có thể vì mục đích bất chất tất cả.
Chỉ là… Sâu trong nội tâm Phàn Thâm vẫn có một âm thanh nhịn không được muốn biện giải cho hắn.
Từ bỏ gia tộc, buông bỏ quyền thế, càng bỏ mặc đế quốc trong thời điểm này, Tiêu Hòa còn mưu đồ để làm gì?
Một Tiêu Hòa vô cùng giản đơn, y hẳn có thể thử một lần?
Chung quy… y đã hai bàn tay trắng.
Cho dù là một Tiêu Hòa bị bẻ gãy hai cánh, một Tiêu Hoà không thể bay lượn được nữa, một Tiêu Hòa bị y cầm tù chung thân, y cũng rất muốn hắn, muốn ôm hắn vào ngực, làm bạn cả đời.
Hắn sẽ không cho y một tình yêu nóng cháy trước kia, nhưng y vẫn muốn có được hắn.
Tiêu Hòa…
Hai chữ này, từ đêm hôm đó của mười năm trước đã thành cái gai nơi đáy lòng, thành chấp niệm không thể phai mờ.
Một đời khó quên, xương cốt táng theo.
Đã như vậy, sao không nắm bắt.
Thế nên Phàn Thâm tiếp nhận Tiêu Hòa, hưởng thụ đoạn thời gian hai người ân ái ngọt ngào.
Chỉ là…
Y đã coi thường một tên bỉ ổi dám khó mấy cũng làm.
Phàn Thâm nghĩ Tiêu Hòa vứt bỏ hết thảy sẽ không ấp ủ ý đồ gì.
Nhưng kỳ thật, y sai, sai hoàn toàn.
Trong lòng Tiêu Hòa, trong xương Tiêu Hòa, có lẽ gia tộc quyền thế chẳng đáng là gì.
Chỉ có người kia, tên đàn ông hèn hạ đê tiện cướp đoạt mọi thứ của y, mới là sự tồn tại cao nhất trong tim hắn.
Cho đến lúc này, nhìn ngục giam âm u đã không còn bóng dáng vị đế vương tiền nhiệm, Phàn Thâm mới triệt để thông suốt.
Vì Phàn Sâm, Tiêu Hòa lợi dụng thân thể để mê hoặc mình, khiến mình lơ là, tiến tới phát động chính biến, lật đổ quyền thừa kế.
Vì Phàn Sâm, Tiêu Hòa ngồi lên địa vị Nguyên soái, trị quốc bình thiên hạ, trở thành sự tồn tại kiêu ngạo nhất đế quốc Ngân hà.
Vẫn là vì Phàn Sâm, hắn có thể gượng dậy sau thất bại, chỉ vì cứu một mạng của người nọ, bán đi tôn nghiêm, buông bỏ hết thảy, hầu hạ dưới thân y, chỉ vì cái cơ hội phút chốc này.
Si tình dữ dội a!
Trong lồng ngực Phàn Thâm như lấp đầy nước chì, nặng trịch, đè tới không cách nào hít thở.
Y cho rằng người này không có trái tim, kỳ thật chỉ là hắn đã trao cho người khác.
“Tiêu Hòa!” Phàn Thâm nghiến răng nghiến lợi hận ý tràn đầy “Tại sao anh có thể vô sỉ đến vậy!”
Thanh âm rét lạnh thế kia, khiến con tim Tiêu Hòa không khỏi run rẩy.
Hắn có hơi sợ, nhưng giờ không phải lúc hoảng sợ, hắn đến để công lược vị người yêu biệt nữu này.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, nhỏ giọng: “Phàn Thâm…”
Còn chưa kịp mở miệng nói thêm, đột nhiên một chất giọng bén nhọn chen vào.
“Thâm ca! Tuyệt đối không thể tin ổng, vì cứu Phàn Sâm, ổng lấy vũ khí uy hiếp em, thậm chí đánh em bất tỉnh, Thâm ca, trước khi té xỉu em nhìn thấy hắn và tên đàn ông kia hôn nhau.”
Lý Lưu Vân tỉnh lại đúng lúc cỡ này, Tiêu Hòa thật bó chiếu.
Nhìn thấy hắn đã đứng trên lửa lại muốn tưới thêm dầu, Tiêu Hòa thật muốn cho nó thêm một mũi.
Miệng toàn nói xằng nói bậy a Lưu Vân tiểu đệ! Tuy tôi và Phàn Sâm thật sự có thế này thế kia, nhưng trước đó nhóc đã bất tỉnh nhân sự không biết trời trăng nhở, giờ mới làm bộ như nhìn thấy… Rốt cuộc hận tôi bao nhiêu a!
Được rùi, mi hận cũng đúng, quả thật kỳ này ông rất tra.
Không còn cách nào a, người yêu không đi đường bình thường, tôi cũng chỉ đành tra như thế!
Lòng phun tào dữ dội, nhưng đầu óc Tiêu Hoà vẫn vận hành nhanh nhạy.
Hắn cần nhanh chóng biểu lộ trung thành, nhanh chóng tỏ rõ bản thân đến không phải thả, mà là giết Phàn Sâm.
“Tôi không…” Chỉ tiếc, Tiêu Hòa đánh giá sai thời cơ, một câu chưa nói ra được đã bất ngờ bị lôi mạnh, Tiêu Hòa chúi người về trước, ngã vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
Phàn Thâm nắm cái miệng hắn, trong con ngươi sương mù lượn lờ.
Tiêu Hòa không sao phát ra tiếng, chỉ có thể nôn nóng dùng mắt bày tỏ…
Song giây tiếp theo, càng thêm không xong.
Phàn Thâm vương tay kéo mạnh, rẹt một tiếng xé rách quần áo hắn.
Tim Tiêu Hòa nhảy dựng, mặt mũi trắng bệch, toi… toi…Gay to rồi!
NPC nào đó sợ thế giới này quá an bình, trực tiếp thét to: “Anh xem! Anh xem! Em đâu có nói láo! Trên người ổng toàn dấu hôn, tất cả đều do người nọ hôn, bọn họ… đôi cẩu nam nam này thế mà ở ngay trong nhà giam…”
Lý Lưu Vân khiến người chán ghét, nhưng chung quy vẫn là tên nhóc mới lớn, ngay cả ngón tay con gái cũng chưa chạm, nhất thời đoán ra thông tin chấn động, không sao nói tiếp nổi nữa.
Mà giọng điệu Phàn Thâm đã tẩm đầy lửa giận ngút trời: “Đi ra ngoài!”
Lời này trầm đến mức khó tin, lọt vào trong tai sẽ khiến lòng người đều hoảng hốt.
Lý Lưu Vân không phản ứng kịp.
Phàn Thâm quát: “Ra ngoài hết cho ta!”
Lần này không cần Lý Lưu Vân phản ứng, quân lính phía sau Phàn Thâm đã hành động, bọn họ mang theo Lý Lưu Vân dồn dập lui ra ngoài.
Tiêu Hòa thật sự là gấp muốn chết, lòng thầm biết xong đời xong đời tuyệt đối xong đời rồi, nhưng miệng bị niết chặt, phát ra âm đơn còn không thế nói chi giải thích.
Không cách nào nói chuyện, muốn hắn làm thế nào để tẩy sạch a!
Nhưng… gay go còn ở đằng sau, phòng giam hiện không có một bóng người, Phàn Thâm thô bạo kéo xả toàn bộ quần áo hắn xuống, tốt lắm… cơ thể loã lồ cả rồi.
Phàn Sâm nhẫn nhịn hơn mười năm, tuy không nỡ làm đau Tiêu Hòa, nhưng vẫn khống chế không được, lúc làm tuyệt đối không tính là nhẹ.
Mà da thịt của Tiêu Hòa, ngày xưa chỉ cần Phàn Thâm hơi dùng sức cũng sẽ lưu lại dấu tay trên người hắn, thế nên giờ phút này cơ thể Tiêu Hòa thật sự xinh đẹp rạng ngời.
Toàn thân bị hôn tới nổi đỏ, eo bị nắm chặt mà lưu lại vết hằn tay…
Từng nốt từng nốt, từng vệt từng vệt, đều tỏ rõ cuộc hoan ái trước đó của hai người kịch liệt cỡ nào.
Nóng ruột ghen tị như lửa cháy tán loạn trong người, đôi con ngươi Phàn Thâm gần như nhiễm lên sắc đỏ.
“Giỏi, thực giỏi” Phàn Thâm mở miệng, thanh âm kia bức bách đắng chát, âm tàn dọa người “Tiêu Hòa, anh thật giỏi.”
Y thô bạo trở người Tiêu Hòa lại, động tác cường ngạnh không chút ôn nhu, y thẳng thừng nhìn phía sau của hắn, nhìn cái chỗ sưng đỏ kia, trái tim cũng bị bốc cháy.
“Đúng là dâm đãng! Tiêu Hòa, ngay cả chút thời gian rời khỏi đây anh cũng không đợi nổi sao? Muốn bị làm đến vậy à?”
Lời thốt ra, y mang theo dục vọng trả thù nồng đậm, hung hăng thúc vào.
Tiêu Hòa bị làm đến da đầu tê dại.
Đau à? Kỳ thật cũng không tính là đau, dù sao trước đó mới làm tình, nơi ấy thậm chí còn chưa rửa sạch, bị xông mạnh vào nhưng vì sớm đã bị tận tình khai phá, sao còn không thích ứng…
Bị va chạm đưa đẩy, Tiêu Hòa cúi đầu rên rỉ.
Chất giọng kia mềm mại, tựa như lông vũ mềm nhẹ, có thể gãi cho tâm thần người ngứa ngáy.
Nếu là ngày xưa, Phàn Thâm tất nhiên cực kỳ yêu thích thanh âm này, nhưng hiện tại, nghe vào trong tai, chỉ là chất dẫn cháy cho lửa giận hừng hực.
Vừa nghĩ tới hắn cũng nằm dưới thân người khác phát ra âm thanh này, vừa nghĩ tới dáng vẻ này của hắn cũng phơi bày trước mặt người khác, vừa nghĩ tới thân thể này cũng bị người khác thoả thích hưởng dụng.
Trái tim Phàn Thâm bị con rắn độc tên là đố kỵ gặm nhấm hầu như không còn.
Không muốn nghe thấy thanh âm của đối phương, Phàn Thâm móc ra một thứ nhét vào miệng hắn, khiến hắn không thể phát ra tiếng.
Phàn Thâm gần như điên cuồng.
Mười năm thời gian, y ngày ngày đêm đêm sống bên trong đau đớn giày vò.
Mà hắn thì sau… ôm ấp một thằng đàn ông khác, hàng đêm triền miên.
Mười năm luồn lách, y sống trong tuyệt vọng mất mác người không ra người quỷ không ra quỷ.
Mà hắn thì sao… trăn trở rên rỉ dưới thân một thằng đàn ông khác.
Mười năm trước, y chỉ có được hắn không đến một năm, mà Phàn Sâm lại bầu bạn với hắn mười năm tròn trĩnh.
Mười năm a, chỉ chiếm được hắn một năm, y đã cả đời không quên.
Nhưng người khác lại có được hắn mười năm đằng đẵng.
Bọn họ đã làm tình bao nhiêu lần? Hôn môi biết bao nhiêu cái? Giải bày nỗi lòng, nương tựa lẫn nhau thế nào?
Mấy vấn đề này chỉ cần hơi chớp qua trong đầu, Phàn Thâm liền có cảm giác tuyệt vọng đất trời tối tăm.
Một lần nữa trở về, một lần nữa ôm hắn, Phàn Thâm vui sướng khi thân thể hai người vô cùng ăn ý, mừng thầm khi Tiêu Hòa phối hợp với y.
Nhưng hiện tại, hồi tưởng lại…
Phàn Thâm chỉ cảm thấy, nan kham cùng cực.
Cơ thể bị người khác yêu thương hơn mười năm mà không dễ dàng đón nhận sao?
Dung mạo mình và tên kia giống nhau như đúc, thời điểm hưởng thụ, hắn nghĩ về ai?
Y nghĩ mình mang đến khoái hoạt cho hắn, nhưng kỳ thật… chỉ là một kẻ thay thế sao?
“Tiêu Hòa… Tiêu Hòa…” Phàn Thâm đang bên bờ vực bị nội tâm hắc ám cắn nuốt “Vì sao đối xử tôi như vậy, vì sao lại đối xử tôi như vậy…”
…
Tiêu Hòa ấp a ấp úng, đáng tiếc một chữ cũng nói không nên lời.
Hắn không sợ đau, chỉ là sốt ruột, hắn không muốn Phàn Thâm rúc vào sừng trâu, cứng rắn bức tử bản thân.
Nhưng hai cổ tay bị khoá lại, miệng bị ngăn chặn, bất kể ra sao cũng không thôt được một câu.
Tiêu Hòa nóng lòng không thôi, luôn có loại cảm giác mình phải chết một lần mới có thể giải quyết thế giới này.
Nhưng, nếu có thể hắn thật không muốn chết a.
Cảm thụ kia rất đau, rất khó chịu!
Tới tình trạng trước mắt này, hắn thật không nghĩ ra cách nào.
Vốn Tiêu Hòa suy tính rất đơn giản, trấn an Phàn Sâm trước, sau đó đi công lược Phàn Thâm.
Khi đó Tiêu Hòa cảm thấy Phàn Sâm tương đối rắc rối hơn tí, dù sao nền móng tình cảm giữa họ mỏng, nhưng ngoài dự tính là, do lẳng lặng yêu thầm rất nhiều năm nên Phàn Sâm thực dễ dàng thỏa mãn, dễ dàng liền tưởng hắn, bởi vậy chữa khỏi vô cùng thuận lợi.
Tiếp đó Tiêu Hòa liền muốn đi nói rõ chân tướng với Phàn Thâm, bộc lộ cõi lòng, nhưng ai biết đời trớ trêu, Phàn Thâm đích thân đến, trớ trêu nhìn thấy vết tích trên người hắn.
Sau… toàn bộ rời xa quỹ đạo.
Dưới tình thế đó, Tiêu Hòa thật hết đường chối cãi, nhảy vào Hoàng Hà cũng đừng hòng rửa sạch.
Hơn nữa, khốn cái là hắn còn không thể nói.
Khốn đốn đến thế, may mà vẫn chưa phải tuyệt lộ.
Sau vài lần bất tỉnh, miệng của hắn rốt cuộc được giải phóng.
Dường như họ đã chuyển sang chỗ khác, Tiêu Hòa cảm giác xung quanh có dòng nước ấm áp, mệt mọi đến ngay cả mí mắt cũng không muốn động.
Song không thể ngủ, phải thừa dịp miệng có thể nói chuyện, mau chóng… mau chóng tập trung tinh thần.
Ý thức dần dần tụ lại, cũng nhanh cảm giác được cái ôm ấp cứng cáp phía sau.
Vừa vặn… Phàn Thâm ở đây, Tiêu Hòa thầm thấy may mắn.
Vừa muốn mở miệng, chợt nghe thanh âm khàn khàn của người nam đằng sau.
“Tiêu Hòa… Đừng động, tôi tắm cho anh.”
Tiêu Hòa giật mình, cảm giác có chút không đúng.
Rồi hắn cảm giác được đau đớn mạnh bạo trên da thịt, Tiêu Hòa nhíu nhíu mày, lại nghe Phàn Thâm thì thầm liên miên như bị tâm thần: “Tẩy sạch sẽ không có mùi vị của người khác, tẩy sạch sẽ anh chính là của tôi, đừng sợ, Tiêu Hòa… tôi biết anh không thích tên kia, tôi giúp anh rửa, như vậy anh sẽ không nhớ tới gã…”
Lời này thực bình thản, nhưng trống rỗng như mất đi linh hồn.
Tiêu Hòa căng thẳng, vội mở mắt quay sau nhìn ra sau, tức thì trái tim tức thì như bị gai nhọn đâm toạc.
Người đàn ông đằng sau, tóc dài như thác, da trắng hơn tuyết, một đôi con ngươi xanh thẳm vốn mỹ lệ bao la tựa biển cả, nhưng giờ phút này trống trơn nhợt nhạt, giống như màn ảnh tắt ngấm, chỉ còn lại hư vô mờ mịt cùng trống rỗng tĩnh mịch.
Hắn chân thành tha thiết biểu lộ tâm ý, lời nói êm tai cực điểm.
Song Phàn Thâm vẫn một dáng vẻ kia, không cười không giận, giống hệt búp bê sứ hoa mỹ, trống rỗng không có chút hơi người, chỉ không ngừng lặp lại: “Ngoan, Tiêu Hòa, tôi rửa sạch cho anh.”
Cố chấp một câu, khiến trái tim Tiêu Hòa chìm đến đáy cốc.
Mặc dù không rời khỏi thế giới tinh thần này, nhưng… hắn cảm giác được mảnh vỡ nhân cách này đang bồi hồi bên bờ tan vỡ.
Cũng như Phàn Sâm trước đó, quá mức với tuyệt vọng, mất đi ý niệm sinh tồn.
Một lòng muốn chết.
Tiêu Hòa luống cuống, bắt lấy tay Phàn Thâm không ngừng giải thích, gần như kể hết toàn bộ câu chuyện, chỉ là một chữ đều không lọt vào tai đối phương.
Như vậy không được, tuyệt đối không được!
Tiêu Hòa tâm hoảng ý loạn, nhưng hắn biết mình không thể loạn, lúc này chỉ có hắn mới có thể cứu Phàn Thâm, hắn phải giúp y, chỉ có hắn làm được.
Tỉnh táo lại, trấn định lại, hắn phải nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ Tiêu Hòa quay ngược, đột nhiên trong đầu chợt loé sáng.
Đúng rồi … Quang não!
Tiêu Hòa vội vã đứng lên, chẳng quan tâm được đau nhức trên người, thất tha thất thiểu bới cái thứ giống như kính mắt trong đống đồ vật ra.
“Phàn Thâm… xem cái này này, tôi trao quyền cho cậu, bên trong có ký ức tôi lưu lại, những thứ này không làm giả được, đều là sự thật, cậu xem kỹ đi. Lúc ấy chỉ là một sự hiểu lầm, chúng ta…”
Vừa nói, hắn vừa truyền toàn bộ ký ức cho Phàn Thâm.
Phàn Sâm giả trang, Tiêu Hòa tuyệt vọng và hèn mọn, còn có cái xác không hồn mười năm kia.
Đoạn hồi ức rất dài, muốn xem hết cần một ít thời gian.
Mà Phàn Thâm vốn đã chìm vào tĩnh mịch cũng dần có một tia xúc cảm, thanh âm y vẫn lướt nhẹ, nhưng không rỗng tuếch như trước đó.
“Khi đó… anh nghĩ tôi phản bội anh?”
Tiêu Hòa gật đầu thật mạnh, nói: “Ta cũng không biết sự tồn tại của Phàn Sâm, hai người giống nhau như đúc, tôi tưởng cậu thay lòng đổi dạ…”
“Mười năm qua anh chưa từng quên tôi?”
“Đúng!” Giọng điệu Tiêu Hòa kiên định vô cùng, sợ y đâm nghi “Mười năm kia tuy tôi còn sống, nhưng hoàn toàn chết tâm.”
“Mười năm kia anh không hề ở bên Phàn Sâm?”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Mắt thấy cái gút quấn chết Phàn Thâm tháo gỡ một chút, Tiêu Hòa thoáng thở nhẹ ra.
Nhưng tiếp theo Phàn Thâm liền cười khẽ, đôi mắt xanh hiện lên sắc thái kỳ lạ: “Anh đã không thương hắn, vậy vì sao lúc ở nhà giam lại quan hệ với hắn?”