Tiêu Hòa cảm giác phía sau có người, vội vàng đổ món ăn nóng hổi ra đĩa, bày trí vào mâm xong, hắn cởi tạp dề, xoay người nói: “Sắp ăn được rồi, chờ một chút nhé.”
Giọng điệu bình thản giống như mọi ngày.
Kỳ thực Tiêu Hòa phải dằn lòng lắm mới nén cơn tức xuống.
Nhưng làm sao Phàn Thâm biết được, y chỉ thấy điều mình chứng kiến, nhìn thấy một Tiêu Hoà chẳng màng để tâm, lòng nặng trĩu không sao tưởng tượng nổi.
Chua xót lan tràn nơi lồng ngực, pháo đài nỗ lực xây dựng bên trên đống phế tích lại bắt đầu sụp đổ.
Không nên mong chờ, thật không nên mong chờ, đây là sự thực.
Nhưng chung quy lòng vẫn kỳ vọng.
Không cam lòng, không muốn, không nghĩ, toàn bộ hóa thành phẫn nộ xoay vòng trong mắt, ngưng tụ trong cơ thể, cuối cùng dồn vào lồng ngực, lấp đầy con tim tĩnh mịch kia.
Tiêu Hòa không hay biết gì, hắn ấn nút bấm chuyển cơm nước tới phòng ăn trước, rồi ngẩng mặt nhìn Phàn Thâm: “Đi thôi, chúng ta tới phòng ăn.”
Nụ cười của hắn như cọng cỏ sau cùng áp đảo lạc đà, triệt để khiến Phàn Thâm không còn ý niệm.
Thô bạo đẩy người ngã trên bệ bếp, Phàn Thâm phẫn hận cắn xé cần cổ trắng nõn của đối phương.
Răng nanh, da thịt, máu tươi.
Tiêu Hòa trợn to mắt, nương theo đau đớn kịch liệt là mùi máu tanh.
Chuyện… chuyện gì thế này?
Tiêu Hòa giãy giụa: “Phàn… Phàn Thâm…”
Nhưng tiếng gọi khẽ của hắn căn bản không có tác dụng, mà chỉ càng thêm chọc giận người đàn ông trên thân mình.
Bàn bếp lạnh lẽo, quần áo Tiêu Hòa bị xé rách, không có bất kỳ bước chuẩn bị nào, không có bất kỳ lời vỗ về nào, y tách chân hắn ra, lấy góc độ tủi nhục nhất khó chịu nhất không dễ chống đỡ nhất, thô bạo đi vào.
Tư thế như vậy, ai cũng đau.
Tiêu Hòa đau thân. Rên thành tiếng.
Phàn Thâm đau đến chau mày.
“Dừng… Dừng lại…” Tiêu Hòa run run thì thào “Đừng vội như vậy, đừng…”
Tuy không rõ vì sao Phàn Thâm lại thế này, nhưng Tiêu Hòa biết, ngỗ nghịch với y chỉ tổ khiến chuyện thêm gay gắt, thay vì cả hai đều đau, không bằng điều chỉnh một chút, giảm bớt gánh nặng.
Nhưng sự khoan dung của hắn, đón nhận đối phương, suy nghĩ cho đối phương, trong tình huống đặc biệt này đều thay đổi ý nghĩa.
Phàn Thâm không ngừng va chạm, lòng nguội lạnh như đang ủ một khối băng.
Tiêu Hòa, đây chính là Tiêu Hòa.
Người đàn ông trưởng thành trong cẩm y ngọc thực, trong ngàn vạn che chở, người đàn ông đứng trên đỉnh đế quốc Ngân Hà, vạn người kính ngưỡng.
Hắn chưa từng bị đối xử như thế này đâu nhỉ? Hắn không cần chịu đựng khuất nhục như vầy đâu nhỉ? Hắn cần gì phải vứt bỏ tôn nghiêm nằm dưới thân mình…
Hắn không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng… hắn không phản kháng.
Tại sao không?
Phàn Thâm không nghĩ được lý do nào khác.
Khả năng có thể nghĩ đến cũng chỉ đâm thấu tim y.
—
Tiêu Hòa sắp điên rồi.
Đau sắp điên rồi, bị dằn vặt sắp điên rồi.
Rõ ràng luôn thuận theo y, rõ ràng đang cố sức nhịn, nhưng vì quái gì Phàn Thâm càng lúc càng thô bạo vậy.
Đâm bừa lung tung, không vì vui thích, chỉ vì đau đớn.
Mà hoan ái giữa hai người đàn ông luôn dễ đau, ít hưởng thụ.
Dù Tiêu Hòa tiếp nhận đã thành quen, nhưng thô bạo làm bừa như vầy, hắn vẫn có cảm giác thống khổ khi cơ thể bị xé rách.
Vì sao lại như vậy!
Vì sao lại như vậy!
Rõ ràng là hắn rất oan ức có được không, đáng lẽ là hắn nên tức giận có được không, tại sao y vẫn nổi nóng.
Tiêu Hòa nghĩ mãi không ra, nhưng đau a đau đến bắt đầu không cam tâm.
Dựa vào đâu mà cứ bắt nạt hắn!
Dựa vào đâu dằn vặt hắn hoài vậy!
Hắn yêu y, nhưng yêu thì đáng phải chịu tội này à?
Chữa bệnh… chữa bệnh!
Đâu phải mắc bệnh thì có thể làm quá làm quắt!
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng nóng, Tiêu Hòa dễ tính, nhưng thỏ cuống lên còn có thể nhảy tường đó.
Tiêu thỏ biểu thị: Ông đây nổi giận!
Hắn không thích hung dữ không có nghĩa là hắn không biết.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, thình lình vận sức vùng thoát khỏi đối phương.
“Phàn Thâm! Đủ rồi!”
Hắn trừng mắt với y, trong mắt không hề che giấu lửa giận, bốc cháy hừng hực.
Phàn Thâm đứng yên tại chỗ, mắt lạnh nhìn hắn.
Y cho rằng hắn sẽ nhẫn đến cùng, nguyên lai cũng sẽ tức giận a: “Không nhịn được nữa? Không giả vờ nữa?”
Tiêu Hòa nghe thanh âm y lạnh như băng, khẽ cau mày: “Cậu có ý gì?”
Phàn Thâm cười xuỳ một tiếng, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt lạnh lẽo: “Bản thân anh rõ ràng nhất, không phải sao? Tiêu Hòa, vì lấy lòng tôi, anh rất ra sức, bị mắng chửi có thể nhẫn nhịn, bị người tới cửa sỉ nhục cũng chẳng màng, dù tôi có bạn đời, dù tôi sắp kết hôn, anh cũng không để ý, phải không? Cũng đúng, anh cần gì quan tâm chứ? Anh có tự tin, chỉ cần dụ dỗ tôi, thuận theo tôi, sớm muộn tôi cũng sẽ khoan dung cho anh, sớm muộn tôi cũng tiến vào lưới võng anh giăng, đến lúc đó chỉ cần anh đẩy tôi một cái, tôi sẽ rơi vào vực sâu không đáy, mà anh thì đứng trên cao, cười tôi ngu xuẩn, cười tôi đần độn, cười tôi tự mình đa tình!”
“Đủ rồi!” Tiêu Hòa hoàn toàn bạo phát “Phàn Thâm cậu đủ rồi đấy! Tôi thừa nhận chuyện lúc trước là tôi sai, tôi có lỗi với cậu, cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình, nhưng đừng nên phủ nhận tôi của bây giờ và tương lai! Bị người chửi bới sỉ nhục, bộ tôi không để bụng à? Ta tức muốn chết, tôi giận điên lên đó! Nhưng tôi không dám giận a! Cậu ghét tôi hận tôi, vất vả lắm mới có thể bình ổn sống chung với cậu, nếu tôi phát hoả ra mặt, cậu sẽ dỗ tôi ư, sẽ tha thứ cho tôi ư? Cậu sẽ mượn cơ hội đuổi tôi đi, đối xử với tôi càng lúc càng lạnh nhạt! Tại sao tôi nhịn à? Tại sao tôi nén giận? Là vì có thể bình yên chung sống với cậu, tôi muốn ở bên cậu, Phàn Thâm, tôi sợ…”
Nói rồi, tuy trong bụng một đống lửa giận, nhưng nghĩ tới Phàn Thâm thật sự có bạn đời khác, nghĩ tới y sắp kết hôn thật, dù biết đây là thế giới giả tạo mọi thứ giả tạo thì vẫn không nhịn được tuyệt vọng, không nhịn được oan ức, không nhịn được rơi lệ.
Khóc rất mất mặt, khóc rất vô dụng, đối với một người chỉ muốn tổn thương mi, muốn mi khóc, chỉ sẽ chịu khuất nhục càng nhiều.
Nhưng Tiêu Hòa không dừng được, nước mắt không ngừng rơi được, áp lực đè nén trong ngực không ngừng bộc phát được, lời muốn nói ra lại càng không ngừng được.
“Phàn Thâm… Trước đây tôi có lỗi với cậu, nhưng tôi thật sự yêu cậu, muốn sống bên cậu, tôi không biết nên làm gì nói gì anh mới chịu tin tôi, tôi yêu cậu thật mà.”
Thanh âm nghẹn ngào, đầy ắp mệt mỏi và mất mát, người đàn ông yếu đuối tựa lên vách tường trắng bạc như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Là giả sao?
Này cũng là giả sao?
Nếu anh ấy có thể giả vờ đến vậy…
Thâm tâm Phàn Thâm xoắn thành một đoàn, y rất muốn tin, y muốn chấp nhận, nhưng… nếu ngay cả đây cũng là một tuồng kịch…
Giữa lúc y chần chừ không tiến, người đàn ông mặt đầy nước mắt bỗng dưng ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh đầy quyết tuyệt và kiên định.
“Phàn Thâm, nếu cậu có điều kiêng dè, vậy tôi sẽ vứt bỏ tất cả, được không?”
Phàn Thâm ngây ngẩn cả ra.
Tiêu Hòa như tìm được chìa khoá then chốt mở ra tử cục này.
Hắn có chút kích động có chút sốt sắng, nhưng lời nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi không cần thân phận Nguyên soái này, tôi từ bỏ quân thống quyền, từ bỏ gia tộc, từ bỏ toàn bộ đế quốc!”
“Phàn Thâm… Tôi không cần gì cả, chỉ cần cậu tin tôi, được không?”
“Tin tưởng tôi.” Thanh âm kia hòa tan ủ ấm lòng người “Tôi thật lòng yêu cậu.”