Tiêu Hòa càng không hiểu: “Ngài ấy là chỉ Phàn Thâm?”
Tần Túc gật đầu.
Tiêu Hòa thấy rất khó tin, nói: “Không thể nào…”
Tuy hắn gặp phải rất nhiều Phàn Thâm, nhưng mỗi một Phàn Thâm đều rất thích hắn, yêu hắn, không có ngoại lệ nào, sao y lại muốn giết hắn? Này không hợp lý.
Tiêu Hòa nghĩ không ra, mà Tần Túc cũng không úp úp mở mở, anh ta từ tốn giải thích cho hắn.
“Chúng ta thử phân tích thế giới anh vừa trải qua một chút, thời điểm anh vừa tiến vào, có thân phận và trải nghiệm, là tam tử Tiêu thị bị diệt tộc ở Tung Dương, sau đó anh gặp cậu chủ, bị xóa đi ký ức, trải qua chín năm trống rỗng, rồi gặp lại cậu chủ…”
Tần Túc thuật lại từ đầu tới đuôi một lần, Tiêu Hòa ngồi nghe, nhưng không cảm giác được mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu.
Mãi đến khi Tần Túc nói: “Cậu chủ không huỷ diệt Tung Dương Tiêu thị, mà là chính ‘Tiêu Hòa’ gây ra, nhưng anh có nghĩ đến không, đây là thế giới của cậu chủ, ý nguyện của cậu ấy đại biểu tất cả, cậu chủ muốn anh phá huỷ Tung Dương Tiêu thị nên anh mới có năng lực huỷ đi họ…”
Tiêu Hòa ngẩn ra, trong đầu có một mạch suy nghĩ quét ngang.
Tần Túc nói tiếp: “Nhìn lại những chuyện anh từng trải trong thế giới kia, còn bé ăn đau khổ, lớn lên sống nhấp nhô, mặc dù ở bên cậu chủ nhưng cũng tồn tại vô số hiểu lầm lớn nhỏ, tất cả đều là trùng hợp sao?”
Tiêu Hòa chợt nhớ câu nói của Vân Thanh tại những phút sau cùng kia: “Nếu là thế giới của ta… ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, nhưng vì sao không thể đạt được như nguyện?”
Đúng, nếu là thế giới của Phàn Thâm, mà Phàn Thâm thích hắn yêu hắn, vậy sao họ phải chịu nhiều khổ sở như thế?
Tần Túc thấy Tiêu Hòa bắt đầu hiểu ra, tiếp tục giải thích: “Cậu chủ phân liệt ra rất nhiều nhân cách, nhưng không thể nghi ngờ, tất cả nhân cách đều yêu mến anh, nương theo sự đổ vỡ của một thế giới, tất cả nhân cách khác phải dung hợp với nhân cách chủ, mà không phải ai cũng mong muốn một kết cục như vậy.”
Tiêu Hòa nhíu mày: “Nhưng liên tục hai lần tôi…”
“Phải, anh nói ra sự thật cùng cậu chủ trong thế giới thứ hai và thế giới thứ ba, bọn họ đều chọn tin tưởng anh, nhưng… đó là dựa trên cơ sở họ thích anh, yêu quý anh, muốn có được anh.”
Tiêu Hòa cuối cùng đã rõ: “Ý anh là, những nhân cách khác chưa tiếp xúc với tôi của Phàn Thâm, bắt đầu chủ động bài xích tôi?”
“Đúng thế.” Tần Túc đẩy mắt kính, khép laptop lại, nhìn Tiêu Hòa nói: “Họ biết nếu gặp gỡ anh liền sẽ yêu anh, mà cái giá yêu anh là huỷ diệt thế giới đó. Vậy nên bọn họ bắt đầu phản kháng theo bản năng, ngay từ đầu đặt ra vô số giả định, khiến anh thống khổ, khiến anh không cách nào yêu ngài ấy, hoặc là khiến họ không thể tín nhiệm anh, dù đã yêu cũng muốn nghĩ cách thoát ra.”
Lời này quá mức nhiễu loạn, Tiêu Hòa có chút theo không kịp tiết tấu.
“Nhưng… cũng không đến nỗi muốn giết tôi chứ.”
“Tại sao không?” Tần Túc bình thanh tĩnh khí nói: “Họ không muốn hủy diệt thế giới của mình, nếu vừa mới bắt đầu liền giết chết anh thì sẽ không có đổ vỡ; hoặc dù không nỡ giết anh, nhưng họ cũng luyến tiếc thế giới mình, vậy giam cầm anh trong thế giới kia không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ à? Mà anh vĩnh viễn không tỉnh, trong hiện thực… vẫn là tử vong.”
Tiêu Hòa triệt để hiểu rõ, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nói thật, lời này nghe có vẻ hoang đường.
Nhưng bằng hiểu biết hiện giờ của Tiêu Hòa với Phàn Thâm, hắn cảm thấy… rất có khả năng phát sinh.
Thấy Tiêu Hòa ngộ ra, Tần Túc rũ mắt, gõ lách cách như sét đánh trên laptop một hồi, rồi đưa cho hắn bản hợp đồng chỉnh sửa xong.
Tiêu Hòa nhìn nhìn số tiền công thoáng cái tăng lên mấy lần, không có cảm giác gì mấy.
Tần Túc nói: “Dù sao cũng là việc nguy hiểm đến tính mạng, nếu anh từ chối, chúng tôi sẽ không cưỡng cầu, có điều cậu chủ…”
“Đừng nói lời vô nghĩa nữa.” Tiêu Hòa thở dài “Đến nước này anh còn giả bộ khách sáo làm gì, tôi đã sớm rơi vào thòng lọng, còn có thể thoát ra sao?”
Tần Túc không lên tiếng.
Tiêu Hòa quay đầu nhìn qua Phàn Thâm, ánh mắt nhu hòa, âm thanh trầm thấp: “Giờ anh có bảo tôi đừng đánh thức y, tôi cũng không làm được.”
Hắn yêu y, là không thể nghi ngờ.
Bỏ mặc người yêu hôn mê bất tỉnh, Tiêu Hòa sao có thể làm được?
Đừng nói nguy hiểm đến tính mạng, dù bắt hắn lấy mạng đổi mạng, hắn cũng sẽ không do dự.
Điều nuối tiếc duy nhất chính là không thể báo hiếu cho cha mẹ, ngoài ra hắn không để ý thứ khác.
Tiêu Hòa đương nhiên lựa chọn tiếp tục trị liệu.
Mà Tần Túc tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cũng len lén thở phào nhẹ nhõm.
Lần này thời gian Tiêu Hòa ngủ say ngắn hơn lần trước, chỉ hơn nửa năm, nhưng lần trước giữa chừng có tỉnh lại, mà lần này thì ngủ một mạch đến hiện tại, thế nên hắn cần về nhà một chuyến, gặp mặt cha mẹ bạn bè.
Hiệu suất làm việc của Tần Túc cực cao, sớm đã sắp xếp tốt, khoảng xế chiều Tiêu Hòa về tới nhà mình.
Thằng con đi một cái chính là nửa năm, cha Tiêu mẹ Tiêu nhớ mong không thôi.
Tuy Tần Túc có sắp xếp người mô phỏng âm thanh hắn, định kỳ gọi điện cho cha mẹ hắn thăm hỏi báo bình an, nhưng không được gặp mặt thì vẫn tưởng nhớ.
Tiêu Hòa cũng nhớ cha mẹ, hắn đi chuyến này, với họ chỉ tính là nửa năm, nhưng với Tiêu Hòa là ròng rã mười mấy năm.
Dù nói mất trí nhớ, nhưng những trải nghiệm kia đều khắc sâu vào đầu.
Tiêu Hòa tranh thủ vui vẻ a vui vẻ bên cha mẹ và đám bạn.
Chỉ là hơi nhớ nhỏ em, lần trước trở về không gặp, lần này về cũng lỡ mất.
Tiêu Hòa nhịn không được, hỏi: “Ba, em gái đang bận gì sao? Điện thoại nó cứ trong trạng thái khoá máy hoài.”
Nhắc tới đứa con gái, cha Tiêu liền đau đầu nhức óc, than thở: “Tháng trước nó có về nhà, vội vội vàng vàng đến rồi vội vội vàng vàng đi, một bữa cơm cũng không kịp ăn.”
Mẹ Tiêu xen vào: “Con gái nhà này a, không biết ăn diện trang điểm cho đẹp, cả ngày ngồi xổm trong phòng nghiên cứu, mi nói coi… như vậy hoài sao được!”
Cha Tiêu cũng lo lắng không ngớt: “Đúng vậy, rõ ràng con gái tôi xinh đẹp như vậy, thế mà sắp sửa chả ai thèm lấy…”
Tiêu Hòa nghe hết một câu lại tiếp một câu, cũng rầu ghê gớm.
Tiêu Dung đích thật rất tài giỏi, nhưng giỏi mấy vẫn là con gái, cứ để lỡ nữa thì tuổi xuân muộn màng hết.
Nếu là lúc trước, Tiêu Hòa có thể trú đóng ở chỗ nhỏ em, trông chừng nó.
Nhưng nay Tiêu Hòa tự lo thân mình chưa xong, cũng không tóm được đứa em thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Cả nhà thở dài xoắn xuýt một hồi, cuối cùng Tiêu Hòa sợ ba mẹ tổn hại tinh thần, bèn lái sang chủ đề khác.
Bất quá hắn thầm ghi nhớ, tối nay phải gọi điện cho con em lần nữa, bảo nó chú ý một chút, đừng quá liều mạng.
Tuy nói việc nó làm đều là chuyện cơ mật quốc gia, nhưng thỉnh thoảng cũng ngoảnh đầu nghía lại nhà cái a!
Tiêu Hòa ở nhà hơn một tuần lễ, cố gắng phụng bồi cha mẹ đi chơi thật vui (chỗ tốt của việc không thiếu tiền).
Gần trước khi đi, cha Tiêu lén gọi hắn lại, đưa trả số tiền Tiêu Hoà biếu ông lúc đầu: “Ba và mẹ mi đều có lương hưu, bình thường ăn mặc tiêu xài cũng không bao nhiêu, số tiền này mi cầm lại đi, đã đến tuổi cưới vợ rồi, nên hào phóng một tí, đừng để ý trong nhà…”
Tiêu Hòa dở khóc dở cười: “Ba, ba cầm đi, công việc con đang làm rất tốt, thu nhập rất khá, ba không cần lo lắng cho con.”
Cha Tiêu bất mãn: “Kiếm được nhiều tiền thì cũng tích cóp cho mình đi, đưa chúng ta cũng vô ích.”
Tiêu Hòa nói rằng: “Sao vô ích được? Tiền để chỗ ngài, con mới an tâm, coi như ngài tích cóp hộ con.”
Cha Tiêu chỉ lo thằng con ở bên ngoài chịu oan ức, còn muốn nói tiếp, Tiêu Hòa lại giống như bôi mỡ dưới chân, nhanh chóng chuồn mất.
Hiện tại hắn thật thật sự sự không thiếu tiền.
Trong tài khoản còn hơn cả triệu tệ, nếu không phải sợ lấy ra doạ đến ba mẹ, hắn đã đưa hết cho họ từ lâu.
Đi được một khoảng khá xa, người Tần Túc sắp xếp đến đón Tiêu Hòa, trở về trang viên ở khu vực ngoại thành kia.
Tiêu Hòa đi một tuần, giống như chớp mắt liền qua, gặp lại Tần Túc, tâm tình hắn không tệ, chào hỏi với anh ta.
Cả hai đã tiếp xúc một thời gian dài, Tần Túc cũng càng ngày càng nhu hòa, tuy cách làm việc cứng nhắc quy củ, nhưng ở chung lâu với người như thế, trái lại còn gợi cho người cảm giác đáng tin cậy.
“Tiêu tiên sinh, ngài trở về rồi.”
Tiêu Hòa đáp lời, nhấc bước tới trước, quen đường quen lối trở lại căn phòng điều trị.
Nhìn thấy Phàn Thâm, trong lòng Tiêu Hòa yên ổn, song cũng có chút sốt ruột.
Hắn thật muốn đánh thức đối phương nhanh một chút, thật muốn có thể ở ngoài đời nói chuyện cùng y, dù chỉ là một câu.
Thời điểm bắt đầu kết nối thiết bị, Tiêu Hòa chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Tần Túc, có một vấn đề tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
Tần Túc nhìn về phía hắn: “Tiêu tiên sinh, mời nói.”
Tiêu Hòa dừng một chút, tổ chức lại ngôn ngữ, rồi nói: “Nếu thế giới tinh thần tôi tiến vào đều là Phàn Thâm, vậy tại sao xuất hiện một người như Tô Nghĩa Thần?”
Tiêu Hòa rất ấn tượng về thiếu niên kia, đối phương hầu như toàn có ác ý với hắn, hơn nữa tính cách đê hèn, là một nhân vật phản diện từ đầu đến đuôi.
Đáy mắt Tần Túc chợt lóe lên, nhưng anh ta điều chỉnh tâm tư rất nhanh, nhẹ giọng nói: “Mặc dù là thế giới tinh thần, nhưng mảnh vỡ tinh thần xuất hiện bên trong đến từ bốn phương tám hướng. Giống như chúng ta, mỗi ngày tiếp xúc nhiều người khác nhau, những người đó đều sẽ hình thành hình chiếu trong đầu chúng ta, hình chiếu kia biến đổi thành mảnh vỡ tinh thần, tự nhiên cấu tạo nên một ‘thế giới’ gần như hoàn chỉnh.”
“Thì ra là vậy.” Tiêu Hòa nghe rõ.
Bất quá ngay sau đó, Tiêu Hòa liền thấy nghi hoặc… Trong thế giới của Phàn Thâm, hình chiếu cũng quá nhiều rồi, Phàn Thâm từng tiếp xúc với lắm người vậy ư?
Ngẫm lại cũng khó tin quá.
Nhưng Tiêu Hòa không nghĩ sâu, chung quy hắn là một tên tử trạch không thích giao tiếp, mà Phàn Thâm có địa vị cao, tiếp xúc qua rất nhiều người cũng là bình thường.
Giải được nghi hoặc, Tiêu Hòa nằm ngửa trở lại, chuẩn bị tiếp nối.
Tuy đã trải nghiệm ba lần, nhưng lần này căng thẳng hơn lần trước nhiều lắm.
Dù sao… lần này là gặp nguy hiểm.
Trước khi Tần Túc khởi động máy móc, dặn hắn một câu: “Nhất định phải chú ý an toàn.”
Tiêu Hòa gật đầu: “Được rồi.”
Máy móc khởi động, ý thức Tiêu Hòa bắt đầu mơ hồ.
Hắn đã làm nhiều công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt tỉnh lại, vẫn bị kinh ngạc đến ngây người.
Tê dại thấu xương dâng lên tự đáy lòng, Tiêu Hòa biết rõ loại cảm giác này từ lâu, run run mở mắt ra, còn chưa chờ hắn nhìn rõ, liền cảm giác được trận va chạm mãnh liệt từ phía sau.
Tiếng rên rỉ không thể khống chế bật ra khỏi miệng, Tiêu Hòa nghe được âm tuyến hoa mỹ quen thuộc.