Tiêu Hòa nhìn thấy ngài, ngài cũng nhìn thấy hắn.
Hoà cùng biển hoa, giữa sắc tường vi tím nhạt, ngài đứng ở đàng kia, liếc mắt liền thấy thanh niên ngồi trước bàn vẽ.
Tóc đen mềm mại, cần cổ trắng nõn, vóc dáng có vẻ thon gầy nhưng lưng thẳng tắp như trúc, chỉ một bóng lưng kia đã khiến tim ngài đập thình thịch.
Ngài vừa định tới gần, thanh niên tóc đen chợt quay đầu.
Hàng mi nhạt mỏng cong cong, cặp mắt to tròn lóng lánh ánh nước, còn có cánh mũi xinh xắn cùng đôi môi mỏng đẹp đẽ đến khiến người muốn nhấm nháp.
Rất thanh tú, rất sạch sẽ, khiến ngài không nhịn được muốn đến gần hơn nữa.
Mà ngay lúc ý nghĩ này loé qua trong đầu, thanh niên tóc đen cũng đồng thời gọi lên tên ngài.
“Al…” Âm thanh lanh lảnh, âm sắc êm tai, tựa như dòng nước chậm rãi lưu chuyển, sạch sẽ trong suốt, nhưng lại ẩn chứa vô số cảm tình trong nó.
Lưu luyến triền miên, ngài không khỏi cảm thấy hắn đang mê hoặc ngài.
Một thanh niên hoàn toàn xa lạ lại dễ dàng làm ngài động lòng, Al chưa từng gặp, nhưng gặp rồi, lại không có chút bài xích.
“Em biết tôi?” Al cất bước tiến đến gần hắn.
Mà sau khi tới gần thì càng nhận rõ, Al không chỉ không có chút ý muốn rời xa, trái lại rung động trong tim càng thêm rõ.
Thanh niên tóc đen bởi vì ngồi trong hoa viên quá lâu nên toàn thân đều là hương hoa thanh nhã, thơm dịu, tôn lên làn môi nhạt màu, khiến người ta không khỏi nghĩ đến trái cây thơm lành đầu mùa ngọt mềm tươi ngon, không nhịn được muốn nghiêng thân thưởng thức.
Al không phải là người nhẫn nại, trời sinh ngài có gương mặt đẹp, xưa nay chưa từng kiêng dè, giờ khắc này gặp được người tâm tưởng lại càng không do dự.
Lời thốt ra, không đợi Tiêu Hòa hoàn hồn, ngài đã đến gần hắn, cúi đầu khẽ chạm môi hắn.
Bởi trong lòng đầy khiếp sợ nên thất thần, đến khi môi nóng lên Tiêu Hoà mới đột nhiên ý thức chuyện gì đang phát sinh.
Hai mắt hắn trợn tròn, cấp tốc lùi về sau, nhưng người đến lại thuần thục ôm lấy eo hắn, biến cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thêm nóng cháy.
Sắc mặt Tiêu Hòa biến đen, vừa định phát cáu cắn người, nhưng đối phương giống như nhận ra ý đồ của hắn, nhanh chóng dứt ra, kết thúc nụ hôn ám muội không rõ này.
“Đừng giận.” Al nở nụ cười, dung mạo tinh xảo tường xi xung quanh ảm đạm phai mờ “Chỉ là muốn chào hỏi em thôi.”
Nhà ai chào hỏi sẽ hôn lưỡi! Tính bắt nạt người chưa va chạm xã hội hả!
Tiêu Hòa giận dữ, nhưng không có tâm tình tranh chấp cùng đối phương.
Hắn hoàn hồn, tỉnh táo lại, nhưng càng thêm nghi hoặc.
Người kia là ai?
Vừa nãy cách khá xa, hơn nữa lòng Tiêu Hoà có tâm sự nên tầm nhìn mông lung, thật sự tưởng là Al xuất hiện.
Nhưng giờ cách gần nhau, nhìn thấy rõ, Tiêu Hòa dễ dàng phát hiện chỗ khác nhau giữa hai người đó.
Đầu tiên, màu tóc bất đồng, của Al là màu bạc thuần sắc, mà vị trước mặt này là màu vàng bạch kim chói loá, gần bạc hơn, nhưng vẫn có chút sắc vàng.
Tiếp đó là tính cách cùng thái độ.
Al không lúc nào không bình thản lãnh tĩnh, thậm chí có phần cẩn trọng quá mức, nhưng vị trước mặt này có thể không chút do dự hôn môi một người xa, mở miệng liền nói mò, tính cách khác biệt quá lớn.
Nhưng… Tiêu Hòa lại không dám khẳng định.
Dù sao dung mạo cũng giống y như nhau, giống tới mức không cách nào phân biệt.
Hơn nữa… người này cũng gọi là Al.
Dung mạo tương tự, tên tương tự, sẽ trùng hợp như vậy sao?
Đặc biệt nơi này là thế giới tinh thần của Phàn Thâm.
Đúng rồi… Tiêu Hòa đột nhiên giác ngộ.
Nơi này là thế giới tinh thần của Phàn Thâm, nơi này chỉ có một nhân cách chủ Phàn Thâm, nhưng có vô số mảnh vỡ tinh thần của y.
Giống như Al và Lance.
Thế nên… ở đây là Phàn Thâm cùng Al sao?
Nhưng ai mới là nhân cách chủ?
Đáy lòng chợt lạnh, Tiêu Hòa choáng váng cả người.
Giả sử Phàn Thâm không phải nhân cách chủ mà là tên Al mới xuất hiện này thì hắn phải làm sao?
Rốt cuộc làm thế nào mới xem là chữa trị?
“Nghĩ gì vậy?” Al rũ mắt nhìn hắn.
Tiêu Hòa hoàn hồn lại, ổn định mạch suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn đối phương hỏi: “Có thể mạo muội hỏi chuyện tí không?”
Al nhìn hắn: “Muốn biết chuyện gì? Tôi đều có thể nói cho em biết.”
Tiêu Hòa do dự một chút mới uyển chuyển hỏi: “Hình như chủ nhân nơi này là người Hoa, vậy ngài là…?”
Phàn Thâm là con lai, mẹ y là người châu Âu nên Tiêu Hoà mới hỏi vậy.
Al không chút che giấu: “Vợ của anh ấy là chị tôi, như vậy có thể giải thích rồi chứ?”
Người này là cậu của Phàn Thâm? Tiêu Hòa bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó liền sốt sắng.
“Ngài đã gặp… Phàn Thâm rồi à?”
Tiêu Hòa hỏi, Al lại nhướng mày nói: “Em là bạn của nó?”
Tiêu Hòa gật gật đầu.
Al cười nói: “Nghe nói nó lớn lên rất giống tôi, có thật không?”
Tiêu Hòa hơi yên tâm lại, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ngũ quan có chỗ tương tự, nhưng rất dễ nhận biết là hai người.”
Con mắt Al lóe lên, nói tiếp: “Tôi chưa từng gặp nó, bất quá rất nhanh sẽ gặp thôi.”
Tiêu Hòa cúi đầu, nhưng không có cách nói ra nguyên nhân.
Hắn xác định, Phàn Thâm còn chưa biết sự tồn tại của Al.
Ngày đó tranh hoạ rải đầy một chỗ, Phàn Thâm thấy hết, nhận định hắn yêu Al, nếu y biết cậu trẻ của y tên Al, chắc chắn sẽ không mặc hắn tung hoành ngang dọc trong dinh thự này.
Tiêu Hòa không muốn Phàn Thâm nhìn thấy Al.
Vì hắn biết nếu hai người gặp nhau, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện vô cùng đáng sợ.
Tình hình lúc này đã đủ gay go, hắn thật không muốn nát bét hơn nữa.
Tuy biết không thể che giấu vĩnh viễn, nhưng chí ít cũng cho hắn thêm chút thời gian.
Không thể tiếp tục né tránh, không thể tiếp tục chạy trốn, hắn phải phấn chấn lại!
Hắn tin Tiểu Phàn mới là nhân cách chủ Phàn Thâm, hắn tin tưởng trực giác của mình.
Hơn nữa nếu bàn về độ tương tự, Phàn Thâm và Al vô cùng giống nhau, mà Al trước mặt này chỉ có cái khuôn ngoài.
Tiêu Hòa hít một hơi thật sâu, Phàn Thâm đã nhất định có tâm tư như vậy với hắn, vậy hắn sẽ nghênh hợp cùng y, dù sao chuyện đã xảy ra, cứ kháng cự mãi cũng vô dụng, hắn nên thử trấn an y, tín nhiệm y, dùng thủ đoạn ôn hoà đối xử với y.
Nếu không gặp tên Al này có lẽ hắn sẽ không quyết định nhanh như thế.
Nhưng giờ không kéo dài được, phải nói rõ cho Phàn Thâm để y sớm an tâm.
Bằng không, hậu quả khó lường.
Có điều… hiện hắn phải nói sao với Al đây?
Tiêu Hòa cau mày, nhưng rất nhanh, Al chủ động nói: “Không gặp cũng được, nhưng em có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?”
Tiêu Hòa ngẩng đầu, trong mắt loé lên kinh hỉ: “Yêu cầu gì?”
Al mỉm cười, tầm mắt nóng bỏng rực lửa: “Cùng tôi…” Hắn ta thoáng kéo dài âm cuối.
Vẻ mặt Tiêu Hòa biến trắng.
“… Tâm sự.” Đối phương hứng thú đùa ác, cong khóe miệng.
Trái tim sắp lọt ra cổ họng của Tiêu Hoà đột nhiên rơi xuống, lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi.
“Nói… về chuyện gì?”
Al cũng không làm khó dễ hắn: “Gì cũng được, nhưng mỗi ngày nhất định phải để tôi gặp em.”
Tiêu Hòa cau mày, bản năng nhận ra chỗ vi diệu(1) trong chuyện này.
Thiệt không phải hắn tự kỷ, nhưng trải qua nhiều việc, hắn đã triệt để thừa nhận câu nói kia của Tần Túc.
‘Tại thế giới tinh thần này, rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với hắn.’
Tiêu Hòa vốn cho là sự hứng thú này có thể có rất nhiều loại, tỷ như tình bạn, tỷ như tình thân… Nhưng từ khi Phàn Thâm và hắn phát sinh quan hệ, hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Nên hắn biết, trong lời của Al có chuyện.
Nhưng Al lại không miễn cưỡng hắn.
“Đừng lo, mỗi ngày chỉ cần một giờ thôi, mà đối với em cũng không có biến hoá lớn, cứ như thường ngày tới đây vẽ tranh là được.”
Tiêu Hòa không lên tiếng.
Al vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói: “Nếu không muốn tán gẫu với tôi cũng không sao, em vẽ, tôi ở bên cạnh nhìn, tuyệt đối không quấy rầy em, được không?”
Tiêu Hòa do dự một chút: “Tại sao …ngài lại yêu cầu như vậy?”
Al khẽ mỉm cười: “Vì sao em không muốn tôi gặp Phàn Thâm?”
Tiêu Hòa không thể trả lời, vậy nên cũng không có được đáp án.
Nhưng nói thật hắn có chút toan tính.
Ban ngày Phàn Thâm rất bận, thời gian ở trong dinh thự cực ít, mà hắn thì mỗi ngày đều đến hoa viên vẽ vật thực, chỉ có một tiếng, hắn cũng không cần thiết phải đáp trả, hẳn là không có chuyện gì đâu ha.
Nhưng nếu thật không xảy ra chuyện, Al yêu cầu như vậy là có mục đích gì?
Tiêu Hòa không quyết định được.
Nhưng Al không cho hắn cơ hội do dự: “Nếu em không đáp ứng, vậy hiện tại tôi liền đi gặp Phàn Thâm, được không?”
Ý cười nơi đáy mắt Al càng sâu, vẻ sung sướng lộ rõ trên mặt: “Vậy tôi sẽ chờ em.”
Sau khi chia tay với Al, Tiêu Hòa không dây dưa trong vườn hoa nữa mà về nhà sớm.
Hắn hạ quyết tâm xong, tâm lý trái lại không hốt hoảng như trước.
Kỳ thực thản nhiên đối mặt cũng không hề gì, lúc trước hắn vẫn thống khổ với sự thay đổi của Phàn Thâm, luôn bị vây nhốt trong mối quan hệ gọi là ‘cha con’ này.
Không thể vượt qua, nên vẫn luôn thống khổ.
Nhưng ngày hôm nay, bởi sự xuất hiện của Al, hắn ép buộc bản thân đi tới.
Bỏ qua quãng thời gian thơ ấu kia, đơn thuần đối diện cùng Phàn Thâm, đúng là hắn yêu y.
Đã như vậy, cứ xoắn xuýt mãi làm chi?
Bản thân hắn thống khổ, cũng khiến cho Phàn Thâm thống khổ, hà tất phải thế?
Chung quy đây chỉ là thế giới tinh thần, chung quy họ chỉ là một người.
Sao hắn phải chấp nhất với mối liên hệ máu mủ vốn không tồn tại?
Phàn Thâm nho nhỏ kia, cứ vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của hắn thôi.
Tiêu Hòa nghĩ thông suốt, tâm tình khoan khoái hơn nhiều.
Hắn vốn chẳng phải người đa sầu đa cảm, nếu không phải hồi trước kích thích quá lớn, hắn cũng không đến nỗi hoảng hốt từng ngày.
Muốn Phàn Thâm yên lòng, đối với Tiêu Hòa mà nói thật không khó.
Hắn chỉ cần làm chính mình.
Thời điểm ở quốc gia Tinh linh là như thế, hiện tại lại càng đơn giản.
Tiêu Hòa yên lặng tính toán, đầu tiên phải mở ra khúc mắc của Phàn Thâm.
Hắn thật sự yêu y, không muốn y tiếp tục nghi ngờ.
Mà cơ hội tiết lộ tâm ý cũng nhiều.
Phàn Thâm ban ngày bận rộn, nhưng buổi tối nhất định sẽ trở về bồi hắn.
Tuy bồi đến bồi đi bồi tới trên giường, song Tiêu Hòa cũng không đặc biệt bài xích việc này nữa.
Phàn Thâm hôn môi hắn, Tiêu Hòa hơi vụng về đáp lại đã khiến mắt người đàn ông phủ trên người hắn sáng như sao trời.
“Tiêu Hòa, tôi là ai?” Giọng nói Phàn Thâm vì nhiễm dục vọng mà trở nên trầm thấp khàn khàn.
Trước đây Tiêu Hoà sẽ không trả lời, nhưng lúc này, hắn há miệng thở dốc, thì thào nói: “Phàn Thâm.”
Phàn Thâm bất ngờ thúc vào nơi sâu nhất, kích thích quá lớn làm Tiêu Hoà rên lên một tiếng.
Phàn Thâm lập tức cắn vành tai hắn, cực lực áp chế run rẩy trong tiếng nói: “Nói lại lần nữa, tôi là ai?”
“Tiểu Phàn…” Thân thể Tiêu Hòa vì không ngừng bị thúc mà hoa mắt váng đầu, “Nhẹ… Nhẹ một chút.”