Thời điểm Tiêu Hoà trở lại thế giới tinh thần, trời còn chưa sáng.
Hắn đang nằm trong lòng Al, quanh người đều là hương thơm dễ chịu khiến người ta có loại cảm giác mê muội, nhưng đồng thời bình yên tận đáy lòng.
Hắn rất hưởng thụ, rất dễ chịu, nhưng vừa nghĩ tới đây chỉ là mộng, tâm không khỏi nguội lạnh.
—— trong thế giới thực sự, hắn và y sẽ không gặp nhau.
Đúng thế… Tần Túc nói rất đúng.
Tiêu Hoà biết Tần Túc đang nhắc nhở hắn.
Tại thế giới trong mộng này, hắn quá coi là thật, cuối cùng xui xẻo chỉ có mình hắn.
Sau khi tỉnh mộng, Phàn Thâm sẽ quên hết mọi thứ.
Thề non hẹn biển nhiều hơn nữa, tình thâm ý trọng hơn nữa, cuối cùng đều là dã tràng xe cát.
Nếu đã sớm biết sẽ có ngày đó, hắn không nên ngu xuẩn mà trầm mê vào.
Đến lúc bản thân không rút chân ra được mới thực sự là bẽ mặt doạ người.
Quên đi… Tiêu Hòa thở dài trong lòng, đừng nên nghĩ nhiều nữa, cứ theo lời Tần Túc nói đi thôi.
Nghiêm túc xem đây là một phần công việc, chủ thuê yêu cầu làm gì hắn chỉ cần làm đấy.
Về phần giết người… Tiêu Hòa áp chế cảm giác lạnh rùng mình đang dâng trào, tiếp tục tự an ủi, dù sao cũng không phải kêu hắn xách dao chém người, chỉ là một mảnh lông chim mà thôi, đâm vào cơ thể hắn ta là được… hình như cũng không quá khó.
Mơ mơ màng màng nghĩ lại thực sự trấn an được chính mình, dần dần ngủ thiếp đi.
Nhưng lần tỉnh lại tiếp theo là bị một luồng nóng cháy tê dại kích thích đến tỉnh.
Tiêu Hòa bỗng mở mắt ra, dưới tia nắng ban mai mỏng manh, hắn nhìn thấy Tinh linh hoa lệ phủ xuống ngực mình.
Y có mái tóc dài khiến dải ngân hà nơi chân trời phải ảm đạm nhu mờ, có đôi con ngươi khiến trời quang vạn dặm phải ước ao hâm mộ, càng có dung mạo khiến hết thảy sinh linh thế gian than thở không ngớt.
Nhưng giờ khắc này, y rũ mắt, thân người cúi xuống, thành kính như đối xử trân bảo trong lòng bàn tay, hôn môi hắn.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, Tiêu Hòa liền nóng đầu, bụng sôi cuồn cuộn.
Đây là một loại mê hoặc khó diễn tả bằng lời.
Thần linh vốn cao cao tại thượng, thiên sứ vốn thánh khiết vô bì, nhưng hiện tại, bọn họ sa đọa.
Loại chuyện tràn ngập dục vọng aka ý vị hàm súc khiến tuyết trắng tiêm nhiễm sắc hồng, khiến thánh quang trở nên mông lung, đối lập rõ rệt khiến người mờ mắt mê hoặc rung động.
Tiêu Hòa hơi cúi đầu đối diện cùng Al.
Đôi mắt Al hiện lên nét dịu dàng, sau đó y hơi nhích xuống dưới, trước cái nhìn chăm chăm của hắn ngậm lấy ‘chỗ đó’.
Lại một dòng điện đánh thẳng vào tim, Tiêu Hòa kinh ngạc mở to mắt nhìn, cảm giác như đại hồng thuỷ xông thẳng lên não, hắn kìm lòng không nổi ngửa đầu lên, hai tay bấu chặt ga trải giường.
Quá thoải mái, quá kích thích, trong nháy mắt đó đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Al đang vì hắn… Al… Là Al…
Chỉ cần nghĩ vậy độ vui vẻ lại tăng gấp mấy lần làm Tiêu Hòa gần như đạt đến cao trào.
Nhưng ngay lúc mấu chốt, Al dừng lại.
Tiêu Hòa đột ngột từ Thiên đường té xuống, nhiệt huyết toàn thân bị người ngăn chặn, khoái cảm bị dồn nén, giải quyết không được, dây dưa liên miên, hắn khó nhịn uốn éo người, cố tự mình chạm vào.
Nhưng hai tay cũng bị tóm, Tiêu Hòa mở mắt ra, viền mắt không tự chủ ửng hồng: “Giúp… giúp tôi.”
Tinh linh tóc bạc vẫn nhìn hắn chằm chằm, không hề động.
Tiêu Hòa không nhịn nổi nữa, hắn sắp bị ngọn lửa nơi lồng ngực thiêu cháy rồi, lại càng ngứa ngáy tê dại không cách nào dịu đi hành hạ đến mất lý trí.
“Al… Al… Al…” Cả bản thân hắn cũng không tưởng tượng được mình sẽ khổ sở cầu xin hét gọi tên y.
Có vẻ như Tinh linh tóc bạc rốt cuộc thoả mãn, cúi đầu hôn, cả người Tiêu Hoà run rẩy một trận, kế đó trong tiếng rên rỉ thoả tình đạt đến đỉnh.
Tuy quá trình có chút giày vò người, nhưng sau cùng toàn thân đều thấy sảng khoái sung sướng đến mức khó tin.
Cảm thụ này thực sự khiến người nghiện, so với làm cùng tay phải, nói là hơn gấp trăm lần cũng không quá.
Al mau chóng làm vệ sinh sạch sẽ cho hắn, sau đó Tiêu Hòa trì trệ quá mức lần thứ hai rơi vào lòng y.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cả tiếng tim đập đều có thể nghe rõ ràng.
Tiêu Hòa cố bình ổn lại, nhưng ngay sau đó cảm giác được chỗ kia của đối phương vẫn cứng rắn nóng cháy như cũ.
Tiêu Hòa ngẩn ra, hồn hồi về liền cảm thấy bản thân rất không đúng.
Vừa nãy chẳng qua chỉ nhịn một lát hắn đã có cảm giác muốn chết, nhưng Al vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn bao lâu nhịn bao nhiêu lần thì hắn không dám nghĩ tới.
Đặt mình vào vị trí người ta, Tiêu Hòa cảm thấy nếu là hắn thì hắn đã sớm nổ tung.
Nghĩ như vậy trong lòng rối tinh rối mù cả lên, bò dậy khỏi người Al, Tiêu Hoà nhìn y nói: “Tôi giúp ngài một chút có được không!”
Al nằm nghiêng ở đó, hiếm có dịp y từ dưới ngước nhìn Tiêu Hòa.
Tiểu Tinh linh rất đẹp, mái tóc đen độc đáo kế thừa sắc màu của bóng đêm nhưng vì ngũ quan khéo léo tinh xảo nên không có vẻ sắc nhọn, hắn hoà nhã mềm mại khiến người ta muốn nâng niu trong lòng bào tay… Nhưng đồng thời cũng muốn mạnh mẽ đặt ở dưới thân làm hắn phát ra những âm thanh ngọt ngào vui tai.
Bất quá…
Al lắc đầu cười khẽ: “Không vội.”
Nhưng kỳ này Tiêu Hòa rất kiên trì: “Tôi cũng có thể giúp ngài, như… như ngài vừa nãy…”
Hắn cố chấp nói, tuy đôi mắt tràn đầy kiên định nhưng hai gò má thoáng hiện nét đỏ ửng nhàn nhạt.
Al chỉ cảm thấy phía dưới càng trướng càng đau, bất bắc dĩ kéo y qua thì thầm: “Không cần.”
Tiêu Hòa có chút cuống lên: “Tuy tôi không thành thạo, nhưng… nhưng luyện một chút thì… có thể làm.”
“Thật sự không cần.”
Từ chối đến cỡ này, Tiêu Hòa gióng trống nâng cao tinh thần đến đâu cũng như khí cầu xì hơi tản ra không khí.
Cảm giác được tiểu Tinh linh thất vọng, lòng Al mềm nhũn, ôm người vào lồng ngực, trán kề lên tóc hắn, dịu giọng: “Ta rất muốn, nhưng ta không thể, nếu ngươi đụng vào ta, nhất định ta sẽ khát cầu càng nhiều, sẽ làm ngươi bị thương”
Cơ thể Tiêu Hòa cứng đờ, ý thức được ý tứ câu nói kia, mặt tức thì nóng lên. Mặt hắn áp sát ngực y, hai tay không nhịn được vòng qua ôm lại y, ấp úng: “Al, ngài thật tốt.”
Giọng nói của Al rất trầm tĩnh: “Ta không tốt như vậy.”
“Không, ngài đối với tôi rất tốt.”
Al khẽ cười, hiếm khi nói thêm vài câu: “Ta yêu ngươi, rất yêu, lần đầu nhìn thấy ngươi tim ta liền đập thình thịch.” Y dừng lại một chút rồi bỗng thở dài nói, “Nếu như có thể, ta thật hy vọng ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
Đây là lời tâm tình ngọt ngào êm tai nhất Tiêu Hòa được nghe kiếp này, hắn không ngẩng đầu, chỉ áp chế giọng nói run run: “Tôi sẽ ở bên cạnh ngài, chỉ cần ngài cần.”
Giây phút này, trong đầu hắn xẹt qua một ý niệm hỏng bét.
Hắn cam tâm tình nguyện chữa khỏi cho Phàn Thâm, dù cho cuối cùng Phàn Thâm sẽ quên đi tất cả, nhưng chí ít hắn có hiện tại.
Có lúc, một đoạn hồi ức đẹp đẽ cũng đủ để hoài niệm một đời.