Tiêu Hòa nhìn không chớp mắt, giữ vững lý trí, sau khi niệm A di đà phật nửa ngày bỗng nhiên hoàn hồn lại.
Niệm cái lông a, có phải cùng phụ nữ tắm đâu, hai người đàn ông tắm chung là chuyện rất bình thường được không! Nhà tắm công cộng không phải đều như vậy sao? Hai thập kỷ trước hắn không bị bốc hơi lúc này bốc hơi cái rắm!
Xây dựng tâm lý cao như toà lầu trong lòng xong, Tiêu Hòa cuối cùng cũng có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện: “Bệ hạ, ngài cũng tới tắm rửa?”
Al đáp: “Đúng thế.”
“Tôi tắm xong rồi, xin phép ra ngoài trước, ngài cứ từ từ.” Tiêu Hòa tuy đã xây xong lầu, nhưng vẫn lựa chọn có thể không nhìn liền không nhìn, cúi đầu định xoay người bỏ trốn.
Chỉ là hắn chưa đi được nửa bước, tay liền bị nắm chặt, chất giọng bùi tai của Al trong hơi nóng mông lung càng thêm dễ nghe: “Bồi ta!”
Có thể nói không á! Tiêu Hòa gào thét trong lòng, nhưng hắn cũng không dám thốt ra nửa câu.
Cứng ngắc xoay người, hai người rốt cục nhìn thẳng nhau.
Bởi vì chiều cao chênh lệch, Tiêu Hòa vừa quay đầu, tầm mắt liền rơi vào lồng ngực y.
Al không mặc quần áo, hơn nữa… vóc người đẹp đến bạo phát!
Thật không ngờ cơ thể bên dưới bộ lễ phục hoa lệ kia sẽ hoàn mỹ như thế, cơ bắp không phải dạng tung hoành ngang dọc cũng không gầy guộc nhỏ yếu, nước da tinh tế trắng mịn như ngọc, song đồng thời thu hết thảy nét gợi cảm của phái nam…
Cổ họng Tiêu Hoà nuốt nuốt, thân thể cứng ngắc, ở trong lòng gào thét đừng nhìn đừng nhìn, thật sự đừng nhìn, chỉ là tầm mắt không thể tự chủ dời xuống.
Mái tóc màu bạc dài như thác rơi xuống mặt nước, nhẹ nhàng lung lay bên hông hiển lộ dải cơ liên sườn gợi cảm hoàn mỹ(1), còn có quang cảnh ngập trong nước kia gần như có thể thấy láng máng đôi chân dài thẳng tắp.
Y là một Tinh linh, song giờ khắc này càng giống như vị vương tử Hải yêu biển cả mê hoặc nhân loại.
Đây là một người không mặc quần áo còn hoa lệ hơn cả khi mặc.
Trong óc Tiêu Hòa chỉ có một câu nói như vậy.
“Màu da ngươi thật đẹp.” Giọng Al rất thấp, vì bầu không khí kiều diễm mà có thêm chút dụ hoặc.
Đầu Tiêu Hòa ông ông lên, rất muốn phản bác một câu “Anh giỡn mặt tôi hả?”, nhưng mà, hắn không mở miệng được.
Al cực kỳ tự nhiên đặt tay lên hông hắn, thong thả vuốt ve mấy cái, khẽ cười nói: “Xúc cảm cũng rất thoải mái.”
Tiêu Hòa cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện này không đúng lắm, giữa lúc hắn cố gắng mở miệng nói gì đó, Al đã kéo hắn kề sát vào y, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi trên cổ hắn.
Sau đó là âm thanh câu nhân lưu luyến lòng người: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy… Ngươi nên thuộc về ta.”
Lòng Tiêu Hòa nhảy dựng, tiếp theo đột nhiên hoàn hồn, luống cuống tay chân muốn giãy khỏi lồng ngực này, nhưng vì bị tay của đối phương khống chế mà không làm gì được.
Tiêu Hòa mở to mắt nhìn y, Al khẽ cười, sắc xanh trong mắt nhiễm hơi nước mông lung phảng phất tựa biển mật, say đắm lòng người.
“Đừng lộn xộn, ta sợ làm ngươi bị thương.” Tiếng nói mềm nhẹ như chim non mới mọc lông tơ quét qua khiến lỗ tai ngưa ngứa, nhưng toàn thân Tiêu Hòa sợ run, động cũng không dám động.
Hắn là người đàn ông, hắn đụng vào một thứ gì đó vừa lớn vừa cứng vừa nóng cháy, hắn là người đàn ông nên hắn biết đó là cái gì.
Rõ ràng vừa nãy cũng không có chú ý đến a! Tại sao… Tại sao…
Nghĩ đến những lời Al nói, Tiêu Hòa Sparta, một loạt chữ to đùng rầm rầm hiện ra trong đầu: Này đúng là hẹn ‘bắn súng’ rồi!
Vấn đề là… Hắn không có chuẩn bị tâm cmn lý a!
Có thể chạy không? Hắn muốn chạy! Phải chạy a!
Chỉ là ý niệm này vừa bay đến, Al liền nắm cằm hắn, một cái hôn khiến người ta mặt đỏ tim đập hkhông cho phép từ chối hạ xuống.
Tiêu Hòa kinh ngạc, có chút sợ hãi cùng hoang mang, nhưng ngay sau đó liền không thể khống chế mà rên nhẹ ra tiếng.
Chưa từng có cảm giác này bao giờ, như là từng dòng điện lưu chạy qua, ép thẳng tới não sau đó xoay vòng trở về, nó lưu chuyển khắp thân thể cuối cùng nặng nề rơi vào bụng dưới.
Thật khó có thể diễn tả hết, nhưng phải thừa nhận xúc cảm này quá tốt.
Hôn môi tốt đẹp đến vầy ư? Tiêu Hòa trước đây chưa từng biết, nhưng hiện tại hắn gần như lạc lối trong đó.
Giữa lúc hắn cho rằng đây đã là cực hạn, Al lại tách hàm răng hắn ra, quấn lấy lưỡi hắn, mang đến một trận cảm quan hưởng thụ hung mãnh như sóng vồ.
Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Hòa mê mê mẩn mẩn hoàn hồn, trừng mắt nhìn tư thế đòi mạng: hai tay ôm lấy cổ Al của mình.
Ta đệt, Tiêu Hòa mi quá không biết xấu hổ! Nội tâm tức thì vỡ vụn.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, Al mắt sáng như sao trời, hơi nghiêng đầu khẽ chạm lỗ tai nhọn của Tinh linh.
Cảm giác rùng mình vượt quá tưởng tượng truyền đến, Tiêu Hòa toàn thân không thể khống chế mà run rẩy, eo hông mềm nhũn cả, nếu không phải Al vẫn luôn ôm hắn, chắc chắn hắn sẽ ngã vào trong nước.
“Thật đẹp.” Chất giọng khàn khàn khiến âm thanh Al như một điệu vịnh than, trầm thấp hoa mỹ cùng ngập tràn tình cảm.
Tiêu Hòa đã triệt để không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, Al hôn lỗ tai nhọn của hắn, cuốn lấy lưỡi hắn nhảy múa, ngón tay trắng nõn di chuyển khắp người lại như nhấn phím đàn, linh động mà tinh chuẩn, mỗi một chạm đều có thể khiến trái tim hắn run lên.
Được trải nghiệm mỹ hảo, tiểu Tiêu Hòa dâng trào đứng dậy, nhưng cố tình Al hôn toàn thân hắn hết lần này tới lần khác mà lại không chịu chạm vào chỗ ấy.
Tiêu Hoà đã sớm mất đi lý trí, khó nhịn muốn tự thư giải cho mình, nhưng ý đồ này vừa lộ ra, Al liền khóa chặt hai tay hắn.
Không thể chạm vào càng khiến nhu cầu gia tăng, cơ thể Tiêu Hòa run rẩy, trong tiếng nói cũng đầy khao khát: “Giúp tôi một chút, làm ơn đi, giúp tôi một chút.”
“Được.” Al hôn môi hắn, “Nói cho ta biết, ta là ai?”
Đầu Tiêu Hòa loạn tung tùng phèo như hồ dán, nhưng hắn vẫn phân rõ được, nhẹ giọng nói: “Al, ngài là Al.”
“Thật ngoan.” Tinh linh tóc bạc nở nụ cười chói mắt trên gương mặt lộng lẫy hoàn mỹ khiến cho đôi con ngươi xanh thẳm tôn quý nhiễm lên vẻ sung sướng.
Tay trái y dời xuống, cuối cùng cầm lấy ‘thằng nhỏ kia’.
Gần như là vừa bị chạm vào, Tiêu Hòa liền mất khống chế, run lập cập lên đỉnh.
***
Xử nam chính là không tiền đồ như thế a ta phắc!
Một thân một mình lăn trên giường, Tiêu Hòa nhớ lại, nét mặt già nua đỏ lét.
Những chuyện này là sao đây? Tinh linh Vương giúp hắn tuốt một phát? Thuận tiện tắm rửa sạch sẽ cho hắn rồi ôm hắn lên giường?
Cách phục vụ cũng quá tri kỷ đi!
Nhớ lại ‘đại gia hoả’ của Al kia ngang nhiên đứng thẳng, Tiêu Hòa có chút mơ hồ, bệ hạ ngài đang nghĩ gì thế? Tiểu nhân đoán không ra!
Bất quá… Bất quá mình thật đủ không biết xấu hổ a, dám ở nơi như vậy làm chuyện như vậy…
Khụ khụ, không nghĩ nữa, vừa nghĩ tới là muốn bị quay chín rồi.
Tiêu Hòa cho rằng đây chỉ là trong một đoạn hương diễm nho nhỏ trong mộng, dù sao qua hôm sau Al liền khôi phục như thường, đối đãi nho nhã lễ độ giống như thời điểm hai người vừa gặp, chăm sóc chu toàn, trò chuyện thân thiết, vì hắn chuẩn bị cho đồ ăn thức uống tuyệt hảo nhất, vì hắn tìm kiếm đồ chơi thú vị nhất, lúc xế chiều sẽ nhìn hắn luyện tập bước nhảy.
Đến tận đêm khuya, Tiêu Hòa vào phòng tắm, y cũng sẽ khoác lụa mỏng đi vào, trong hồ nước dập dờn kia dùng thời gian dài dằng dặc hôn môi hắn, sau đó để Tiêu Hoà đạt đến đỉnh khoái cảnh.
Tiêu Hòa sau mỗi lần đều tự chửi mình một trận, cảm giác mình không biết xấu hổ đến tận nhà ngoại rồi, nhưng cố tình đến ngày hôm sau Al lại cư xử dịu dàng hoà hợp như thường ngày, cho đến buổi tối… lại…
Tiêu Hòa mỗi lần đều tự nhủ: lần này không được, kiên quyết không được… Hắn trực tiếp không đi phòng tắm, sau đó Al tới phòng ngủ của hắn…
Sau khi làm chuyện ‘ẩm ướt’ trên chiếc giường mềm mại kia, Tiêu Hòa cảm thấy hay là đi phòng tắm tốt hơn… Được rồi, da mặt của hắn càng ngày càng dầy, đã không còn địch thủ!
Kể từ đó, những tháng ngày sống như thần tiên khiến Tiêu Hòa gần như quên đi thời gian, mà hắn vì không có manh mối chữa trị cũng nhất thời bó tay hết cách.
Mãi đến tận một ngày, Al đi xử lý công việc, một tiểu Tinh linh lén lén lút lút chạy vào.
Tiêu Hòa đang cầm quyển sách Y học, một bên nhìn một bên đi vào cõi thần tiên, cho đến khi có người khẽ gọi hắn: “Tiểu Hòa.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, chợt phản ứng lại, quay đầu thấy người gọi liền kinh hỉ: “Corwin!”
Người tới không ai ngoài tiểu Tinh linh tóc vàng Corwin.
Mấy ngày này Tiêu Hòa cũng muốn đi gặp cậu nhóc, nhưng hắn không ra khỏi cửa được nên cũng không có cách nào đi tìm cậu ta.
Thoạt nhìn Corwin khá tiều tụy, nhưng gặp được Tiêu Hòa vẫn rất vui mừng, giọng nói của tiểu Tinh linh gấp gáp lại tràn đầy lo lắng: “Tiểu Hòa, cậu vẫn không liên lạc với tôi, tôi rất lo cho cậu.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, vừa định nói thì Corwin rồi lại gấp gáp nói tiếp: “Tôi biết cậu giận tôi, nhưng tôi thực sự chỉ muốn tăng thành Tinh linh cấp bốn, sau đó danh chính ngôn thuận kết làm bầu bạn với cậu.”
Câu nói này như một quả bom nặng ký, rầm rầm rầm tạc mở đầu hắn.
Rốt cuộc chuyện này là sao!
Corwin giống như rất vội, cậu ta nhìn Tiêu Hòa, nói câu nói sau cùng: “Tôi thích cậu, Tiểu Hòa, tôi cũng thích cậu!”
-Hết chapter 10 –
Chú giải
(1) Từ gốc là “tuyến nhân ngư” nghĩa là phần cơ liên sườn là 2 dải cơ đối xứng 2 bên tạo thành vòm ôm các múi bụng phía trong bao gồm: serratus anterior nhóm nhỏ phía ngoài và external oblique nhóm lớn phía trong gần múi bụng