Dị Tủng

Chương 11: 11 Tiếng Nói Của Chân Tay Bị Chặt 4


Báo cáo khám nghiệm tử thi của Hàn Tuyết đã có, trong dạ dày có một lượng thuốc ngủ nhỏ.
Tử thi cho thấy trước khi chết không có dấu hiệu vùng vẫy, chắc đã cho uống trước đó.
Mẩu tàn thuốc Dạ Phàm Linh thu được ở hiện trường, nhãn hiệu là Ladys Cigarettes: Jiaozi (X Jiao)*[Mình không rõ hiệu thuốc lá bên đó, nên để luôn phiên âm, mắc công dịch sai.]
Cảnh sát đưa Tô Thành Long về nhà, nhưng nửa đường anh đã xuống xe.
Hai tiếng sau đó, tổ trọng án nhận được tin tức liên quan đến Tô Thành Long.
Khi xuống xe giữa đường, Tô Thành Long đi vào một cửa hàng trang sức, đột nhiên co giật, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất.
Chủ tiệm đưa anh đến bệnh viên, Hoàng Tử Vi của tổ trọng án cũng chạy tới bệnh viện để tìm hiểu tình hình.
Chủ tiệm nói, lúc đó anh thấy người thanh niên này đi vào cửa hàng, khi Tô Thành Long đang chọn trang sức, thì ánh mắt tỏ vẻ sợ hại.
Anh ta ở trong cửa hàng hét lên *A a a.....*, chủ tiệm đi tới thì anh ta đã ngã quỵ.
Chân tay co giật, khóe miệng đầy bọt trắng, trợn mắt.
Hoàng Tử Vi hỏi: "Cậu ấy chọn loại trang sức nào?"
Chủ tiệm lấy ra một sợi dây chuyền, nói: "Đây, sợi này có tên Hải Thần Apollon."
Thần biển Apollon trong thần thoại Hy Lạp, đại diện cho sự tham lam, lòng tham không đáy.
[Đừng hỏi mình, hỏi tác giả ấy ~_~]
Tại sao Tô Thành Long khi nhìn thấy sợi dây chuyền Hải Thần Apollon lại phát điên, hay là trong lòng anh ta có quỷ?
Anh ta lặng lẽ nằm trên giường bệnh, trong ánh mắt sự sợ hãi vẫn còn đọng lại.
Siết chặt ráp trải giường, miệng lại bắt đầu la: "A a a....."
Đợi đến khi Tô Thành Long ổn định, anh ta mới phun ra được vài chữ: "Tôi đang ở đâu đây?"
Hoàng Tử Vi đi vào nói: "Bệnh viện.

Tô Thành Long, sao anh lại sợ đến vậy?".

Đam Mỹ Cổ Đại
Tô Thành Long sợ hãi lấy chăn che mặt: "Thấy.....em nhìn thấy......thật đáng sợ....."
Đến cùng là anh ta đã thấy cái gì?
Hoàng Tử Vi muốn hỏi tới, nhưng anh ta lại ngất đi.
Bác sĩ đi vào nói: "Sĩ quan cảnh sát, bệnh nhân cần được nghĩ ngơi.


Cậu ấy đang rất sợ hãi, mời cô ra ngoài..."
Khi Hoàng Tử Vi trở lại tổ trọng án, trời cũng đã tối.
Trong phòng làm việc của tổ trọng án chỉ còn mỗi Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh đang ngồi trên ghế suy nghĩ cái gì đó.
Nàng đi qua hỏi: "Đã muộn rồi, sao chị chưa về?"
Dạ Phàm Linh: "Tôi còn đang suy nghĩ về vụ án, Tô Thành Long sao rồi?"
Hoàng Tử Vi lắc đầu nói: "Không ổn lắm, cứ ngất xỉu mãi...."
Dạ Phàm Linh nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Cũng trễ rồi, chúng ta cũng về thôi."
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Được."
Ngày hôm sau, tổ trọng án bắt đầu thu thập thông tin từ gia đình của Hàn Tuyết.
Theo lời Chu Hiểu, bà vú của Hàn Tuyết.
Chu Hiểu nói cô ấy về nhà vào khoảng 3 giờ chiều, hình như có ai đó mời đi ăn tối, cô ấy về phòng thay một bộ đồ rất đẹp.
Hàn Tuyết đang trong điểm trong phòng, bà vú hỏi cô có cần ăn cơm không.
Hàn Tuyết thoa son bóng, nhìn vào gương lắc đầu nói: "Tối nay con không về đâu, dì Hiểu."
Chu Hiểu rất hiểu tính cách của Hàn Tuyết, nên lúc nào cũng nghe theo lời cô.
Hàn Tuyết rất nóng tính, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng nổi nóng với Chu Hiểu.
Chu Hiểu cũng nuốt giận vào bụng, vẫn đối xử thật tâm với Hàn Tuyết.
Từ trong túi xách của Hàn Tuyết rơi ra một cái thẻ, Chu Hiểu nhặt lên xem.

Nó giống như là một thẻ VIP của một tiệm sauna* cao cấp.[*Sauna: là tiệm xông hơi và massage.]
Chu Hiểu để cái thẻ lên bàn, thấy Hàn Tuyết quay lại tìm cái thẻ.
Hàn Tuyết cầm lấy thẻ bỏ vào túi xách, rồi đi.
Dựa theo trí nhớ của Chu Hiểu về địa chỉ tiệm sauna, tổ trọng án rất nhanh tìm được.
Khi nhìn thấy hình của Hàn Tuyết, bà chủ tiệm sauna liền nói: "Sĩ quan cảnh sát, đúng là tôi có chút ấn tượng với cô bé này.

Khoảng 4 giờ chiều hôm đó, cô ấy có đến để xông hơi.

Dịch vụ của chúng tôi có thể nói là khá chuyên nghiệp, nhưng vẫn bị cô ấy xoi mói đủ thứ."
Dạ Phàm Linh hỏi: "Cô ấy tới một mình sao?"
Bà chủ nói: "Không phải, cùng một người con gái nữa.


Nhìn qua, cũng trạc tuổi cô ấy."
Lúc đó, Hàn Tuyết đang cằn nhằn muốn chủ tiệm hoàn tiền, cô gái bên cạnh liền kéo tay cô nói bỏ đi.
Hàn Tuyết nhìn bà chủ hừ lạnh một cái, rồi đi ra khỏi tiệm sauna.
Nhân viên phục vụ ở đây cũng có ấn tượng không mấy tốt đẹp về Hàn Tuyết: "Xã hội bây giờ là thế nào vậy, sao nhiều cô gái mắc bệnh công chúa như thế.

Dù chúng tôi làm trong ngành dịch vụ, nhưng cũng có danh dự.

Chúng tôi dùng hai tay cực khổ kiếm tiền, thật lòng cũng không hầu hạ nổi cái dạng tiểu thư đó, nhìn chúng tôi không bằng ăn xin.

Tôi cũng chả thèm mấy tờ tiền thối của cô ấy."
Bốn giờ chiều Hàn Tuyết cùng một người vào sauna, vậy sau đó đi đâu?
Tổ trọng án quay lại với vụ án của Trình Băng Hương, buổi tối đi đến nơi cô làm việc.
Trình Băng Hương làm trong hộp đêm có tên "Heaven on Earth*."[Heaven on Earth: Thiên đường nơi hạ giới.

Để tiếng Anh cho sang]
Heaven on Earth là hộp đêm cao cấp bậc nhất ở thành phố Triều Dương, không chỉ bán rượu mà còn cung cấp dịch vụ mại dâm.
Chủ của Heaven on Earth cũng nhét rất nhiều tiền vào túi quan chức, nên tự nhiên chính phủ cũng làm lơ Heaven on Earth.
Xã hội ngày nay như trúng tà, có tiền thì sẽ sai khiến được cả ma quỷ.
Tổ trọng án quyết định đột nhập vào Heaven on Earth, để điều tra xem tối đó Trình Băng Hương đã tiếp xúc với ai trong hộp đêm.
Sau khi báo cáo với cấp trên, cục trưởng Long Phi cũng gật đầu đồng ý với hành động lần này.
Dặn mọi người phải hết sức cẩn thận.
Nhân vật chính là Hoàng Tử Vi, nàng đóng vai một tiểu thư nhà giàu, Dạ Phàm Linh và những người khác làm vệ sĩ của Hoàng Tử Vi.
Tranh thủ trời tối, bốn người cầm thẻ hội viên bước vào trong Heaven on Earth.
Hoàng Tử Vi mặc một cái áo vest cổ chữ V, bên trong là một cái áo cánh sợi cotton mềm mại, phối hợp với cái quần jean bó sát người, đôi giày có họa tiết ô vuông trắng đen kinh điển, trên mũi giày có một cái nơ hình con bướm nhỏ nhìn có vẻ dịu dàng.
Ba người phía sau đều mặc toàn thân màu đen, đeo kính đen, chân đi giày cao gót.
Dạ Phàm Linh đã giấu một cây súng lục khẩu 54 trong người.


Nàng luôn rất thận trọng trong những lần chấp hành nhiệm vụ.
Vì đề phòng lỡ như, nên lúc nào cũng đem theo súng.
Dạ Phàm Linh ho khan hai tiếng, nói: "Cô đang là một tiểu thư đơn giản nhưng sang trọng.

Tổ trưởng, nên nhập vai tốt một chút."
Hoàng Tử Vi nói: "Nói cái gì, nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ."
Bên trong Heaven on Earth đủ thể loại người, chủ yếu đều đến mua vui.
Có người đến vì rượu, có người đến vì dục, còn có người chỉ là muốn giải trí.
Bởi vì Heaven on Earth là nơi phồn hoa, để con người tìm đến vui vẻ.
Bước chân vào Heaven on Earth, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy họ đã nói: "Yo, 4 người đẹp, các cô cần phục vụ cái gì? Là rượu, hay là người?"
Cô gái lễ tân ăn mặc rất sexy, trong tay cầm ly rượu.
Vũ Tân Nhu giả vờ không biết gì: "Người? Là có ý gì? Đem theo bạn đến chơi à?"
Cô gái che miệng cười vui vẻ, nói: "Người đẹp, cô không hiểu hay giả vờ không hiểu.

Cô muốn nam hay nữ? Nam kỹ của chúng tôi đều là độc nhất vô nhị, các công chúa thì rất dịu dàng."
Heaven on Earth cung cấp đầy đủ các dịch vụ, nam nữ đều làm được.
Những quý bà cô đơn, buồn chán vô vị với gia đình sẽ tìm đến những quan hệ ngoài hôn nhân như nam kỹ, giống như trai bao ấy.
Phụ nữ tầng lớp thượng lưu thường xuyên đến Heaven on Earth để tìm kiếm hạnh phúc.
Về công chúa, không chỉ phục vụ đàn ông mà còn đáp ứng nhu cầu của phụ nữ.
Ngũ công chúa chính là chiêu bài của Heaven on Earth.

Có thể nói đó là chiêu bài trăm năm không cũ của Heavn on Earth.
Dạ Phàm Linh đang uống rượu, liền phun ra.
Nam kỹ, công chúa?
Hoàng Tử Vi lau khóe miệng, nói: "Mở cho chúng tôi một phòng VIP, đưa tất cả công chúa nổi tiếng nhất tới."
Cô gái cười nói: "Người đẹp, hóa ra cô thật biết chơi.

Nhưng giá rất cao nhé."
Dạ Phàm Linh rút trong túi ra một xấp tiền đặt trước mặt cô ấy: "Nhiêu đây đủ chưa?"
Cô gái gật đầu nói: "Đủ, đủ rồi, ra tay hào phóng quá.

Tôi liền dẫn ngũ công chúa của quán tới."

Ngũ công chúa của Heaven on Earth cũng giống như năm hoa khôi.
Mỗi người đều có tính cách, ngoại hình khác nhau.
Bước vào phòng VIP, Hoàng Tử Vi ngồi xuống salông cầm mirco hát.
Dạ Phàm Linh rót một ly rượu, nói: "Chút nữa, cô phải lấy khí thế của một tổ trưởng ra, làm say mê mấy vị công chúa kia, thì mới mong moi được tin."
Hoàng Tử Vi: "Khụ......, im."
Ngũ công chúa được cô gái dẫn vào phòng, lại còn thẹn thùng nữa chứ.
Cô gái đi tới trước mặt Hoàng Tử Vi nói: "Tiểu thư, đây chính là ngũ công chúa, ngài chọn ai? Để cô ấy chiều lòng ngài."
Hoàng Tử Vi liếc nhẹ về phía Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh gật đầu.
Đạp mạnh giày cao gót dưới chân, đi tới trước mặt một công chúa, nâng cằm cô ấy lên: "Tiểu thư của chúng tôi lấy hết."
Cô gái nói: "Khẩu vị của tiểu thư đây thật tốt, nhưng phải thêm tiền."
Vũ Tân Nhu lấy tiền đưa cho cô gái nói: "Cô có thể ra ngoài, dặn mọi người không ai được phép vào đây."
Cô gái liền gật đầu, đi ra đóng cửa.
Một cô gái trẻ trong đó dáng vẻ vui tươi, đi tới khoác tay lên vai Hoàng Tử Vi nói: "Tiểu thư, cô muốn từng người, hay chúng tôi cùng chơi?"
Cô xưa nay chưa từng thấy vị khách nào đẹp như vậy, so với ngũ công chúa còn đẹp hơn mấy phần.
Dạ Phàm Linh ho khan hai cái, nói: "Cô em này, tốt nhất nên tránh xa tiểu thư của chúng tôi một chút.

Nếu cô em chọc giận cô ấy, thì đừng nghĩ có thể ra khỏi phòng."
Cô ấy gật đầu, ngồi một bên ghế salông.
Hoàng Tử Vi đi tới gần, nhìn bọn họ nói: "Mấy cô giới thiệu đi."
Ngũ công chúa của Heaven on Earth đều dùng nghệ danh, hơn nữa trên người đền có hình xăm khác nhau.
Dáng vẻ vui tươi, có nghệ danh: Hoa Dung.
Hoa Dung nhảy rất đẹp, luôn làm hài lòng khách đến.
Đứng bên cạnh cô, người có hơi lạnh lùng, không nói lời nào, môi mím chặt.
Người đẹp lạnh lùng, có nghệ danh: Lãnh Thanh.
Lãnh Thanh rất giỏi trong việc uống rượu, tửu lượng cao, có thể làm vài gã đàn ông say khướt.
Người ở giữa, tướng mạo hơi kém người đẹp lạnh lùng một chút, cho người ta cảm giác muốn nuông chiều như một đứa con gái.
Nghệ danh của cô là: Khuynh Ca.
Khuynh Ca chơi bài giỏi, không chỉ có kỹ năng chơi bài mà còn đem lại cho người khác cảm giác như đang ở nhà.
Còn lại nghệ danh là: Thương Tích.
Thương Tích mang một vẻ quyến rũ người khác, ánh mắt có chút trong như ngọc bích..