Mở mắt, mặt ngốc chiếm tầm nhìn, y ghé sấp nằm bên cạnh, cẩn thận không đè lên hoàng tử, nhắm hai mắt say sưa hôn liếm người dưới thân.
Hoàng tử của ngày xưa sẽ không nói hai lời đẩy ra đánh người rồi mắng, hiện tại hắn không có sức lực, thậm chí nổi lên xúc động muốn hôn lại.
Hắn biết thứ ngốc muốn rất đơn thuần, hắn lúc đầu cho, bây giờ cũng vui vẻ cấp, thế là thử hôn lại.
Ngốc phát hiện hắn tỉnh, hoảng hốt nên rớt xuống giường, vẻ mặt hỗn loạn do bị bắt quả tang.
“ Vợ, vợ, ta chỉ là hôn một cái, không có lâu, ngươi đừng tức giận, tức giận sẽ làm thân thể lâu khỏe!”
“… Đỡ ta ngồi dậy…” Archi khàn tiếng bảo, cả đêm duy trì một tư thế ngủ, hắn eo tê lưng nhức.
Ngốc đánh giá một hồi, xác định hắn không tức giận, yên lòng nâng hắn dậy ngồi dựa đầu giường, lại ân cần múc nước rửa mặt cho hắn.
“ Ăn chút gì không?” Ngốc hỏi.
“ Không muốn ăn.” Archi đột ngột nghĩ tới gì đó, nhẹ giọng hỏi. “Tối hôm qua…”
Hoàng tử nhớ trước khi tỉnh lại có một giấc mơ rất quái, thần linh cao quý uy nghiêm tới gần, cho một nụ hôn cũng rung động lòng người, hắn nghĩ, nhất định là ngốc làm hại, dựa theo kiểu hành động của y, chắc chắn nhân lúc mình mê man liền trắng trợn khinh bạc, làm cho hắn có khoái cảm làm một giấc mộng xuân.
Ấn tượng sâu nhất đối với cảnh mộng là: hắn bất cẩn đem hình ảnh ngốc và hình tượng thần linh chồng lên nhau.
Đại thần Thương Ưng, xin lỗi, không phải cố ý nhận sai ngươi cùng y.
Nghĩ nghĩ, bản thân cũng cười.
Ngốc thấy vợ vui vẻ, bò đến trước giường phấn khởi hỏi lại. “Tối hôm qua?”
Archi đỏ mặt khó thấy, hỏi. “Ban đêm… Ngươi cũng lén hôn ta…. Đúng không?”
Ngốc co cổ lại, muốn nói vợ thật là lợi hại, rõ ràng đã hít khói Hasima, hẳn là sa vào cảnh mộng tươi vui mới đúng, sao còn biết bị mình lén hôn?
Bất quá, miệng vợ thật sự rất mềm, da cũng non, ngốc nửa đêm tỉnh lại thấy được cơ hội khó có, thật sự một lần hôn hết toàn thân vợ, miễn là chỗ không bị thương, đều bị y liếm qua, vừa rồi y đã sớm tỉnh dậy trước, thấy đối phương ngủ đến khoan thai, nhịn không được lại tiếp tục hôn xuống.
Archi nhìn động tác tứ chi của ngốc liền đoán được tám chín phần mười, chỉ là tâm tình hắn hiện tại thay đổi lớn, mặc dù cũng có xúc động mắng người, nhưng thấy đối phương nơm nớp lo sợ như vậy, nhịn không được vẫn nở nụ cười.
Ngốc lại ngây người, vợ sau khi bị thương, tính tình trở nên rất tốt, cư nhiên không mắng chửi, hơn nữa cười đến ấm áp, cả phòng đều là cảnh xuân tươi đẹp.
Nhịn không được muốn hôn thêm một cái.
“Làm gì vậy?” Archi hừ nhẹ với cái đầu kéo cổ chu miệng tới gần.
“À, không không không, vợ, ta giúp ngươi đổi thuốc.” Luống cuống tay chân lúng ta lúng túng.
Khép nửa con mắt, nhìn vết thương được ngốc nhẹ nhàng chăm sóc, trong lòng hắn căng thẳng, quay đầu, ánh sáng nhàn nhạt thấu qua cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng, cho người bị thương biết hiện tại là ban ngày.
Trách nhiệm đè trên vai đã không nặng nề giống như hôm trước, ngốc ở trong lòng hắn nổi lên tác dụng chống đỡ không thể hình dung.
Bôi thuốc xong, thay băng gạc sạch sẽ, Archi lại mê man, hơi phát sốt, ngài Rinehart đúng lúc đưa nước thuốc tới, còn mang theo một bộ đồ nữ, bảo ngốc thay cho hắn.
“ Binh lính đang lục soát từng nhà, ta quen biết đội trưởng, sẽ nói với họ các ngươi là người thân của ta.” Rinehart nghe bên ngoài có động tĩnh, lại thúc giục ngốc mau mau giúp hắn thay quần áo, tránh để lộ thân phận.
Rinehart quả nhiên quen nhiều biết rộng, ở ngoài cửa phòng nói với đội trưởng bên trong là cháu trai và cháu dâu gã, đội trưởng liếc vào trong như kiểm tra báo cáo, thấy Archi tóc tai bù xù ốm yếu nằm trên giường, nghĩ là ngã bệnh, còn ngốc, hôm qua xâm nhập hoàng cung ngay lúc bão cát đang tàn sát bừa bãi, cũng không ai thấy rõ mặt mũi y.
Binh lính đi rồi, Archi mới thật sự yên lòng nằm xuống, ngốc chăm sóc một tấc cũng không rời, lại đốt mấy hạt giống Hasima, giúp hắn ngủ sâu.
Hasima quả thực là thứ tốt để gây mê người bệnh, mấy ngày kế tiếp sau đó, Archi luôn buồn rầu.
Nhắm mắt một cái sẽ thấy thần linh tiến đến, tiếp cận hắn, ôm hắn, kéo hắn lên trời bay lượn, thậm chí hôn môi vuốt ve…
Trong mộng hắn không thể khước từ, thần linh tự có một mặt uy nghiêm cường thế, lúc tỉnh dậy lại luôn phát hiện, ôm mình ngủ kế bên chính là tên ngốc.
Cũng thường xuyên bắt tại trận lúc đối phương lén khinh bạc mình, sờ sờ khuôn mặt, hôn nhẹ vành tai, hay cắn cắn da cổ, làm Archi thật sự mắng cũng không được, tức cũng không xong, cuối cùng càng lúc càng bị được đằng chân lân đằng đầu, thật tồi tệ.
Về sau Archi cũng sinh ra lực miễn dịch, mặc kệ y sờ hay hôn, cũng không gây cản trở cho giấc ngủ.
Ước chừng mười ngày sau đó, quốc vương từ bỏ nỗ lực đuổi bắt hoàng tử Pima, cho rằng hắn đã trốn đến nước Uki, đang hao tổn tâm trí coi làm sao giải thích với các quốc gia còn lại ở Hành lang Cẩm thạch xanh lý do lão truy sát hoàng tử.
Trên phố không còn binh lính hung ác tới tới lui lui, chỉ ở cửa thành tăng thêm số lính kiểm tra người ra khỏi thành, thương đội Rinehart đã chỉnh đốn trang bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất phát.
Archi không ló mặt ra ngoài, vết thương đã lành gần hết, hắn khôi phục tinh thần, nhìn Rinehart mở một tấm bản đồ lớn trong phòng, cùng ngốc xác nhận lộ tuyến đi đường của thương đội.
“ Không có bất cứ một tấm bản đồ nào biểu thị vị trí suối Trăng non… Dù là tộc nhân Qazivn sinh sống trong sa mạc, người có thể gặp được nó cũng không có bao nhiêu, nghe nói con suối thần này biết chạy, cũng không xuất hiện ở vị trí cố định…” Rinehart nói.
“ Mạch nước ngầm vây quanh Thung lũng Bóng ma xoay chuyển, trăng non bị suối Trăng non ảnh hưởng luôn chỉ vào một hướng cố định…” Ngốc thuận miệng nói.
Rinehart lộ vẻ xúc động, hỏi. “Phép thuật của đại thần Thương Ưng?”
“À, trò ảo thuật nhỏ.” Quay đầu lấy lòng Archi. “Vợ này, ta dẫn ngươi đi coi, thích làm trăng non xoay bên nào cũng được.”
“ Bệnh thần kinh!” Archi không thèm để ý tới cái trò đùa này!
Vợ không thích trò chơi này, ngốc ngượng ngùng cúi đầu, tập trung lực chú ý lên bản đồ.
“ Ngươi nói, trước đến Biển cát Quỷ ma, sau đó thì sao?” Rinehart hỏi.
Ngốc nghiêng đầu, thật sự không quen nhìn cái loại bản đồ mặt phẳng này, bình thường lúc mọi người không phân biệt được phương hướng trong sa mạc, y chỉ bằng trực giác liền biết nên đi đường nào sẽ có nguồn nước, đi bao lâu sẽ tới mục tiêu, chưa bao giờ nhầm lẫn.
Cho nên trong thương đội sa mạc, ngốc là người dẫn đường chạm tay có thể bỏng, thương đội thường dựa vào một câu của y là có thể bình an thoát hiểm, luôn có thể tìm ra con đường chính xác, không phải phơi thây nơi hoang dã.
“Cái… Cái này…” Nhếch miệng cười ngố, ngốc nói. “Theo ta đi là được rồi, ta sẽ không lạc đường.”
“Nhóc ngốc, tài sản nhà ta đều đặt ở trên người ngươi, đừng làm ta thất vọng.” Rinehart nói.
Trong lòng ngốc không quan tâm ngài Rinehart có thất vọng hay không, y chỉ để tâm vợ. Vợ nguyện ý cùng y trở về, như vậy, vứt bỏ thứ không tìm được kia cũng chẳng sao, y có thời gian vô hạn để đi tìm nó, hy vọng có thể sớm dẫn vợ quay về nhà trong ốc đảo.
Ngày xuất chinh sa mạc đã tới, nhìn ra được ngài Rinehart chuẩn bị đầy đủ, nhân thủ đều do gã tự mình chọn lựa, có kinh nghiệm mấy lần băng qua sa mạc Tatenuric, bản thân mỗi người cũng có cách thức khống chế lạc đà trẻ tuổi.
Hơn mười túi da dê phồng to chứa nước uống, dầu vừng bổ sung dinh dưỡng cho lạc đà, bột mì, mật ong, hoa quả khô các loại, những thứ trên đường lữ hành không thể thiếu đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, thậm chí còn mang theo hai con dê và chín con gà làm thực phẩm dự trữ.
Với Archi lần đầu băng sa mạc mà khẩn trương, Rinehart cam đoan nước sạch cùng thực phẩm họ mang ít nhất có thể chống chịu trên một tháng.
Archi vẫn mặc đồ nữ, hơn nữa lấy mạng che mặt, tránh xảy ra vấn đề, hiện tại nhìn con chim ưng đứng thẳng trên cổ tay Rinehart, hắn rất có hứng thú.
Nuôi dưỡng chim ưng mang đi săn bồ câu hay chim nhạn, là hoạt động mà hoàng tử ngày trước thường chơi, nhịn không được liền đi qua nghịch nghịch.
“ Đây là chim ngài Rinehart nuôi?” Archi hỏi.
“Huấn luyện mấy con, có thể giúp bắt con mồi nhỏ, hay truyền tin.” Ngài Rinehart đáp.
“À!” Archi hô ngắn một tiếng, hắn say mê chọc chim không biết chừng mực, bất cẩn một cái bị mổ ngón tay.
Ngốc vừa nghe thấy vợ hô đau, chuyện gì cũng đều gác lại, thấy trên ngón tay Archi lại thêm một vết thương nhỏ, rất tức tối, quay đầu lại trừng con chim ưng kia.
“Lola ngươi lại dám mổ vợ ta, lần tới thiếu thực phẩm giết ngươi trước hết, khỏi phải làm gà!” Vừa xoa xoa tay vợ vừa mắng con chim vô tội.
Các khách trọ đều nói ngốc quá thương vợ. Làm mất mặt đàn ông, ngốc còn lâu mới để ý, mặt Archi bị mạng che đậy, không nhìn ra bất cứ biểu tình gì, mặc ngón tay bị xoa xoa vuốt vuốt, lẳng lặng đứng cho ngốc bôi thuốc.
“ Vợ rất thích gây chuyện sinh sự, khó trách luôn bị thương… Lần trước một đống người lấy đao chém ngươi, cũng là bởi vì ngươi nghịch ngợm hay sao?” Lẩm ba lẩm bẩm. “Ngươi đã là vợ ta, phải ngoan ngoãn, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt…”
“ Bây giờ chê ta phiền phức?” Ánh mắt xinh đẹp không bị mạng che khuất liếc một cái, Archi hỏi.
“ Vợ tuyệt đối không phiền phức, vợ là mạng của ta, không, còn quan trọng hơn mạng của ta.” Ngốc vội chỉ trời chỉ đất nói.
Archi cười, ngốc từng muốn chạm vào túi da trước ngực hắn, bị hắn dùng lời nói đồng dạng ngăn cản, sau đó lúc được cứu trong hoàng cung, ngốc vác hắn ở trên người, cũng là nói câu này với quốc vương Bageke la hét, nói hắn còn quan trọng hơn mạng của y.
Thứ còn quan trọng hơn mạng sống, từ môi lưỡi bất đồng nói ra, ý nghĩa cũng không giống, người trước chính là chỉ “Con Mắt Thương Ưng”, người sau lại là chỉ bản thân hoàng tử.
Hắn không thừa nhận bản thân quan trọng hơn “Con Mắt Thương Ưng”, lại biết mình rất may mắn, có thể gặp gỡ người như ngốc.
“ Vợ?” Ngốc lại kêu, nghĩ thầm không hay, vợ lại như đi vào cõi thần tiên, không để ý tới mình.
Archi hoàn hồn, thấy y lo lắng như vậy, chỉ cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, mắt lại liếc nghiêng, trừng giận mang chút vui đùa, dường như đang trách cứ, lại như đang tán tỉnh.
Ngốc đầu óc rối tinh rối mù, cũng ngây người ra, chưa từng thấy vợ xuân tình tràn ngập như vậy, hại thân thể y nóng bức không ngăn được, chỉ muốn lập tức ôm người vào phòng thân thiết, hôn cũng được, cắn cũng được, chỉ cần có thể tiếp cận hắn là được.
Đang muốn lôi vợ vào quán trọ tìm lý do gần gũi, Archi lại rút tay về, thản nhiên nói. “Ngài Rinehart nói xuất phát.”
Bị hất nước lạnh chính là bộ dạng hiện tại của ngốc.
Mấy con lạc đà hai bướu đều đeo chuông đồng trên cổ, dọc đường leng keng rung động, được người đánh xe dẫn dắt sắp ra khỏi kinh thành.
Archi khoác xiêm y rộng lớn không cổ và khăn trùm đầu, ẩn nấp trong đội ngũ, ngốc bên cạnh lấy thân hình cao lớn án bóng che nắng cho hắn.
“Rời thành xa hơn chút nữa rồi nói.” Archi càng thêm cẩn thận. “Trên lưng lạc đà lắc lư quá!”
“Đúng đúng, vợ cuối cùng cũng biết phải bớt phóng túng một chút, không quyến rũ người khác… Ôi, ta không nói nữa, ngươi đừng đánh ta, vết thương sẽ chảy máu…” Ôm đầu né tránh.
Archi nhìn vết chim ưng mổ trên ngón tay, thật sự lại nhỏ ra máu, sinh hờn sinh dỗi, tên ngốc này quả nhiên trời sinh là khắc tinh của hoàng tử.
Lúc ra khỏi cửa thành, theo thường lệ gặp phải kiểm tra, Rinehart lại phát huy ưu thế quen nhiều biết rộng, chỉ kêu một cái liền được cho đi, thương đội thuận lợi rời khỏi thành Chur, sau khi đi được mấy dặm, thể lực Archi nhanh chóng cạn kiệt, thế là lên lưng lạc đà, mặc ngốc từ từ dắt đi.
Một ngày kết thúc, thương đội đã chính thức tiến vào sa mạc Tatenuric, Archi ngồi trên lạc đà cao cao, cảnh vật đơn điệu nhìn không sót một cái.
Cưỡi lạc đà như vậy, bôn ba qua đất hoang trống trải, với Archi mà nói là một điều xa lạ, Tatenuric hiểm ác, không thấy được thay đổi bốn mùa, cỏ cây sinh trưởng èo uột, thần thánh đối với nơi này rất ác liệt vô tình.
Hoàng hôn, ở chỗ dựng trại bằng phẳng, bốn phía là cồn cát cao ngất lượn quanh, Archi biết, ngày mai phải đi sâu vào trong ác địa cằn cỗi vô tận mênh mông, hắn không biết sao có chút hoảng sợ.
Trong sa mạc như đại dương bao la rộng lớn, Cung điện cát vàng rốt cuộc nằm ở phương nào? Ngốc thật sự có bản lĩnh kia, dẫn đoàn người đến cung điện mộng ảo trong thần thoại?
Mơ hồ, hắn tin tưởng ngốc.
Mọi người vội vàng cắm trại, đốt lửa chuẩn bị bữa tối, Archi ngồi xổm bên cạnh nhìn ngốc dựng lều của mình, bên trong còn trải thảm mỏng, tai lại nghe tiếng ngài Rinehart huýt gió gọi chim cưng, con chim kia lượn một vòng gần đó rồi trở lại trên vai chủ nhân, được thưởng một khối thịt tươi.
Tất cả mọi người đều vội vã bận bịu, chỉ có Archi cái gì cũng chẳng biết làm, lại không có ai mỉa mai chê trách.
Nhóm người này đều là trợ thủ đắc lực của Rinehart, trước đó đã được căn dặn, biết thân phận Archi đặc biệt, tuy họ cũng suy ba đoán bảy, nhưng người này sao lại bị ngốc gọi là vợ? Có lẽ là một loại ngụy trang che mắt thiên hạ.
Bất quá ngốc diễn trò đúng là quá thật, thật sự cưng người ta y như cái gì đó kia.
Đêm đó ăn thịt dê với bánh mì, bên cạnh lửa trại còn có người ca hát, đương nhiên là ngốc rồi, y lại hát lên khúc nhạc “Những cô gái xinh đẹp có trăm có triệu có ngàn, nhưng chỉ có nàng khiến cho ta tâm niệm. Nàng chính là chà là mọc trong ốc đảo…”, hát đến kinh hồn bạt vía, còn vừa hát vừa liếc mắt đưa tình với vợ.
Nhưng mà, vợ lúc nào cũng không hề cảm kích, than ôi…
Một đám đàn ông con trai lại bị tiếng ca đó làm sợ tới mức vội vàng quay về lều ngủ, Archi thì nhỏ giọng lầm bầm, nói một hoàng tử như mình lại bị so sánh với cây chà là, chẳng ra cái gì cả.
Ngốc rất oan uổng giải thích. “Ta vẫn chưa hát xong mà, tiếp sau không phải cho ngươi thành sen tuyết hay sao? Hoa sen tuyết vừa thơm vừa trơn vừa mềm, nhưng thật sự vẫn thua kém vợ đây…”
“Hừ, nói hưu nói vượn.” Archi đứng dậy đi về phía lều, mặc kệ y nói chuyện bá láp.
Theo thường lệ, trước khi ngủ ngốc sẽ hôn nhẹ mình. Hắn lại nhéo cái tay muốn sờ vào trong y phục, thấy đối phương bất khuất, thưởng một cái tát nhẹ tượng trưng, sau đó lại rất hối hận, đắp chung một cái chăn coi như bồi thường, nửa đêm lại bị tiếng kêu rú kinh hoàng làm bừng tỉnh.
“Tiếng gì vậy?” Hắn mặt tái mét hỏi.
“Ừm… Ừm…” Ngốc buồn ngủ ừ hử, miễn cưỡng lắng nghe, thờ ơ đáp. “Sói sa mạc… Đói bụng sao, có lẽ tập kích lều trại con người…”
Archi không dám ngủ, biết sói sa mạc có ham muốn cắn nuốt bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể ăn là đều thích ăn, côn trùng, cá thối, thậm chí là rùa cũng có thể nuốt vô trong bụng, hắn cũng có nghe chuyện sói sa mạc đói khát làm thế nào sát hại con người, cái này làm hắn lông tơ dựng thẳng, cảnh giác nhìn khe cửa lều.
Nhờ ánh trăng bên ngoài, có thể thấy bảy tám con sói sa mạc đang rón rén tiếp cận, trong bóng tối cách đó không xa dường như có càng nhiều cặp mắt thú đang lấp lóe, Archi hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, vội vàng lay tỉnh ngốc đang lờ mờ.
“Dậy… Mau kêu mọi người tỉnh lại…” Nói, liền ngồi dậy muốn tìm vũ khí.
Lúc này đã có hai con sói lủi vào, ngửi ngửi mùi đồ ăn trong lều, nhưng cũng bảo trì cảnh giác, phát hiện gậy gộc Archi cầm trong tay, lập tức lùi về trong bóng tối góc lều.
Archi càng dùng sức lay cái người ngủ y như chết. “Sói sa mạc vào rồi!”
“Vợ, ngủ đi…” Người này bình thường nửa đêm thường hay lén hôn miệng vợ, hôm nay lại thích ngủ dị thường, bàn tay quơ một cái, muốn ôm Archi trở lại trong ngực.
Bên ngoài, những người khác cũng đã phát hiện có dã thú tiếp cận, bắt đầu hô to gọi nhỏ, lấy vật cứng hay gậy gộc bắt đầu xua đuổi đám thú thèm ăn người, nhưng ngốc vẫn tiếp tục ngủ, không coi sói sa mạc ra cái giống gì.
Lại có ba con sói sa mạc tiến vào, chúng phát hiện trong lều này chỉ có hai người, bắt đầu từng bước tới gần, Archi từ dưới đất tiện tay cầm một hòn đá ném tới, một con trúng đá lớn tiếng kêu la thảm thiết, đây lại không thể ngăn cản mấy con sói còn lại, chúng giương nanh múa vuốt, quanh đi quẩn lại trong lều.
Ngốc vẫn còn nhắm mắt ở đó lại mò mẫm tìm người, quơ trái quơ phải cũng không chạm vào thân thể mềm mại của vợ, rốt cuộc cảm thấy bất thường, ngồi dậy dụi mắt oán giận.
“Vợ mau trở lại, ôm ngươi mới ngủ được…”
“Ở đâu còn tâm tình để ngủ? Nhìn đám khách không mời mà đến kia kìa!” Sắc mặt khó coi oán giận.
Ngốc nghe ra vợ buồn bực, vội bật dậy phân tích tình trạng trong lều, hiểu được, hóa ra là một đám khốn khiếp không có mắt chạy tới ồn ào, làm bản thân ngốc không ngủ được.
Khó chịu tức giận, ngay sau đó ngốc giận chó đánh mèo một bầy thú vật, trầm trầm quát đám sói sa mạc.
“Cút!”
Mấy con sói sa mạc đột ngột cúi đầu kêu ngao ngao mấy tiếng như đáp lại, cụp đuôi chậm rãi rút ra ngoài.
Ngốc rất hài lòng, y hôm nay đi một ngày đường dưới mặt trời nóng bức, chỉ muốn hưởng thụ tư vị ôm vợ ngủ ngon dưới màn đêm mát lạnh, lầm bầm nói ngủ đi ngủ đi, ôm Archi trợn mắt há hốc mồm vào lại trong ngực, nhanh chóng hít thở đều đều.
Archi vẫn không ngủ được, nghe thấy người bên ngoài vẫn còn giằng co cùng sói, tiếng gầm như linh cẩu và tiếng bước chân táp táp vây quanh lều, làm hắn cảm thấy bất an.
Giãy mấy cái muốn đứng dậy, ngốc ôm quá chặt, ngủ như chết cũng không muốn buông vợ ra.
“Buông ta ra, ta ra ngoài phụ đuổi sói sa mạc.” Archi tức giận, lại đánh thức y.
Ngốc lười mở mắt, hơi nhăn mày, ôm chặt vợ xao động, nâng một tay khác lên, vung vung hướng ra ngoài.
“… Giết chúng…” Mơ hồ nói ra một câu như vậy.
Archi mắt trừng trợn trắng, bình thường ngốc luôn dậy sớm ngủ trễ hơn hắn, hiện tại mới biết được, sàng khí người này còn nặng hơn bản thân hoàng tử.
Muốn thử vùng vẫy nữa, bên ngoài đột ngột có gió to thổi tới, lều phồng lên, tiếng hú sắc nhọn như dao chém bên tai không ngưng không dứt, nghe thấy người thương đội vội vàng trốn vào trong lều, tiếp theo là bão cát cuộn xoáy điên cuồng làm lều lắc qua lắc lại.
Âm thanh bụi cát tụ lại rồi tiêu tán duy trì liên tục, bóng đen lay động, tiếng kêu chó sói dần lắng lại.
“Sao thế này?” Archi thì thào tự hỏi, cảm giác sợ hãi dày đặc trong không khí, làm hắn thở không nổi.
Ngốc phát hiện vợ khẽ run, ngay sau đó kéo chăn trùm kín toàn thân hai người, màu đen thuần khiết che xuống, cũng ngăn cách tiếng quỷ khóc thần sầu ở bên ngoài.
Nhắm mắt lại cũng có thể tìm ra vị trí quen thuộc, y hôn nhẹ môi vợ, truyền đi độ ấm ổn định tâm trạng hắn, một chân không chút khách khí vắt qua, người dưới thân không thể động đậy.
“ Vợ, ngủ…” Khẩn cầu lười nhác hầm hừ nóng nóng bay qua miệng mũi, tản ra trên mặt Archi.
“Ừ…” Tự dưng được an ủi, Archi nhắm mắt lại.
Một đêm yên lặng.
Sa mạc ban đêm rét lạnh, nhiệt độ lại ấm dần trước khi mặt trời dâng lên, lúc Archi tỉnh lại, chăn đắp trên người sớm đã bị đá đến góc lều, ngốc cũng không có ở bên người.
Mắt nhập nhèm buồn ngủ ra khỏi lều, bị cảnh tượng bên ngoài làm cho chấn động.
Mấy chục xác chó sói tán loạn bốn phía khu cắm trại, mỗi cái xác đều khô quắt kinh hoàng, như đã phơi nắng mấy ngày nơi hoang dã, không một giọt dịch thể còn sót lại bên trong, phảng phất như có một quái vật nào đó càng đáng sợ hơn hút sạch bên trong chúng nó.
Người của thương đội mặt mày sợ hãi vây quanh ngài Rinehart.
“… Xúc phạm đại thần Thương Ưng, hành trình lần này…” Có người vừa run vừa nói. “Tối hôm qua, bên ngoài… Ta thấy Đoàn quân Quỷ cát…”
Có người khác thề sống thề chết nói. “Nhất định là bị nguyền rủa, đại thần tức giận rồi, muốn trừng phạt phàm nhân có ý đồ tiếp cận Cung điện cát vàng…”
Archi rùng mình, lo lắng suy nghĩ: Thật vậy sao? Tìm kiếm Cung điện cát vàng cũng là tội lỗi?
Rinehart chờ mọi người ngưng bàn tán, sắc mặt bất động, cao giọng nói. “Nếu làm đại thần tức giận, chúng ta sớm đã có kết cục giống như bầy sói. Nhưng không, ngược lại, chúng ta đang được đại thần che chở, đại thần quét sạch trở ngại.”
Gã vừa nói như vậy, tất cả mọi người mừng rỡ, đúng, việc này được chúc phúc, bầy sói tử vong chính là chứng cứ rõ ràng.
Rinehart ngăn mọi người ầm ĩ, muốn họ khẩn trương chuẩn bị xuất phát, Archi ở một bên, cảm thấy người này thật sự không đơn giản, vài ba câu đã làm thủ hạ bình tĩnh, bản thân mình phải học tập nhiều hơn.
“ Vợ, mau tới đây, ta nấu…” Ngốc lại một lần nữa đốt lửa trại, trong nồi sắt bên cạnh đống lửa bay ra hương vị đồ ăn, y vẫy tay gọi người.
Ngồi vào bên cạnh ngốc, hắn phát hiện sắc mặt đối phương hơi tái xanh, ngay sau đó hỏi. “Ngươi tối qua bị làm cho mất ngủ sao?”
“ Không phải, bệnh cũ, chỉ cần dùng chút sức mạnh, đầu ta sẽ choáng…” Nói, lắc lắc đầu, nhếch miệng cười nói. “Vợ đừng lo lắng.”
Archi không tập trung uống canh, lại nói. “… Ngốc, ta thật sự có chút sợ hãi…”
“ Đừng sợ, chó sói ngươi ghét đều chết cả rồi!” Ngốc chỉ vào thi thể chó sói khô quắt cách đó mấy bước.
“ Không phải, ta… Ta muốn đi cầu thần sa mạc một việc, nhưng… Không mang theo cô dâu mỹ lệ hắn yêu cầu… Có thể chọc hắn tức giận, ngược lại muốn quỷ quân làm thịt ta không?”
“ Vợ còn ngốc hơn ta.” Ngốc cười ha hả.
Archi liếc ngang y. “Nói chuyện nghiêm túc với ngươi, trái lại biến ta thành đồ ngốc.”
“ Ta sao có thể làm thịt vợ, chỉ cần vợ không thay lòng là được.”
“ Cái gì thay lòng? Nói nhảm!”
“ Ngươi vẫn luôn nhìn ngài Rinehart, ta rất ghen tị. Không được đâu, hắn đã có một vợ ba thiếp, hơn nữa ta thương vợ hơn hắn, vợ theo ta mới là hạnh phúc.” Ngốc sốt ruột giãi bày.
Nhịn không được cười ra tiếng, Archi đánh y rung một cái rồi trách nhẹ. “Ngươi cứ thích nói hưu nói vượn.”
Hoàng tử kiêu ngạo không hề chú ý, hắn hiện tại cùng ngốc đã có thể dùng câu liếc mắt đưa tình để hình dung.