Dị Thú - Tình Nam

Chương 17

“… Kia, ngày hôm qua cùng hôm nay buổi sáng, đều là ai?”

“Ngày hôm qua là tôi, hôm nay buổi sáng tôi ở thư viện, không gặp ai, Vũ Lam nói tôi biết buổi sáng nay nó gặp một thiếu niên xinh đẹp dính nhân…” Ánh mắt sắc bén của Lăng Vũ Lương bắn lại đây, cả người Sương Sinh cứng đờ.

Cũng không thể bưng tức ăn đầy bàn mà đào tẩu a…

“Không nghĩ tới cậu là năng lực giả huyễn hình.” Lăng Vũ Lương nói, “Khó trách nhỏ như vậy đã bị đưa đến, chọn làm gián điệp tốt lắm…. cậu đang làm cái gì.”

“Liếm liếm bát.” Cái đầu nhỏ của Sương Sinh ở trong chén lớn nhích tới nhích lui.

Vẻ mặt Lăng Vũ Lam ghê tởm, đoạt bát qua, ném tới thùng rác, lại lấy ra khăn thơm lau lau tay, “Bẩn muốn chết, không được liếm.”

“Nhưng tôi còn chưa ăn ăn no.” Sờ sờ cái bụng.

“Còn nhỏ dạ dày lại lớn, không ăn no đi kiếm rác rưởi ăn.” Lăng Vũ Lam xoay người đi ra ngoài, nói lời cay độc, “Vì nể tình em đáng yêu hôm nay tôi đã ngoại lệ rồi.”

Sương Sinh nhắm mắt đuổi theo sau, cậu mới không cần kiếm rác rưởi ăn, “Chính là lúc mới bắt đầu gặp, anh đối với ta lãnh đạm, người khác khi dễ tôi cũng không giúp tôi.”

“Bởi vì ngươi đáng yêu, bộ dáng bị khi dễ làm cho người ta thực hưng phấn.” Lăng Vũ Lam bỗng nhiên xoay người đem Sương Sinh kéo qua, kéo đến một góc tối chắn tầm mắt người khác “Biến thành bộ dáng buổi sáng cho tôi xem.”

“Nga.” Bạch quang chợt lóe.

“Bộ dáng của em?” Đáy mắt Lăng Vũ Lương có kinh diễm.

“Đương nhiên của tôi a.”

“Em không phải mới tám tuổi…”

“Mới không phải mà, tôi còn già hơn anh.”

“Tôi rất già sao, thối tiểu quỷ, đây là bộ dáng của em, không thể biến thành bộ dáng người khác sao?” Cái năng lực quỷ gì.

“Không, bất quá biến thành người khác lại không thể nói, chỉ là thủ thuật che mắt thôi.”

“Che mắt… em là người tu chân?”

“Ân.”

“Khó trách… Đây là bộ dáng mười sáu tuổi? Biến thành bộ dáng hai mươi tuổi cho anh xem.”

“Ác.”

“… Lại biến thành bộ dáng ba mươi tuổi xem xem.”





Sương Sinh biến thành bộ dáng một trăm tuổi, xoay xoay cổ xoay xoay mông, cảm giác mình rất xấu, biến trở về lúc tám tuổi, đánh bạo ôm ống quần Lăng Vũ Lương, “Không muốn thay đổi, tôi thật đói.”

“Hảo, anh đi làm cho em, vật nhỏ.” Lăng Vũ Lương kéo bàn tay nhỏ bé, “Bất quá cậu phải đổi thành bộ dáng mười sáu tuổi, lúc hai chúng ta ở một chỗ.”

“Hảo.” Nhanh chóng gật gật đầu.

“Ở trước mặt người khác đều phải duy trì bộ dáng tám tuổi, còn nữa, đừng nói cho người khác biết chuyện em là người tu chân, bằng không sẽ rất nguy hiểm, biết không.”

“Ừ, nguyên lai anh là người tốt.” Sương Sinh lệ nóng doanh tròng, lớn gan treo lên lưng hắn, “A, lưng của anh cũng rất dầy thực, rõ ràng thoạt nhìn thực gầy.”

“Em thường xuyên treo lên lưng người khác?”

“Không có a, em chỉ trèo lên những anh đẹp trai thôi à.”

“…”

Ăn uống no đủ nên hảo hảo ngủ một giấc, tuy rằng cậu là người tu chân, nhưng là không có quy định người tu chân không thể ngủ đúng không? Ngủ chính là một môn hưởng thụ, Sương Sinh mỹ mỹ nằm xuống, ai, duy nhất không được hoàn mỹ chính là ván giường rất cứng rắn, đệm chăn quá nặng.

Ngày hôm sau là ngày không ngừng chạy bộ, một ngày bi thảm.

“Anh vì cái gì không gọi em cùng lên khóa.” Sương Sinh ghé vào trên giường bi thống lên án, buổi sáng cậu ngủ quên, lại bị huấn luyện viên bộ dáng khủng bố giống thần Chung Quỳ kia nhéo đi trừng phạt, chạy một ngày.

“Không thể trách anh, anh có gọi thế nào em cũng không tỉnh.” Lăng Vũ Lương thay hắn ấn nhu hai chân, nói, “Em vẫn là mau đi ngủ, còn có hai giờ để ngủ, lập tức phải bắt đầu huấn luyện.”

“Không cần, anh xoa bóp chân giùm em tiếp.”

“Em không phải có thể xử dụng linh lực tiêu trừ mệt mỏi sao.”

“Không muốn không muốn, muốn anh nhu.” Sương Sinh lắc lắc thân mình làm xấu.

“Tiểu quỷ lười.” Lăng Vũ Lương vẫn là ngồi xuống tiếp tục nhu, Sương Sinh thoải mái mà nhắm mắt lại, cái mũi vẫn hừ hừ hai tiếng, đang mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, trên mặt liền trúng mấy bàn tay, không đau, nhưng đủ để đánh thức người chưa ngủ say như cậu.

“Làm gì a…” Sương Sinh xoa ánh mắt.”Mệt quá, đừng phá tôi mà.”

“Còn có mười phút sẽ bắt đầu đi học, muộn nữa, cho dù em là người tu chân hi hữu cũng sẽ bị trường học thịt, sau đó bị tổ chức thu hồi đón nhận huấn luyện càng khủng bố càng nghiêm khắc hơn.”

“…” Mặt nhăn như khổ qua đứng lên, đi ra ngoài.

“Đi đâu?”

“Đi sân huấn luyện…”

“Không vội, trước rửa mặt.”

“Không cần, em nhắm mắt lại chậm rãi đi qua, mười phút là đủ.”

“…” Lăng Vũ Lương xách cậu trở về, “Em trở lại cho anh.”

Kỳ thật dùng linh lực có thể làm mình thanh tỉnh trong nháy mắt, nhắm mắt lại chậm rãi đi qua đi chỗ đó là nói đùa, bất quá có người hầu hạ rất tốt, lúc tới sân huấn luyện, vẻ mặt Sương Sinh thần thanh khí sảng, Lăng Vũ Lương vỗ vỗ đầu của cậu, nói.

“Huấn luyện viên một hồi sẽ đến nói cho em biết huấn luyện như thế nào, anh phải đi tập huấn chương trình dành riêng cho mình.”

Mỗi loại năng lực bất đồng, phương thức huấn luyện cũng không giống.

“Tách tách.”

Cũng không lâu lắm, huấn luyện viên Chung Quỳ lại đến đây, sau đó ngày này lại là địa ngục.

“Ô ô ô…” Không thể sử dụng linh lực rèn luyện thể năng, với cậu mà nói chính là địa ngục.

Giữa trưa chỉ có mười lăm phút ăn cơm, mấy thức kém cỏi của căn tin cậu căn bản là ăn không vô, để Lăng Vũ Lương làm lại không đủ thời gian, giữa trưa dành phải nhịn đói, đến chín giờ tối được huấn luyện viên cho đi, người khác đã đói bụng đến móp bụng, đi đường đều lắc lắc.

“Anh Vũ Lương.” Phát hiện bóng dáng quen thuộc kia, Sương Sinh vui mừng kêu lên nhào qua, trèo lên trên lưng người ta kêu, “Em thật đói, em muốn ăn thịt thịt.”

“Anh là Lăng Vũ Lam.” Lăng Vũ Lam trở tay đem vật nhỏ trên lưng kéo đến phía trước.

“A? Vậy tại sao anh lại mang kính mắt, hại em nhận sai.” Bỉu môi nói.

“Không nên mang kính mắt chính là Vũ Lương, anh ấy căn bản là không có cận thị.” Lăng Vũ Lam cười lạnh, “Tiểu tử kia, nhanh như vậy đã quên ân tình của anh?”

Sương Sinh ngượng ngùng le lưỡi, nói, “Không có mà, a, làm sao anh biết là em?”

“Tôi cùng Vũ Lương rất ít có chuyện giấu diếm đối phương.” Lăng Vũ Lam mang Sương Sinh đi.

“Ác, song bào thai thật tốt, anh dẫn em đi đâu? Em muốn đi tìm anh Vũ Lương.” Sương Sinh giãy giụa.

“Anh biết làm cơm Tây.”

“…” Sương Sinh bật người yên tĩnh trở lại, lạp kéo tay áo hắn chờ mong hỏi: “Em muốn ăn bánh ngọt, anh biết làm sao?”

“Biết.”

“Làm cho em ăn có được hay không?”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn.”

“Ừ.” Sương Sinh bất động, ngoan như một con búp bê, mặc hắn mang đi.

Thật là một con thao thiết, Vũ Lương nói thực đúng, chỉ cần một chút mỹ thực có thể dụ em ấy, tiểu tử tham ăn này.