Dị Thế Tà Quân

Chương 98: Làm người không thể vô sỉ đến mức này

Dịch Giả: KobayashiMidori.

Đột nhiên Quân Mặc Tà phát hiện ra khí tức của ba tên sát thủ lúc trước.

Quân Mạc Tà tuy rằng không biết mấy tên sát thủ này vì cái gì mà đến nơi này, nhưng đối phương nếu dừng lại ở đây, hiển nhiên là phát hiện đoàn xe Linh Mộng công chúa, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Sở dĩ bọn chúng dừng lại, là bởi vì cảm nhận được khí thế cường đại của vị thiên huyền cao thủ Dạ Cô Hàn này, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Các ngươi hiện tại cứ đứng ở đây, ta cùng công chúa có việc đứng đắn phải bàn. Quân Mạc Tà vẻ mặt nghiêm túc đối với vài vị thị vệ tùy tùng nói: "Ta cùng công chúa có chuyện yêu đương phải nói, cho nên phải đến chỗ kín để tâm tình, các ngươi không được ở một bên quấy rầy chúng ta làm chuyện "đúng đắn".

Nghe lời nói không biết xấu hổ này, tên đầu lĩnh thị vệ cứng họng nhìn hắn một hồi, rốt cục mới cúi đầu đáp ứng nói: "
Vâng, thiếu gia." Ngắn ngủi ba chữ, lại cơ hồ nói lắp đến ba lần.

Ở trong hắn lại lòng oán thầm nói: ngài cùng với công chúa nói chuyện yêu đương sao? Da mặt thiếu gia ngươi thật sự rất dầy a! Xem công chúa điện hạ như vậy, chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia cũng có thể đông chết ngươi! Ngược lại chỉ sợ ngươi không muốn cho chúng ta chứng kiến bộ dạng mất mặt mới đúng a. Chúng ta cũng không rỗi hơi, không có hứng thú đi theo ngươi nói mấy chuyện tào lao đó. Chuyện đúng đắn? Lời này mà ngươi cũng dám nói ra. Từ lúc ngươi sinh ra đến giờ, đã làm được vài chuyện đứng đắn đâu!?

Quân Mạc Tà theo Linh Mộng công chúa đi qua, hắn cảm giác được rõ ràng ba người kia đang theo dõi từng bước chân của mình, ba tên sát thủ đứng ở đầu phố đối diện liền lùi lại một bước, đợi cho tới khi hắn đi tới đầu phố, ba người này đã ở một lộ khẩu cách đó hơn mấy chục trượng. Bất quá xem ra con đường này nhất định bọn chúng phải đi qua hoặc là còn nguyên nhân khác, cư nhiên đến bây giờ bọn chúng vẫn không có rời đi.

Mà lúc này, hiển nhiên Dạ Cô Hàn cũng đã cảm giác được có điểm không ổn, khóe miệng cười lạnh, tuy rằng lão không cảm giác được đối phương chính là sát thủ, nhưng từ tinh thần giao động của đối phương xem ra, rõ ràng là cao cấp huyền giả không cần phải hoài nghi. Trong lòng tuy rằng không xem ba người này vào mắt, thế nhưng tay phải vẫn nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, chỉ cần đối phương hơi có dị động, Dạ Cô Hàn trước tiên sẽ đem ba ngươi này toàn bộ giết sạch!

Chuyện liên quan đến an toàn của Linh Mộng công chúa, Dạ Cô Hàn quyết không cho phép mình xuất hiện bất luận sơ xuất gì!

Cường giả cấp thiên huyền tại Thiên Hương thành, chính là có thể đấy đó tung hoành mà không cần cố kỵ.

"
Quân Mạc Tà, bổn cung phải báo cho ngươi một việc." Linh Mộng công chúa rốt cục dừng lại cước bộ.

Bóng lưng của nàng thanh tú đứng ở chỗ rẽ, mày liễu nhíu lại, tựa hồ trong lời nói có pha lẫn ý tứ khó nói.

"
Công chúa điện hạ xin cứ nói ra, ta đang chăm chú lắng nghe đây." Quân Mạc Tà tựa lưng vào tường, co một chân lại, lòng bàn chân hướng lên tường hai tay một cao một thấp, bộ dáng trông rất thản nhiên, hắn nghiêng đầu một cái nhìn Linh Mộng công chúa, trông đúng là kiểu mẫu của đám du thủ du thực.

Dạ Cô Hàn thấy bộ dáng quá quắt của hắn, rất giống một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, không khỏi khinh thường hừ một tiếng, quay đầu đi, không thèm nhìn cái loại bộ dáng khó coi này của hắn. Trong lòng cảm thán Quân Chiến Thiên một đời anh hùng, người kế thừa duy nhất cư nhiên là một kẻ chẳng ra gì như vậy! Thật sự đáng buồn cũng thực đáng tiếc!

Xem ra Quân gia suy tàn là chuyện ván đã đóng thuyền. Đáng tiếc cho một gia đình danh tiếng trung liệt này!

Quân Mạc Tà đồng dạng trong lòng cũng khinh thường hừ một tiếng: đừng xem tiểu tử ngươi là thiên huyền cao thủ, cùng ca ca ta so sánh, ngươi đúng là vẫn còn non a, cư nhiên thiếu cảnh giác đến như vậy. Thiếu gia thoạt nhìn mặc dù có chút giống lưu manh lại có chút giống chó đi tiểu thế này thôi, nhưng cái chân chống sau lưng này…

Cái chân này để trên vách tường, tùy thời có thể xử lý tốt mọi phản ứng có thể xảy ra đó, chỉ cần hơi dùng một chút lực, vô luận chung quanh phía trên hay phía dưới, ta đều đảm bảo bản thân tiến thối tự nhiên.

Hai tay một cao một thấp này, có lợi là ở tình huống nào ta cũng vẫn bảo trì cân bằng!

Chỉ cần chân ta mượn lực nhún lên, cho dù là chí tôn thần huyền ở trước mặt muốn giết ta, ta cũng có thể dễ dàng chạy thoát! Nhưng nhìn lại ngươi đi, cái gì mà thiên huyền cao thủ chứ, có biết là chỉ trong khoảng khắc xoay người vừa rồi, nếu bản thiếu gia có ý muốn lấy mạng Linh Mộng nha đầu kia, trong nháy mắt cũng đủ giết nàng ba lượt! Tự đại ngu ngốc! Lại bảo thủ như vậy, lại còn tự cho mình là đã làm tận trách —— thật đáng buồn cũng thực đáng cười!

"
Mạc Tà công tử, Độc Cô tiểu thư chính là tỷ muội tốt của ta, cho nên…" Linh Mông công chúa dừng một chút, cắn môi, có chút khó nói, nhưng vì suy nghĩ tới hạnh phúc chung thân của Độc Cô Tiểu Nghệ, không nên hủy ở trên người tên ăn chơi lỗ mãng này, rốt cục nàng tự đánh trống cổ vũ tinh thần nói tiếp: "…Cho nên, ta không hy vọng ngươi về sau cùng Tiểu Nghệ lại… tiếp xúc quá nhiều, ngươi, hiểu được ý của ta chứ?"

"
Bản công tử không hiểu." Quân Mạc Tà thẳng thắn lắc đầu: "Công chúa điện hạ rất có học vấn, bản thiếu gia chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng đối với việc này không hiểu. Lời của công chúa vào tai như lọt trong sương mù, sâu xa khó hiểu, bản thiếu gia tài sơ học thiển đúng là không thể lĩnh hội, không bằng công chúa điện hạ nói rõ ràng ra, không phải là tốt hơn sao!"

Lời này của Quân Mạc Tà đúng là sự thật, cũng không có ý tứ giả ngu, nếu là Quân Mạc Tà trước đây, hẳn là sẽ lập tức nghe ra; nhưng hiện tại, kiếp trước của hắn đối với tình cảm vô cùng trì độn, đến bây giờ ngay cả Độc Cô Tiểu Nghệ đối với mình có hảo cảm cũng nhìn không ra, còn cảm thấy phiền muộn trong lòng, hắn còn muốn nghĩ cách làm sao mới có thể tránh đi cái nữ nhân điêu ngoa tùy thời đổi sắc mặt kia đây, có thể nghe ra lời nói đầy ẩn ý của Linh Mộng công chúa mới là gặp quỷ a!

"
Mạc Tà công tử, một mực giả ngu cũng không có ý nghĩa đâu, ngươi thật sự không rõ lời nói của bổn cung sao?" Công chúa nhíu máy, trong lòng rất tức giận: "Mặc kệ ngươi có hiểu hay không, nhưng đối với Tiểu Nghệ, ngươi không xứng với nàng. Hôm nay ta đơn giản đem những lời này nói cho ngươi biết, về sau không cần dây dưa Tiểu Nghệ, miễn cho tự bản thân mình mất mặt!"

"
Ha ha…" Quân Mạc Tà cười lớn một tiếng, liếc mắt hỏi: "Công chúa điện hạ quản rất nhiều chuyện a? Chẳng lẽ ngươi là mẹ nàng?"

Hắn đột nhiên kêu "
A" một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, run vai cười rộ lên: "Nguyên lai là ngươi đang ghen, oa ha ha…

"Ngươi! Hạ lưu…" Linh Mộng công chúa nhất thời tức giận đến nỗi thân thể mềm mại run lên, đôi môi cũng mấp máy không nói lên lời. Một câu nói trên của Quân Mạc Tà đối với đại cô nương chưa lấy chồng mà nói, quả thực là châm chọc độc ác nhất. Đừng nói đối phương lại chính là công chúa điện hạ!

"Cô bé, xin ngươi trước tiên hãy làm cho rõ ràng! Đến tột cùng bây giờ là ai dây dưa ai? Hiểu chưa? Chỉ khi tra ra chân tướng, mới có quyền lên tiếng, biết không? Đường đường công chúa của một nước, ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không rõ! Trách không được người khác đều nói ( Hung đại vô não) ngực to ngốc nghếch, ờ mà ngực của ngươi cũng không to lắm!"

Nói xong Quân Mạc Tà khua khua tay trong không trung vẽ thành một vòng tròn, mang theo nụ cười tà đạo, hắn lại còn chép chép miệng, có điểm tiếc hận nói: "Não giống như trứng chần nước sôi vậy? Ngươi thấy lời ta nói thế nào?"

Quân Mạc Tà cũng mặc kệ thân phận người là cái gì công chúa hay không công chúa, cái gì hoàng thất, công chúa, trong tư tưởng kiêu ngạo bất tuân của hắn, cùng chỉ như là con gái của một nhà giàu mà thôi, không có gì khác biệt. Càng không nói tới yêu cầu của Linh Mộng công chúa đã sớm khiến hắn thấy phản cảm!

Ta đang phiền muộn vì không thể tránh thoát khỏi tiểu nha đầu đó bám đuôi đây, ngươi lại muốn ta chủ động tránh mặt tiểu nha đầu đó lại là chuyện khác, hai việc này hoàn toàn bất đồng, lời nàng nói khiến Quân đại thiếu gia rất phản cảm, cho nên giờ phút này trong lòng hắn rất khó chịu, nếu không cố kỵ Dạ đại sát thủ ở bên, phòng chứng hắn đã đét vài cái lên mông Linh Mộng công chúa!

Chuyện lão tử nên làm như thế nào, còn không tới phiên nha đầu ngươi chỉ bảo? Lão tử cái gì cũng đã làm qua, còn chưa biết thương hương tiếc ngọc là gì đâu!

Linh Mộng công chúa hít một hơi thật dài, sau đó ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn nói: "Quân Mạc Tà, nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, chớ trách ta sẽ nói việc này cho Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, đến lúc đó xảy ra hậu quả gì, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta? Lúc đó, cho dù là Quân lão công gia cũng không che chở được cho ngươi đâu, mọi người đều lâm vào cảnh khó xử cả!"

"
Nàng khiến ta sợ muốn chết a! Ta sợ quá!" Quân Mạc Tà vẻ mặt sợ hãi, vỗ ngực, thanh âm run rẩy, động tác cũng thật khoa trương nói tiếp: "Tim ta đang đập thình thịch đây, đang đập thình thịch đây…"

Đột nhiên sắc mặt hắn chợt biến đổi, nói: "Ngươi nhanh mà đi nói cho lão ta biết, ngàn vạn lần đừng nên chậm trễ, hắc hắc, ngươi có biết, nam nhân ở một phương diện nào đó đều rất dễ xúc động, mấy lão gia đó cũng không phải đại cô nương, chuyện tốt như vậy phải xem, ngươi nhanh lên đi thôi, ta ở chỗ này rất cảm tạ công chúa điện hạ! Ha ha…

Quân Mạc Tà nói không kiêng nể gì nói ra một tràng.

Trong lòng thầm nghĩ, lão tử xin ngươi đi nhanh lên một chút, tốt nhất khiến cho cô nàng Độc Cô Tiểu Nghệ kia bị lão tử nàng vĩnh viễn giam lại, đừng đến tìm lão tử gây phiền toái, ta đây cũng phải cảm kích ngươi rồi.

"
Tốt, tốt, tốt! Quân Mạc Tà, lời nói như gió bay, ngươi đến lúc đó cũng đừng hối hận!" Thân thể mềm mại của Linh Mộng công chúa run rẩy, khuôn mặt nhỏ bé cũng trở nên trắng bệch, chính mình có hảo ý nhắc nhở hắn, dù đa phần là lo lắng vì Độc Cô Tiểu Nghệ, thế nhưng chung quy cũng vì tốt cho Quân Mạc Tà, vạn lần không muốn chuyện không may xảy ra. Độc Cô gia đúng là không sợ Quân Chiến Thiên, người khác có lẽ không dám, nhưng nếu Quân Mạc Tà thật sự làm ra chuyện không thể tha thứ, như vậy Độc Cô Vô Địch có thể sẽ đem Quân Mạc Tà băm thành mười mấy đoạn cũng không chừng.

Nếu là như vậy, Quân gia cùng Độc Cô gia tộc sẽ kết thành tử cừu, một khi hai đại thế lực quân sự khai chiến, toàn bộ Thiên Hương đế quốc cũng phải hôi phi yên diệt. Trong lòng hai người đều không vui; lúc tạm biệt, hai người đều không hẹn mà nhìn nhau cười lạnh. Quân Mạc Tà lắc đầu suy nghĩ, thở dài nói: "
Thật là ăn no rửng mỡ, nơi nào cũng đều muốn nhúng mũi vào, cũng không phải lão bà của ta, cư nhiên quản ta tán gái? Thật sự là bắt chó đi cày còn mình thì đi quản chuyện người khác, rỗi hơi!"

Linh Mộng công chúa tức khí ngay cả phổi cũng muốn nổ tung, nàng trừng to cặp mắt xinh đẹp, khuôn ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, thật sự là thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức đến hộc máu, một câu cũng không nói được, xoay người rời đi. Vừa đi vừa hung hăng dẫm mạnh chân xuống nền đường phát ra âm thanh thùng thùng, tựa hồ muốn đạp thủng mặt đất dưới chân vậy. Nếu ở chỗ này thêm một hồi, trời mới biết mình có bị hắn làm cho tức chết hay không!

Thật sự là khó có thể giải thích được, tên đê tiện vô sỉ xấu xa dơ bẩn hạ lưu hỗn đản như vậy, Độc Cô Tiểu Nghệ như thế nào lại si mê đến điên dảo thần hồn như vậy, cư nhiên đối với hắn lại động chân tình?

Dạ Cô Hàn giận xanh mặt, nhẹ nhàng lướt tới trước mặt Quân Mạc Tà, lạnh lùng nói: "
Loại rác rưởi như ngươi, ta vốn khinh thường không muốn động thủ, bất quá ngươi thật sự là quá đáng, hôm nay ta sẽ thay Quân lão công gia giáo huấn ngươi một chút! Cũng làm cho ngươi biết không phải ai ngươi cũng có thể trêu vào!" Lão ở một bên nghe, sớm đã không nhịn được nữa, có thể nhịn tới bây giờ mới ra tay, đã được tính là có tâm hàm dưỡng rất thâm hậu rồi.

Quân Mạc Tà bĩu môi, cười lạnh nói: "
Phi, nhìn lại ngươi xem trông giống cái thứ gì? Là trọng thần đại biểu cho đế quốc lên tiếng, hay là đế quốc đại công tước? Thật sự là rất buồn cười!" Trong lòng hắn vô cùng khinh bỉ, đối với loại người trước khi ra tay còn muốn nói chính nghĩa, Quân Mạc Tà trong lòng sớm đã định nghĩa loại này thuộc nhóm người ngu ngốc rồi! Hơn nữa còn mang danh là một sát thủ nữa chứ, như vậy càng không thể tha thứ!

Hai mắt Dạ Cô Hàn nhất thời trợn lên, tức giận đến nỗi tròng mắt đều biến thành màu xanh, lão giờ cao tay lên vận chưởng, như muốn mạnh mẽ đánh xuống! Cuối cùng nghĩ lại tâm tình vừa rồi của Linh Mộng công chúa, lại càng muốn ra tay đánh tên tiểu tử này!

"
Thiên huyền cao thủ đánh người rồi! Thiên huyền cao thủ Dạ Cô Hàn khi dễ người rồi! Người đâu mau tới a, người đâu mau tới nhìn xem thiên huyền cao thủ đánh bị thương một người tay chân trói gà không chặt này, thật sự là làm người ta ái mộ vạn phần a, cứu mạng a…" Bàn tay Dạ Cô Hàn còn không có hạ xuống, Quân Mạc Tà không muốn bại lộ thực lực của chính mình nhưng cũng không muốn thiệt thòi, căn cứ theo lời nói hảo hán không bao giờ chịu lỗ, hắn liền cao giọng hô to, thanh âm rõ ràng cực kỳ, dùng từ sắc bén đến cùng cực.

Sắc mặt Dạ Cô Hàn mười mấy năm nay không biến đổi, bây giờ trở nên trắng bệch, nháy mắt lại biến thành màu đỏ. Một nửa là do tức giận, một nửa là cảm thấy oan uổng.

Quá vô sỉ! Thực vô sỉ! Người cư nhiên có thể vô sỉ đến bậc này, quả thật khiến người ta tức điên lên!

"
Ngươi…" Dạ Cô Hàn giơ tay lên, từ chưởng biến thành chỉ, chỉ vào mặt Quân Mạc Tà, ngón tay tức giận đến phát run, đối với một vị thiên huyền cao thủ mà nói, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng! Nghẹn ngào nửa ngày, cuối cùng Dạ Cô Hàn lại nói ra một câu phi thường kinh điển ở kiếp trước của Quân Mạc Tà: "Làm người không thể vô sỉ đến mức này!"

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế