Đây là một miệng núi kỳ lạ! Theo như lời Quân Mạc Tà nói thì hai bên vách núi thẳng đứng cao vút lên chín tầng mây, ở giữa có một thung lung nhỏ chạy dài, hai đầu cũng rất hẹp, chỉ đủ cho ba người cưỡi ngựa sóng vai mà đi.
Trong hạp cốc (hẻm núi, khe núi) này cũng đọng lại rất nhiều tuyết, Tuyết nhiều năm phủ xuống, gió cũng thổi qua không ngừng. Tất cả mọi nơi đều có tuyết dày, chỗ mỏng nhất cũng dày đến vài chục trượng. Tại cửa cốc, Tiếu Vị Thành cùng mấy tên cao thủ mặc áo choàng trắng toát như tuyết, lẳng lặng đứng ở sau một tảng đá lớn, ánh mắt cú vọ nhìn chăm chăm lối vào.
- Vương tọa, chúng ta đã đợi ở đây một ngày một đêm, bọn chúng sao còn chưa tới? Không phải là bọn chúng đã vượt qua nơi này rồi chứ?
Một lão giả tóc trắng mặt dê râu chuột, vểnh vểnh cái miệng ánh mắt ngưng trọng lên hỏi.
-Tuyệt đối là không có chuyện đó! Đôi cẩu nam nữ kia dọc đường đi còn liếc mắt đưa tình, thủ thỉ ngọt ngào âu yếm, một đôi gian phu dâm phụ như vậy sao có thể đi nhanh được chứ? Nói không chừng hiện đang trốn ở chỗ nào đó mà cùng nhau phóng đãng đêm ngày sung sướng.
Gã đại hán cao lớn thô kệch có hàm râu quai nón (á à, tên râu quai nón) phía sau nghiến răng nói.
- Ô? Lưu huynh, người ta phong lưu phóng đãng, sao lời nói ngươi nghe có vị chua vậy, chẳng lẽ ngươi có lòng bất chính với Mai Tôn Giả?
Tên còn lại từ trong đống tuyết trắng lò cái đầu ra cười nhạo nói.
- Hừ! Ta chính là khinh thường hành vi súc sinh của bọn chúng mà thôi! Cái thứ bại hoại thuần phong mỹ tục, đạo đức suy đồi như thế không giết thì không thể làm lòng người nguôi giận, không giết không phục được muôn dân! không giết không thể nhận sự cảm ơn của thiên hạ!
Tên đại hán đỏ mặt lên, vội vàng phân bua.
- Ngươi đừng giải thích, nhìn thấy ánh mắt của ngươi ai mà chẳng hiểu? Tất cả bọn ta ở đây đều là nam nhân, ai mà không rõ, đừng thấy nho không ăn được mà bảo nho còn xanh(truyện ngụ ngôn: con cáo và chùm nho: Nho chín ở trên cao, nhưng cáo không với tới, buồn bã, tặc lưỡi lắc đầu Nho còn xanh lắm, rồi bỏ đi). Ngươi là cao thủ chí tôn vô thượng, vậy mà không có dũng khí để thừa nhận điểm ấy.
Tên còn lại ngâm nga hai tiếng rồi nói:
- Lão Lưu, hắc hắc, hay là các huynh đệ sẽ tạo cho ngươi cơ hội? Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, vạn nhất mà có chết trên bụng Mai Tôn Giả... Hắc hắc vậy là ngươi có thể dương danh tứ hải rồi (chuyện này mà đồn ra ngoài giang hồ nó cười 10 năm).
-Buông tha cái rắm!
Tên đại hán trừng mắt, thấp giọng quát:
- Lão tử sẽ kéo dài vô cùng!
Tất cả bọn hắn được một trận cười vang, vấn đề này của nam nhân dù có nói thế nào cũng là không phục, Chí Tôn như thế, kẻ hèn cũng thế. Đột nhiên Tiếu Vị Thành thấp giọng nói:
-Tất cả mọi người chuẩn bị! Hàng đã đến!
Tinh thần bọn chúng nhất thời cũng rung lên, một không khí khẩn trương dị thường nháy mắt tràn ngập tất cả. Vừa rồi bọn chúng còn cười nói rộn ràng, nhưng những kẻ này khi đối mặt với Mai Tôn Giả cũng thật sự vạn phần kiên kỵ, tuyệt đối không dám có nửa điểm khinh thường! Nữ nhân này là một đại địch sinh tử, sơ hở một tý là có thể nguy hiểm đến tính mạng! Chỉ cần hơi không cẩn thận liền có thể chết dưới tay của nàng! Bọn chúng chăm chú nhìn xem, không khỏi đều có chút ngẩn ra.
Xa xa phía tước có độc nhất một nữ tử đang tiến lại, không nhanh không chậm giống như là đang du sơn ngoạn thủy. Nhưng lại chỉ có một! Như thế nào mà chỉ có một? Quân Mạc Tà ở nơi nào? Trong một thoáng, trong lòng bọn chúng có điểm mê hoặc. Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao người bọn hắn cần giết cũng chỉ có một mình Mai Tuyết Yên mà thôi! Thiếu đi Quân Mạc Tà, ngược lại giải quyết rất nhiều boăn khoăn, đó là hoàn toàn không cần phải lo lắng việc ngộ thương đến Quân Mạc Tà khiến cho lão quái vật Phong Tuyệt Tình kia tức giận.
Nhưng Mai Tuyết Yên đã đến đây, vậy Quân Mạc Tà đã đi phương nào?
Gió lạnh lùng thổi làm cho màn đêm thêm não nùng như muốn phong thanh nói rằng: Nguy hiểm đã đến gần. Tiếng gió lạnh luồng qua khe núi hẹp, rít lên nghe thê lương dị thường, âm thanh lại như tiếng ô hô nức nở gào thét, giống như đang đến gần Quỷ Môn Quan, lại nói tiếng gió qua các hàng cây đại thụ đong đưa phát ra thanh âm trầm thấp cộng với thanh âm xào xạo của lá khô. Bông tuyết trên mặt đất bị cuồng phong cuốn bay lên ngang lưng người, từng đợt từng đợt thổi tung lên. Trong phút chút tất cả như đã bị che phủ bởi màn gió tuyết gào thét. May thay, gió tuyết cũng chỉ tồn tại trong chốc lác rốt cuộc cũng trôi qua, những bông tuyết bị thổi bay lên rốt cuộc cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Tiếu Vị Thành, một cường giả đã vượt qua cấp Chí Tôn vốn có phong thái trầm hùng nhưng giờ đây toàn cơ thể cũng khẩn trương đến mức toàn cơ thể muốn căng cứng, ngừng thở, mắt chăm chăm nhìn ra chỗ cái thân thể yểu điệu đang di chuyển kia, cả người tựa như một con báo đang rình mồi, chờ thời cơ mà ra tay! Phía sau hắn, tất cả cũng đang cực kỳ tĩnh lặng đã nói lên tất cả. Một không gian chợt yên tĩnh đến cực điểm.
Trận chiến này tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm! Chỉ cần một khi Mai Tôn Giả tiến vào khe núi sẽ coi như là cùng đường không có lối thoát! Nhưng một vị cao thủ cấp Tôn giả ở trong tuyệt cảnh sẽ phát ra sức mạnh như thế nào thì tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ! Tuy rằng ở tại đây Chí Tôn Kim Thành ước chừng đã điều động tới mười vị cấp bậc Chí Tôn chi thượng, lại có hai mươi Chí Tôn, tổng cộng có ba mươi đỉnh cấp cường giả, nhưng nếu muốn giết chết Mai Tuyết Yên thì lạc quan nhất cũng phải có ít nhất hơn phân nửa cao thủ bị nàng kéo chết theo! Thậm chí có thể hai mươi người sẽ cũng nàng đồng quy vu tận! Mặc dù là có những người may mắn sống sót, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, khó tránh khỏi cũng có kẻ phải ngoắc ngoải (bị thương nguy kịch)! Cấp bậc Tôn Giả đâu chỉ cao hơn Chí Tôn chi thượng có một tầng! Cho dù là người đứng đầu Tam Đại Thánh Địa thì thực lực bất quá cũng chỉ sàn sàn Mai Tuyết Yên mà thôi, ngay cả có người cao hơn một chút, cũng là không chênh lệch bao nhiêu! Huống chi Mai Tuyết Yên còn có tốc độ khủng bố đứng đầu thiên hạ! Nếu Mai Tuyết Yên tiến vào khe núi mà không bị một kích tổng lực sấm sét đó làm cho bị thương nặng, có thể quay trở ra được thì những kẻ ở đây khác nào con dân bị nạn hồng thủy, cuồng phong gào thét, mây tuyết tung bay đầy trời.
Trên mặt đất tưởng như một mảnh yên bình, kỳ thật ẩn chứa một cỗ sát ý vô cùng! Trong hạp cốc có tổng cộng ba mươi vị nhất lưu cao thủ đang mai phục nhưng một chút dấu hiệu cũng không để lộ, toàn bộ không có một chút dấu vết.
Mai Tuyết Yên càng đi tới gần, không khí trong hạp cốc càng thêm ngưng trọng! Đột nhiên Mai Tuyết Yên tựa hồ như cảm thấy gì đó, đột nhiên dừng bước, đôi mắt đẹp thản nhiên nhìn về hướng hạp cốc. Trong hạp cốc, bọn hắn tuy là biết nàng không thể nhìn thấy mình, nhưng trái tim không chủ động được cũng giật thót một cái, đồng thời tất cả đều đem thần thức bên ngoài thu lại, trên người thu liễm toàn bộ hơi thở, tựa như một khối cương thi, nép mình trong lòng tuyết.
Xưa nay, trực giác của cấp độ Tôn Giả là rất đáng sợ, nhất là đối mặt với hung hiểm lại càng linh mẫn. Nếu bị nàng phát hiện ra điều gì, tất cả sẽ thất bại trong gang tấc! Bỗng nhiên Mai Tuyết Yên cả người nhẹ nhàng hướng lên, dáng người yểu điệu hướng không mà lên, bay lên cao đến vài chục trượng, hai gót chân thon thả nhẹ nhàng khẽ chạm vào nhau, lần thứ hai bay tiếp lên mười trượng nữa. Thân hình yểu điệu trên không trung xoay tròn tuyệt đẹp, hai bàn chân lại chạm nhau trên không (như ba lê ấy nhỉ) lại tiếp tục lăng không bay lên.
Tất cả những kẻ chứng kiến màn này đều không kềm được mà hít một hơi lạnh! Đây là khinh công sao! Khinh công bực này đừng nói là tận mắt nhìn thấy, ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua, căn bản đây là cấp độ khinh công trong truyền thuyết! Giữa không trung, ánh mắt lãnh đạm chậm rãi quét qua một lần về phía sơn cốc, trong phạm vi hơn mười dặm, tất cả đều được thu vào mắt! Thân hình nhẹ nhàng từ từ rơi xuống, chậm rãi xoay tròn giống như là trong Thiên Không thành đột nhiên có chín tiên nữ từ trên trời mềm mại bay xuống, tư thế đẹp rung động lòng người! Tựa hồ cũng không có phát hiện cái gì, vẻ mặt cẩn thận trước đó của Mai Tuyết Yên cũng buông lỏng, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đầu hơi ngoái đầu lại phía sau, sau đó lại hướng hạp cốc tiếp tục bước đi! Đến đây! Rốt cuộc đã tới! Khó khăn lắm cũng đã tới! Từng bước từng bước chậm rãi! Từng bước từng bước một, thời gian chờ đợi tưởng chừng như kéo dài ra vô hạn! Khoảng cách tới miệng cốc cũng chỉ có tám trượng! Chỉ cần lướt qua khoảng cách tám trượng này là bước vào con đường sinh tử, là bước vào Quỷ Môn quan! Nhưng xem ra Mai Tuyết Yên tựa hồ vẫn là hoàn toàn không có phát giác, chẳng lẽ trực giác kinh người của Tôn Giả đã không còn hiệu lực sao? Mai đại mỹ nhân vẫn nhẹ nhàng bước như cũ, bước đi tiêu sái dần dần đến hạp cốc, lại ngẫu nhiên đưa tay hứng bông tuyết, hoàn toàn không có bộ dạng phòng bị.
Mai Tuyết Yên tựa hồ thở dài, quay đầu lại nhìn nhìn, tựa hồ đang đợi ai đó; rồi tiếp tục tiến về phía trước vài bước, rồi đột nhiên dừng lại, cứ đứng một mình bất động giữa đường như vậy.
Những cao thủ của Chí Tôn Kim Thành cơ hồ bị kích động tới nứt mạch máu, nhưng vị Mai Tôn Giả này lại không có nhúc nhích.
Ngươi tiến vào a! Ngươi mau vào nha! Ngươi hãy mau vào đi ạ! Làm sao ngươi còn không mau tiến vào hả?
Ở trong lòng bọn chúng đều hô tô, nhiệt thành hô to cổ vũ! Ta kháo, còn kém vài bước như vậy làm sao ngươi không đi liền. Đây quả thực là một sự khảo nghiệm tính chịu đựng của thần kinh bọn chúng! Kỳ thật cái này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, khoảng cách cực kỳ vi diệu, cực kỳ khó chịu, tin tưởng chỉ cần trong sơn cốc có người thở mạnh cũng sẽ lập tức bị Mai Tuyết Yên phát giác! Thậm chí trái tim đập mạnh một chút cũng khiến Mai Tuyết Yên cảnh giác! Mà hiện tại Mai Tuyết Yên còn đứng ở ngoài chưa bước vào khe núi, ở chỗ trời cao đất rộng, một khi phát hiện không đúng, có thể lập tức một cước đã bay gia ngàn dặm! Lấy tốc độ của nàng, coi như bọn chúng đồng thời ra tay, nhiều lắm cũng chỉ là ở phía sau lưng của nàng mà ăn bụi mà thôi! Tình huống bây giờ giống như tên đã ở trên cung, cung đã bắt đầu kéo, còn Mai Tuyết Yên tựa như là vô ý đem cái cung này kéo căng đến cực điểm thành hình một cái trăng tròn, nhưng dĩ nhiên cũng chỉ dừng lại ở mức này, cũng không dùng lực, cũng không dám buông tay... Cứ như vậy giằng co. Mà ở đây ba mươi vị cao thủ chí tôn Kim Thành chính là cây cung! Lúng túng đến cực điểm như bỗng chốc dừng lại nửa chừng, một động tĩnh nhỏ cũng không dám.
Rốt cục, Mai Tuyết Yên cũng bước tiếp, lại một bước chậm rãi. Ba mươi cao thủ được một phen thỏa mái, đến gần đây nào. Nhưng tiếp theo đột nhiên nàng dựng đứng người lên, bay vút lên trên một cây tùng khô, cả một cơ thể trên đó nhưng nhẹ nhàng linh hoạt như trên mặt đất, hai cái chân nhỏ duyên dáng vung vẩy trong không trung, ba mươi cao thủ đồng thời mắng to trong lòng: Đây là chuyện gì đây, không phải là đem chúng ta làm trò đùa sao? Nếu ngài thoải mái hãy mau đến đây, còn không thì vui vẻ mau rời đi... nhưng sao lại làm chuyện nửa với, có toan tính gì đây?
Nếu mà Quân Mạc Tà biết được ý nghĩ của bọn chúng, hắn nhất định sẽ khóc rống lên: Các người cuối cùng cũng đã biết mấy ngày qua ta khổ sở như thế nào, bà cô này có thủ đoạn đùa giỡn người thật là cao minh, tâm lý của ta vốn mạnh mẽ hơn người cũng bị biến thành hỏng mất. Tên đã lên dây, cung đã giương mà không thể bắn là một việc thống khổ thực sự ah. Cảnh thống khổ của ca ca cũng không giống các ngươi, ca ca đây là khổ trên khổ dưới ah
Nhưng Quân Mạc Tà không ở chỗ này! Quân đại thiếu đang tiến hành hành động ám sát đã tính toán từ trước.