Sau khi sắt thường hóa thành kỳ kim (kim loại kỳ lạ), tuy rằng tổng cộng cũng chỉ có một điểm nhỏ ngắn ngủn, cũng xứng với danh tiếng "chém sắt như chém bùn, không gì không phá được"! Lúc trước Quân Mạc Tà lén lút sử dụng cây tăm giống như tiểu kiếm kia trực tiếp đục một lỗ trên tay Bách Lý Hùng Phong, chính là chứng cứ rõ ràng nhất!
Hiện tại Quân Mạc Tà đang suy nghĩ, chính là giết hay không! Giết rồi thì có chỗ tốt gì? Không giết thì có có chỗ tốt gì? Bên nào nặng bên nào nhẹ? Cần cân nhắc một chút!
Nếu như thật sự giết chết Bách Lý Hùng Phong, từ nay về sau Bách Lý Lạc Vân chỉ có thể phụ thuộc vào mình thôi, không còn đường lui nào nữa. Nếu như không giế...t Quân Mạc Tà cười khẽ một tiếng, đột nhiên cảm giác mình có chút ngu ngốc. Giết hay không giết kỳ thật kết quả cũng không khác nhau nhiều lắm, nhưng Quân Mạc Tà phát hiện khúc mắc chân chính của mình là ở chỗ nào. Ngày đó Bách Lý Lạc Vân từng đưa ra điều kiện: Đem tất cả mọi người của Bách Lý thế gia đến đây lần này toàn bộ giết hết không chừa một ai!
Quân Mạc Tà lại không muốn làm như vậy.
Cũng không phải Quân đại thiếu không muốn tiếp nhận điều kiện này, hay hoặc là có cố kỵ khác, mà là Quân đại thiếu không muốn cứ như vậy thuận theo ý Bách Lý Lạc Vân. Nếu như tiểu tử đó nói cái gì mình liền đáp ứng cái đó... như vậy, rốt cuộc ai mới là chủ đây? Cái này có ảnh hưởng đến quyền uy của mình hay không?
Nhưng hiện tại Quân Mạc Tà phát hiện ra rằng mình rõ ràng quá lo lắng. Bách Lý Lạc Vân có muốn giết chết bọn hắn hay không chỉ là thứ yếu. Vấn đề mấu chốt thật sự ngược lại là, mình rốt cuộc có muốn giết hay không?
Chính mình không muốn giết, cho dù Bách Lý Lạc Vân yêu cầu, thậm chí là tận lực cầu xin cũng là phí công. Nếu mình muốn giết, kể cả Bách Lý Lạc Vân cực lực cầu khẩn giữ lại tính mạng bọn hắn, mình cũng sẽ giết không tha!
Tất cả chuyện này, kỳ thật đã không còn quan hệ tới Bách Lý Lạc Vân rồi.
Chuyện nơi này đã là chuyện của mình, chuyện của Quân Mạc Tà này rồi!
Quân Mạc Tà cười vang một tiếng, áo trắng tung bay, thân pháp phút chốc chợt gia tốc, trong nháy mắt liền liên tục thay đổi ba phương vị, lúc vào lúc ra giống như quỷ mị, sau đó xoay tròn rồi lui thân ra ngoài. Đứng ở ngoài năm trượng, lạnh lùng nhìn Bách Lý Hùng Phong, sát khí trong mắt gần như đã ngưng tụ thành thực chất!
- Mạc Tà muốn hạ sát thủ rồi!
Ưng Bác Không cảm giác mẫn tuệ thấy Quân Mạc Tà đột nhiên dâng lên sát ý ngập trời, ngưng trọng nói. Mọi người tại đây từ đầu đến cuối vẫn lấy vị Chí Tôn cường giả này là đứng đầu, mà Ưng đại Chí Tôn cũng chính là người có khinh công trứ danh hậu thế, giờ phút này cũng chỉ có lão còn có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Quân đại thiếu. Cho dù đồng dạng là những người lấy thân pháp để nổi danh như Đông Phương tam huynh đệ, khi Quân Mạc Tà thi triển thân pháp cực nhanh cũng khó mà nhìn rõ!
Thân thể Quân Mạc Tà vừa rồi liên tục thay đổi vị trí, chính là ba lỗ hổng lớn nhất trong chiêu thức của Bách Lý Hùng Phong lúc đó, cũng là góc chết đối với Bách Lý Hùng Phong, có thể nhất kích tất sát!
Nhưng người sắp chết tất sẽ có phản kích. Cho nên Quân Mạc Tà bất chợt lui ra, tìm cơ hội tốt hơn.
Tư Không Ám Dạ từ đầu đến cuối luôn luôn chú ý đến toàn bộ sự phát triển của chuyện này, đến lúc này không khỏi thở dài một tiếng:
- Tiểu tử này thật sự là thận trọng, chiến lược cực kỳ cao minh! Đầu tiên là ra oai trước để áp chế đối phương, dùng sát khí ép buộc Bách Lý Hùng Phong phải hiện thân, một lần hành động liền ép hắn xuống thế hạ phong. Thân pháp cực nhanh kia lại càng là ta bình sinh ít thấy. Trận chiến này đã không thể trì hoãn rồi.
- Quân tam thiếu thủy chung đều ở vị trí chủ đạo của cuộc chiến. Sau khi thành công gây rối loạn chiến cuộc, ngược lại giấu kỹ sát khí, khí trường dò xét lại giữ nguyên, lợi dụng vài câu nói, từng bước một kích thích lửa giận mạnh mẽ từ nơi sâu nhất trong lòng Bách Lý Hùng Phong, khiến hắn không khống chế được cảm xúc, mất đi phong thái trấn tĩnh thường ngày, từ đó mà phán đoán sai lầm; ngay sau đó lại dùng một kích như sấm sét, đục một lỗ trên tay phải của Bách Lý Hùng Phong, làm rối loạn tiết tấu của hắn... Cho tới bây giờ, cuối cùng mới lộ ra răng nanh, thi triển thân pháp cực nhanh, chuẩn bị một kích trí mạng!… Từng vòng từng vòng một, tuy chỉ là hai người đơn đả độc đấu, cũng là thủ đoạn đối địch cao minh nhất, tiết kiệm sức lực nhất!
- Không thể tưởng được Quân tam thiếu lừng danh hoàn khố bại gia tử đệ nhất của Thiên Hương thành, không ngờ là một nhân vật lợi hại như thế!
Trong thanh âm của Tư Không Ám Dạ chứa sự hâm mộ nồng đậm. Quân Vô Ý bên cạnh hắn nhất thời tâm tình đại sướng.
Đông Phương Vấn Đao càng sợ hãi nói.
- Sau này chính là không nên cùng tên cháu trai bảo bối này tùy tiện luận bàn. Thân pháp này lại có tinh tiến, nếu tiếp tục luận bàn, chính là bị tiểu tử đó đánh cho mệt chết mà thua!
- Già mà mất nết, câm miệng cho ta... Ta kỳ quái nhất ngược lại là Bách Lý Hùng Phong... lấy thân phận của hắn, cùng Mạc Tà so bì tính toán làm gì? Trực tiếp đi tìm Quân Vô Ý, muốn một cái công đạo đâu phải chuyện gì khó khăn? Lấy gia phong của Quân gia mà nói, Vô Ý nhất định sẽ không bao che khuyết điểm. Mà nói thật ra Mạc Tà trong việc này xác thực có chút thiếu thoả đáng, bây giờ còn chế giễu cái gì, đúng là trên không ra trên dưới không ra dưới. Nếu thua thì không còn mặt mũi nào mà sống nổi, nếu thắng cũng chỉ là chuyện cười... Đường đường là Thần Huyền cường giả, lại tích cực cùng một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi như thế tranh hơn thua, quả thực là chuyện cười lớn nhất!
Đông Phương Vấn Kiếm trong thanh âm hết sức khinh bỉ, đối với nhân vật đầu lĩnh này của Bách Lý thế gia lộ ra sự coi thường không che dấu chút nào.
- Nhưng khi hắn bị Mạc Tà bức phải đi ra, trong lòng đã rối loạn rồi. Đây đại khái là sự chọc tức giữa hai người bọn họ, người thứ ba không thể dễ dàng phát hiện. Nếu không phải thực lực của ta hơn xa bọn hắn, cũng chưa chắc có thể nhận thấy được.
Ưng Bác Không chính là Chí Tôn cường giả, kiến thức tự nhiên uyên bác, lời nói sắc bén chỉ ra mấu chốt trong đó:
- Sau khi đi ra, tiết tấu lại hoàn toàn do Mạc Tà nắm giữ. Trừ phi Bách Lý Hùng Phong không mở miệng nói chuyện mà trực tiếp xoay người đi vào, Mạc Tà có lẽ không có biện pháp kéo dài. Nhưng chỉ cần hắn nói chuyện, Mạc Tà có thể lợi dụng chọc tức mà chiếm thượng phong, tiếp theo dẫn dắt thao túng Bách Lý Hùng Phong từng bước một khiến hắn nổi giận! Sau đó ra tay giết hắn!
- Bách Lý Hùng... Hùng... Hùng... Phong cũng quá... quá... quá... không biết kiềm chế... chế... rồi… rồi. Liền... liền... liền... bị một tên thiếu niên nhỏ... nhỏ... nhỏ tuổi như vậy chọc giận thành cái... cái... cái dạng này. Lão tử khinh thường... thường hắn!
Tư Không Ám Dạ ôm đầu kêu đau, bị chuỗi nói lắp liên tiếp này làm cho đầu óc choáng váng. Lão khinh bỉ nhìn Đoan Mộc Siêu Phàm một cái:
- Tu dưỡng của ngươi tốt? Nếu như đem ngươi đặt vào vị trí của Bách Lý Hùng Phong, cho ngươi thử xem một chút? Phỏng chừng cũng không cần Quân Mạc Tà động thủ, chính ngươi đã tức chết rồi... Đứng lên nói chuyện không đau thắt lưng sao, chém gió cái quái gì?
Mọi người vừa nghĩ, cũng xác thực là đạo lý này. Tin rằng thay bằng bất luận kẻ nào đứng tại lập trường của Bách Lý Hùng Phong, bị Quân Mạc Tà làm cho nhục nhã như thế, chỉ sợ cũng không nhịn được. Nếu như thật sự đổi thành Đoan Mộc Siêu Phàm... chỉ bằng cái tật nói lắp này của hắn, cho dù Quân Mạc Tà không thể chọc tức hắn đến chết cũng có thể trêu chết hắn...
Tiểu quỷ tử đó tâm nhãn thật sự là nhiều lắm.
- Chú ý, trọng tâm chính sắp tới!
Đôi tai như chim ưng của Ưng Bác không giống như hai mắt luôn luôn nhìn chăm chú vào chiến cuộc, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Bách Lý Hùng Phong rõ ràng cảm nhận được sát khí lãnh lệ của Quân Mạc Tà. Điều này cũng làm cho đầu óc đang ở trạng thái cuồng loạn của lão đột nhiên hơi thanh tỉnh một chút. Cảm giác cực độ nguy hiểm kéo tới, khiến cho lão theo bản năng mà đánh ra tuyệt chiêu sở trường của mình: Cuồng Long chưởng!
Giữa kình khí gào thét, đột nhiên xuất hiện chưởng ảnh đầy trời, mỗi một chưởng đều mang theo khí lực cuồng bá đất vỡ đá vụn, hướng về phía Quân Mạc Tà ầm ầm mãnh liệt đè ép tới, trong nháy mắt hoàn toàn hội tụ thành một tòa chưởng sơn, như một cái lồng lớn rầm rầm chụp xuống!
Bên trong chưởng ảnh đầy trời, thân ảnh Quân Mạc Tà mặc áo trắng lần thứ hai cực nhanh chợt lóe, tại chỗ lưu lại một tàn ảnh bất động, ở giữa chưởng phong hóa thành vụn phấn, nhưng thân thể đích thực của hắn đã đến trước mặt Bách Lý Hùng Phong, thậm chí là trong lồng ngực của Bách Lý Hùng Phong, cơ hồ giống như là mặt đối mặt, hướng về Bách Lý Hùng Phong nhe răng mỉm cười một chút.
Hàm răng trắng bóng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, tựa như đôi mắt của sói đói trong đêm ở vùng đất lạnh lẽo, lóe lên sâu kín.
Bách Lý Hùng Phong giật nảy người, toàn lực nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng, tất cả đều đã quá muộn!
Kim quang chợt lóe, một vòi máu bỗng nhiên bắn ra, thân ảnh Quân Mạc Tà "sưu" một tiếng lui ra ngoài. Tất cả mọi người đều thấy được thân ảnh của hắn đã lui về đúng vị trí ban đầu. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chỗ phía sau Bách Lý Hùng Phong ba trượng, nơi Bách Lý Hãn Hải đang phẫn nộ đứng quan sát trận đấu này, chỉ thấy thân ảnh áo trắng của Quân Mạc Tà đã đến trước mặt của hắn, kim mang kỳ lạ kia lại lóe lên, Bách Lý Hãn Hải quát lớn một tiếng không thể tin nổi, hai con mắt trợn tròn.
Song chưởng của Quân Mạc Tà đã như lôi oanh điện thiểm nặng nề bổ trên lồng ngực Bách Lý Hãn Hải, đem thân thể của vi Thiên Huyền trung giai cao thủ này chấn bay ra ngoài ba thước, cả lồng ngực đã lõm vào trong!
Bất kỳ ai cũng không có nghĩ đến, Quân Mạc Tà đang trong lúc chiến đấu kịch liệt cùng Bách Lý Hùng Phong, thế nhưng lại thần không biết quỷ không hay đánh lén Bách Lý Hãn Hải! Thì ra mục tiêu của hắn lại không chỉ là một mình Bách Lý Hùng Phong!
Mà là một người cũng không muốn buông tha!
Sau đó, Quân Mạc Tà liền đứng vào vị trí ban đầu mà Bách Lý Hãn Hải đứng, hướng về Bách Lý Lạc Vân lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Nguyện vọng của ngươi, ta đã hoàn thành cho ngươi! Hai người kia, ta tặng cho ngươi làm lễ vật!
Bách Lý Lạc Vân trầm mặc, sắc mặt phức tạp dị thường.
Cho tới giờ khắc này, hai người Bách Lý Hùng Phong cùng Bách Lý Hãn Hải vẫn đứng thẳng tại chỗ như cũ, cả người run rẩy, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Ưng Bác Không thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Trong một chiêu, tuyệt sát Thần Huyền, trong nháy mắt, lại tiếp tục đột kích Thiên Huyền; hai người đều chết! Bản thân mặc áo bào trắng thậm chí vẫn còn chưa dính máu!… Tâm kế bậc này, thân pháp bậc này...quả thực là khiến cho người ta xem mà than thở. Lão phu cũng muốn nói một chữ "Phục"!
Bách Lý Hùng Phong đứng thẳng giống như một bức tượng được khắc bằng gỗ, không hề nhúc nhích. Thật lâu sau, mới chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà, đột nhiên thấp giọng nói:
- Để lão phu xem vũ khí của ngươi!
Vừa rồi rõ ràng không biết là từ nơi nào trên người lão đã chảy máu, nhưng lúc này lại hoàn toàn nhìn không tới miệng vết thương.
Quân Mạc Tà trầm mặc một hồi, lật bàn tay một cái, một thứ tựa như thanh 'kiếm' chỉ bằng nửa ngón tay, nho nhỏ cỡ như cây tăm xuất hiện trong tay của hắn, dưới ánh sáng mặt trời phát ra kim quang sang chói (chỗ này nguyên văn ko phải là "kim quang sáng chói" mà là "kim quang cướp đoạt ánh mặt trời", nghĩa là sáng hơn ánh mặt trời, nhưng ta thấy "sáng chói" ngắn gọn và dễ hiểu hơn ^^! - DG)
Bách Lý Hùng Phong nở nụ cười đầy bi thảm, nói:
- Lúc trước ta thấy bên hông ngươi có kiếm, liền luôn luôn phòng bị... Không nghĩ tới, sát chiêu chân chính lại sớm ở trong lòng bàn tay!
Những lời này vừa nói ra, ngay cả bảy người đứng ngoài quan sát cũng nhất thời hiểu được. Vì sao Quân Mạc Tà luôn luôn không mang kiếm, hôm nay lại có thái độ khác thường đeo kiếm xuất hành, thì ra lại là như thế! Nguyên lai tiểu tử này từ lúc đó đã bắt đầu tính kế!
- Hảo thần binh!
Bách Lý Hùng Phong ngửa cổ lên, lộ ra một nụ cười kỳ lạ, đột nhiên thân thể mềm nhũn, tiếp theo một tia huyết tiễn tinh tế mà lại có lực đạo mạnh mẽ từ trong cổ bắn ra, thẳng tắp bắn ra ngoài mấy trượng, dưới ánh mặt trời, thậm chí còn ánh lên năm màu với vẻ đẹp rực rỡ lạ thường.
Sau đó lão tựa như một bãi bùn nhão ngã xuống. Nguyên lai kim mang vừa mới chợt lóe, Quân Mạc Tà đã cắt đứt yết hầu của lão rồi! Bách Lý thế gia, Thần Huyền cao thủ Bách Lý Hùng Phong, chết!
Bịch một tiếng, Bách Lý Hãn Hải cũng thẳng đờ ngã xuống. Ở dưới thân hắn, một dòng máu chậm rãi chảy xuôi ra. Vị Thiên Huyền cao thủ này từ đầu đến cuối còn chưa kịp nói câu nào, cứ như vậy chết ở trong tay Quân Mạc Tà!
- Nguyện vọng của ngươi, ta đã thay ngươi hoàn thành. Ngươi... còn muốn cùng ta đánh một trận sao?
Quân Mạc Tà cười nhẹ nhìn Bách Lý Lạc Vân. Một bộ áo bào trắng trên người hắn không nhiễm một hạt bụi, cũng không dính một vết máu nào.