Ý nghĩ của Quân Mạc Tà rất đơn giản. Hắn tuyệt đối không nghĩ mình sẽ xảy ra sự tình ngồi bàn luận tranh cãi tay đôi với người khác. Ngươi không nghe lời phải không? Rất tốt, ta phái ra một tên sát thủ chém ngươi một kiếm, sau đó chúng ta lại tranh luận tiếp! (Thằng này đúng lưu manh:61:)
Nơi nào có nhiều thời gian như vậy để lãng phí nước miếng với các ngươi? Thời gian của đại gia chính là hết sức quý giá a...
Mà thực lực của Hải Trầm Phong cùng Tống Thương tuy rằng đều cao hơn Bách Lý Lạc Vân, nhưng Hải Trầm Phong lại là một đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa! Tính cách của hắn giống như một nhân vật hiệp khách mà thế gian lưu truyền, không thể đảm đương được nhiệm vụ này; Tống Thương lại si mê rượu, càng là nhược điểm thật lớn.
Cho nên, loại vị trí hạch tâm này, hai người này đều không thích hợp!
Đó là lí do mà Quân Mạc Tà đối với Bách Lý Lạc Vân hết sức coi trọng!
Thân ảnh Quân Mạc Tà theo hướng soái trướng đi tới. Đám người Quân Vô Ý, Ưng Bác Không, Đông Phương tam kiếm, Đoan Mộc Siêu Phàm cùng Tư Không Ám Dạ nhịn không được đều ngẩn ra. Bọn họ đồng thời cảm nhận được một loại cảm giác lạnh lùng sắc sảo cùng lẫm liệt hàn sâm tràn ngập khắp thiên địa.
Tựa như một thanh tuyệt thế lợi kiếm giết người vô số, từ phía trước trướng bồng chợt lóe lên! Thời gian mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để khiến cho trong lòng mọi người kinh sợ, linh hồn run rẩy!
Ở trong quân doanh tại sao lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật lăng lệ vô cùng cao minh như vậy?
Bảy người gần như đồng thời quay đầu nhìn lại, lại đúng lúc nhìn thấy thân ảnh Quân Mạc Tà áo trắng tung bay từ trước cửa trướng bồng chợt lóe lên vút qua. Mặc dù chỉ là vội vàng nhìn lướt qua, nhưng bảy người lại đồng thời sững sờ!
Quân Mạc Tà!
Không ngờ lại là Quân Mạc Tà!
Điều này sao có thể?
Bảy người trong trướng bồng này, tùy tiện bất kỳ ai không phải tuyệt đỉnh cao thủ đây? Bất kỳ một người nào cũng là hùng cứ một phương, nhãn lực mẫn tuệ, cảm giác nhạy bén, người bình thường há có thể sánh bằng?
Người bình thường gặp phải loại tình huống này, tối đa cũng chỉ là ngạc nhiên một chút, nhưng bảy người này lại lập tức nghĩ tới bản chất!
Loại cảm giác lạnh lẽo đáng sợ này, cần phải giết bao nhiêu người mới có thể tạo ra loại cảm giác tàn khốc bễ nghễ tung hoành ngang dọc này? Phải trải qua sự tình như thế nào mới có thể có được loại cảm giác như đám mây mênh mông phủ xuống này? Lại phải trải qua bao nhiêu sinh tử, mới có được loại vân đạm phong khinh từ trong linh hồn này?
Quân Vô Ý thân là Huyết Y đại tướng, lúc trước đã từng cầm binh ngàn vạn lần. Khi đó nắm quyền chỉ huy quân tiên phong, quả thật là thiên lý hoành thi, vạn lý huyết bạc! (ý nói khắp nơi là máu và xác người) Nhưng hiện tại Quân Mạc Tà trong lúc vô ý biểu hiện ra loại khí độ này, hắn tự thấy mình không có!
Quân Vô Ý không thể nghi ngờ là một người đa tình!
Chỉ riêng điểm đa tình này thôi, cả cuộc đời hắn vĩnh viễn sẽ không đạt được đỉnh cao như Quân Mạc Tà bây giờ!
Ưng Bác Không tung hoành thiên hạ, giết người như ngóe, cao ngạo bướng bỉnh, một thân huyền công đã lên tới đỉnh, có địa vị Chí Tôn; nhưng hắn cũng không có cái loại cảm giác siêu nhiên cao không thể chạm tới như Quân Mạc Tà hiện tại!
Mà Đông Phương tam kiếm xuất thân là thích khách, dù nói là tay đầy máu tanh, giết người như chuyện thường cũng không quá đáng. Nhưng tự bản thân đều cho rằng, sát khí của mình cũng xa xa không bằng loại sát khí sắc bén kinh thiên, ẩn giấu mà không phát ra như của Quân Mạc Tà bây giờ!
Về phần Đoan Mộc Siêu Phàm cùng Tư Không Ám Dạ lại càng không cần phải nói, hai người đã lập tức trợn tròn mắt rồi. Trên thực tế trong trướng mỗi người đều kinh ngạc hết sức.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới, cái "nhân vật chính" mà đêm qua trong miệng mọi người còn là sự hài hước hết sức buồn cười kia, vậy mà vào hôm nay lại cho mọi người một sự khiếp sợ lớn như thế!
Cái chấn động này cũng hết sức mãnh liệt, quả thực là kinh động lòng người a!
Đông Phương Vấn Kiếm nói năng lộn xộn:
- Quân Vô Ý... ngươi... ngươi... Ta vừa rồi không nhìn lầm chứ. Cái tên vừa mới đi qua kia là cháu của ngươi? Cháu ngoại của ta? Là con của Vấn Tâm? Là tên tiểu hỗn đản Mạc Tà kia?
Lão vừa hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn lên người Quân Vô Ý.
- Con bà nó, Quân gia các ngươi rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu thứ? Một thiếu niên như vậy, lại có thể khiến hắn lấy bộ mặt hoàn khố xuất hiện hơn mười năm, rốt cuộc làm sao mà làm được?
Con ngươi Quân Vô Ý cũng thiếu chút nữa bắn ra khỏi hốc mắt, giống như nằm mơ chưa tỉnh nói mớ:
- Đệ làm sao biết được? Người vừa rồi là Mạc Tà sao, chắc là thế!
Đông Phương Vấn Đao giận dữ:
- Cái gì "chắc là thế"? Từ lúc hắn sinh ra ngươi đã bế hắn rồi, ngươi không biết thì ai biết? Cho lão tử một cái đáp án khẳng định chút đi!
Đúng vậy, ngươi không biết vậy còn ai biết nữa? Ánh mắt mọi người nhìn về phía Quân Vô Ý đều rất quái dị: "Đến lúc này rồi, hắn còn muốn giấu giếm gì nữa."
Quân Vô Ý im lặng, im lặng triệt để. Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thật sự không biết a!
Quân Mạc Tà cũng không biết, mình chỉ lướt qua soái trướng đi về phía trước, vậy mà lại gây cho mọi người sự chấn kinh lớn như thế, cũng mang đến cho Tam thúc của mình phiền nhiễu tương đối lớn.
Hắn chỉ là tụ tập một chút sát khí trong lòng. Đó là một loại cảm giác lâu ngày gặp lại, theo từng bước đi của hắn về phía trước, lệ khí ở sâu trong nội tâm từng bước tỉnh lại, sự khát máu từ trong xương tủy chậm rãi tụ tập, sự ngạo nghễ trong linh hồn từng bước phát ra... Hắn đã tính toán rõ ràng khoảng cách giữa trướng bồng của mình cùng trướng bồng của Bách Lý thế gia. Từ lúc bắt đầu bước ra bước đầu tiên, đến trước trướng bồng của Bách Lý thế gia dừng lại một bước cuối cùng, sẽ mang cho chúng nhân của Bách Lý thế gia một loại cảm giác quân lâm thiên hạ, run rẩy không thể kháng cự!
Hắn muốn đem Bách Lý Lạc Vân một lần thuyết phục! Cũng chuẩn bị vì Bách Lý Lạc Vân mà hoàn thành tâm nguyện.
Mặc dù Bách Lý Lạc Vân không nói, nhưng Quân Mạc Tà biết rõ!
Trong trướng bồng màu trắng phía trước, Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ hai người náo loạn thẳng tới nửa đêm giờ đang rửa mặt chải đầu. Tuy rằng chỉ trải qua chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng Quản Thanh Hàn đã khôi phục phần nào. Dù sao lúc trước Quân đại thiếu có giúp nàng điều dưỡng, hơn nữa nghỉ ngơi hồi phục một đêm nên cũng tốt lên rất nhiều, ít nhất đã có thể đi lại rồi.
Độc Cô Tiểu Nghệ than vắn thở dài, thoạt nhìn còn không có tinh thần bằng Quản Thanh Hàn.
Mí mắt tiểu nha đầu rũ xuống như mang tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng nhìn bộ ngực cùng "phía sau" của mình rồi so sánh giữa hai bên. Càng so sánh lại càng có chút ý tự tự ti.
Vì sao lại "vuốt ve"? Vì sao mà chỗ "vuốt ve" của Thanh Hàn tỷ tỷ lại lớn như vậy? Độc Cô Tiểu Nghệ có chút mất lòng tin, ủ rũ nói:
- Thanh Hàn tỷ tỷ, vóc người của tỷ thật đẹp, lại còn lớn như vậy. Tỷ làm sao mà có được?
Quản Thanh Hàn ngọc dung đỏ lên, sẵng giọng:
- Cái gì "làm sao mà có được"? Muội chỉ cần qua hai năm nữa cũng lớn lên, có lẽ so với tỷ tỷ còn lớn hơn nữa đấy.
Độc Cô Tiểu Nghệ đang ôm hai má, hồn du thiên ngoại, không nghe thấy lời của nàng, lẩm bẩm nói:
- Lớn như vậy, mềm như vậy, Mạc Tà ca ca sờ lên nhất định rất thoải mái a. Ta đêm qua sờ lên cũng rất thoải mái. Ta sau này cũng có thể lớn như vậy sao? Có thể thật sao?
Quản Thanh Hàn vừa thẹn vừa vội, một tay che miệng nàng lại:
Độc Cô Tiểu Nghệ bị nàng bịt miệng, vậy mà lại có thể nước mắt chảy ròng, từng giọt từng giọt rơi trên tay Quản Thanh Hàn, thần thái có chút ý tứ đau đớn đáng thương. Quản Thanh Hàn cả kinh, còn cho là do mình đem miệng nàng che lại khiến nàng đau đớn, vội vàng buông tay ra.
Độc Cô Tiểu Nghệ nước mắt càng ngày càng nhiều, từ từ mím chặt đôi môi lại, thần sắc trong mắt mờ mịt bất lực, hiển nhiên đã thương tâm đến cực điểm.
- Tiểu Nghệ... muội... muội làm sao thế? Mau nói cho tỷ tỷ đi.
Quản Thanh Hàn luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, lo lắng hỏi.
Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cục thương tâm khóc lên:
- Muội biết tỷ tỷ đang an ủi muội. "Chỗ đó" của muội sẽ lớn lên nhưng cũng không lớn bằng của tỷ, cũng không mềm bằng của tỷ. Hu hu hu... Hơn nữa đêm qua có cơ hội tốt như vậy, muội lại buông tha. Muội thật là ngốc nghếch mà, muội thật là ngu xuẩn mà, ngu xuẩn muốn chết a a a!
Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ khóc một lúc liền thở không ra hơi, không ngừng thút tha thút thít.
Quản Thanh Hàn triệt để câm lặng.
Đúng lúc này, khuôn mặt của Độc Cô Tiểu Nghệ đang hướng ra ngoài, đột nhiên phát hiện một thân ảnh, liền lập tức ngừng khóc, tựa hồ không tin vào ánh mắt mình, dùng sức xoa nhẹ, ngạc nhiên thấp giọng kinh hô:
- Mạc Tà ca ca?
Độc Cô Tiểu Nghệ kêu lên "Mạc Tà ca ca". Bốn chữ này, tràn ngập sự bất ngờ cực độ không thể tưởng tượng, giống như là giữa ban ngày ban mặt lại gặp phải quỷ vậy.
Quản Thanh Hàn vốn không muốn quay đầu lại, nhưng nghe thanh âm của nàng lại có thể biến thành bộ dáng như vậy, rốt cuộc cũng không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thân ảnh mặc áo trắng từ từ tiến tới từng bước một từ phía mặt trời mới mọc, giống như ngọc thụ lâm phong, chậm rãi đến gần. Nhưng theo sự tới gần của hắn, một cỗ khí tức trầm lắng như ập tới phả vào mặt. Một cỗ khí tức huyễn hoặc khó hiểu này, khiến Độc Cô Tiểu Nghệ suýt nữa cho là mình gặp được hoàng đế!
Đúng! Chính là loại cảm giác này!
Đây là một loại cảm giác siêu nhiên đối diện với người tay cầm cực độ quyền thế, cúi nhìn dân chúng trăm họ mà chỉ nhân gian đế vương mới có!
Phong thái cực độ quân lâm thiên hạ!
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, lại giống như là gõ lên tiếng trống làm vang động cả hồng trần nhân gian, làm cho hàng tỉ sinh linh trong thiên hạ theo bước chân của hắn mà phấn khởi, mà sợ hãi, mà quỳ lạy!
Đây... đây còn là tên Quân Mạc Tà trong lòng mình nhớ mãi không quên kia sao? Còn là tên Quân Mạc Tà cả ngày miệng lưỡi trơn tru làm việc không hề đứng đắn, Mạc Tà ca ca của ta sao? Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời hốt hoảng, cảm giác mình như đang nằm mơ, trong đôi mắt đẹp lại càng thêm bắn ra sắc thái cuồng nhiệt, có chú...t mê say!
Giờ khắc này, hình tượng của Quân Mạc Tà cùng ước mơ trong lòng của thiếu nữ thuở nhỏ lại hoàn toàn trùng hợp.
Phu quân của ta, phải là một anh hùng cái thế như vậy, đem tất cả quần hào thiên hạ dẫm nát dưới chân, quân lâm đại địa. Nhưng chỉ riêng đối với ta lại nói năng ngọt ngào, hết sức thân thiết, có thể trong lúc ta buồn trêu chọc cho ta vui, khi ta thương tâm ôm ta một cái, lúc ta cao hứng lại cùng ta vui cười.
Đây mới là phu quân trong lý tưởng của ta.
Mà Quản Thanh Hàn bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Hình tượng giờ khắc này của Quân Mạc Tà, thậm chí khiến nàng quên mất ấn tượng về Quân Mạc Tà hoàn khố bất kham trước kia. Trong nháy mắt khi nàng thấy đó là Quân Mạc Tà liền muốn chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nhưng không biết làm tại sao, lại bị phong thái của hắn thu hút mãnh liệt, thậm chí ánh mắt không thể dời đi chút nào!
Đúng lúc này, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Mạc Tà chuyển dời nhìn tới đây, vừa lúc cùng ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Quản Thanh Hàn đối diện với nhau!
Quản Thanh Hàn cả người chấn động! Từ sau đêm hôm đó, nàng vẫn là lần đầu tiên dưới lúc ban ngày ban mặt nhìn thấy Quân Mạc Tà. Trong lúc hai mắt nhìn nhau này, trong nội tâm nàng đột nhiên bốc lên một ý nghĩ: "Chẳng nhẽ lại là một người khác sao!"
Nam nhân tràn đây khí phách, tràn đầy khí thế kinh người duy ngã độc tôn, tràn đầy tà dị sát phạt quả quyết này, chính là nam nhân đêm qua đã đoạt lấy tấm thân xử nữ của mình, người đã từng là hoàn khố đệ tử sao?
Vì sao hắn lại thay đổi lớn như thế?
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt Quân Mạc Tà, tựa hồ truyền lại chút gì đó khác biệt, nhưng hắn cuối cùng không có nghỉ chân, khôi phục lại ánh mắt lạnh lùng sắc bén, từng bước hướng về trướng bồng của Bách Lý thế gia đi đến.
Khí thế tích tụ đã lên tới tuyệt đỉnh!
Quản Thanh Hàn ở phía sau, trong ánh mắt đột nhiên trở lên bối rối.