Hai mắt của Phong Quyển Vân lạnh như băng bất mãn nhìn chằm chằm Ưng Bác Không, sau đó lại chuyển hướng tới Lệ Đằng Vân đang nằm trên mặt đất, ngữ khí băng lãnh thốt ra:
- Lệ Đằng Vân, ngươi phải hiểu rằng, không phải người nào ngươi cũng có thể trêu chọc! Phong Quyển Vân ta nếu muốn giết người cũng sẽ dứt khoát ra tay, từ trước đến nay không quản là hoàng thân quốc thích hoặc giả là con trai của chí tôn. Ngươi thật sự rất may mắn! Bởi vì mặt mũi của phụ thân ngươi ta có thể không cho, thế nhưng tình cảm của hai vị chí tôn lần này muốn ra tay ngăn cản ta lại không thể không để ý!
- Cuồng phong Kiếm Thần, ngươi thật uy phong a!
Trong mắt Phong Quyển Vân không hề che dấu sát khí. Lệ Tuyệt Thiên rốt cục cũng xoay người lại, lạnh lùng nhìn Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi đồng thời tiến lên nói. Đại địch trước mặt, trong lúc mấu chốt này mà còn nổi lên nội chiến?
Phong Quyển Vân không chút nào yếu thế, ánh mắt như kiếm nhìn hắn thật lâu. Khóe miệng đột ngột xuất hiện nụ cười lạnh, chậm rãi lắc đầu nói:
- Xem ra hôm nay ta thật sự không nên tới!
Đột nhiên hắn xoay người nói:
- Các vị, Phong mỗ cáo từ trước vậy!
Nói xong, thân hình của hắn lóe lên lăng không mà bay lên, ở giữa không trung nghiêm nghị quát lớn:
- Quân Vô Ý, nếu như ngày hôm nay ngươi không chết, Phong Quyển Vân ta sẽ tìm ngươi nâng cốc tâm sự! Phong Quyển Vân ta hôm nay thấy ngươi gặp nguy nan cũng đành bất lực, là ta không đúng! Ngày sau sẽ giúp đỡ Quân gia! Cáo từ!
Lời còn chưa dứt, thân hình đã biến thành một đạo cầu vồng, giống như kiếm quang mãnh liệt bắn đi, mà thân thể của Phong Quyển Vân cũng theo đạo ánh sáng này như lưu tinh bắn về phía xa, biến mất vô tung. Giữa không trung còn lưu lại tiếng cười lạnh:
- Phong Tuyết ngân thành, Huyết Hồn sơn trang. Thế lực thật lớn, không sai, bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi! Ha ha ha...
Trong sơn cốc còn truyền tới trận trận thanh âm:
- Bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi... Bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi...
Quân Vô Ý đứng trước chiến trận, thần sắc chấn động, nhìn một đạo kiếm quang vạch phá trên bầu trời, khuôn mặt lạnh giá bỗng xuất hiện một tia ôn hòa:
- Đa tạ!
Quân Vô Ý nhẹ nhàng nói, dường như chỉ để cho mình nghe. Trong lòng rốt cục cũng xuất hiện một tia ấm áp. Thiên hạ này, cuối cùng cũng còn có chính nghĩa, cuối cùng cũng có một chút đang mừng trong chốn hồng trần.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Tuyệt Thiên tức thì tái nhợt!
Hắn nhìn khuôn mặt đang sưng phồng của đứa con, khóe miệng còn đang chảy một dòng máu tươi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu, thấy vẻ mặt hai người cũng không vui gì, trong cơn tức giận, hắn lành lạnh nói:
- Xin hỏi hai vị chí tôn, các ngươi cũng cho rằng lão phu làm việc thật sự không ổn sao?
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bày ra những chuyện này đều rất thuận lòng trời? Chánh nghĩa lẫm nhiên sao?
Ưng Bác Không mắt trợn trắng dã cũng tức giận nói:
- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi thân là chí tôn thế nhưng lại làm ra hành động đổi trắng thay đen sao?
- Lão phu đổi trắng thay đen thì như thế nào? Trên đời có ai dám nói lão phu làm sai?
Trong mắt Lệ Tuyệt Thiên phát ra hàn mang, hung hăng nhìn Ưng Bác Không nói:
- Ưng Bác Không, ngươi không nên quên, lão phu chỉ có một đứa con trai này! Ta có thể vì nó mà đối địch với cả thiên hạ, con của ta yêu cầu thứ gì, ta nhất định sẽ làm cho hắn
- Ha ha…Tuyệt Thiên chí tôn, hôm qua khi đối mặt với Mai tôn giả, hào khí của ngươi ngày hôm nay sao không thi triển? Nghe nói trường phong ba đó chính là do bảo bối nhi tử của ngươi mà ra, ngươi còn dám phủ nhận sao? Ngươi chỉ có một đứa con trai thì sao? Lão phu tát hắn lăn trên mặt đất thì sao, ngươi đau lòng à? Đúng rồi, lão phu vừa rồi xuất thủ chỉ là một cái tát thế nhưng chính là cứu tính mạng của hắn, giúp cho Lệ gia ngươi khỏi bị tuyệt hậu, ngươi còn không mau tới cảm ơn lão phu!
Ưng Bác Không cương trực hô to, cũng không do dự gì, ngạnh cổ liếc mắt nhìn, làm ra vẻ khiêu khích mỉa mai. Ngôn từ sắc bén đối mặt với đệ nhị chí tôn không ngờ lại không hề có chút kiêng kị.
Tuy biết rõ bản thân không phải là đối thủ của họ Lệ, thế nhưng không hề có nửa điểm ý tứ lùi bước. Hắn quay đầu lại nhìn Quân Vô Ý trên đường tràng, điềm nhiên nói:
- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi có con, người khác cũng có, cũng không phải từ đá mà thành. Lệ Tuyệt Thiên, phía dưới là bốn ngàn người đi chịu chết. Bọn họ cũng đều do cha mẹ tận lực nuôi dưỡng! Bọn họ chết sẽ biến thành bạch cốt, con của ngươi chết cũng chỉ biến thành một khối thịt thối! Con của ngươi có cao quý gì?
Lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi nghiêm mặt âm lãnh nói:
- Việc đã đến nước này các ngươi còn tranh luận những thứ này có ý nghĩa gì? Còn không phải làm cho người ta chê cười! Kẻ không đáng chết qua hôm nay tự nhiên vẫn có thể sống sót, mà kẻ đáng chết nhất định phải chết, các ngươi hiện tại nội chiến là có thể cứu mạng bọn họ sao? Lão phu có mười một tên đệ tử, đi ra ngoài một hồi mà cứ như vậy chết một cách khó hiểu, hiện tại còn không biết hung thủ là ai. Nếu như chiếu theo lời các ngơi nói, vậy cũng có thể tìm các ngươi đánh một trận?
Thạch Trường Tiếu cũng đè lửa giận xuống, đi lên hoà giải. Lệ Tuyệt Thiên có thể không thèm để ý, thế nhưng Thạch Trường Tiếu thân là tông sư của một quốc gia, lại là vì bá tánh của bổn quốc cho nên mới tới đây. Thạch Trường Tiếu cũng tự nghĩ bản thân không phải là người tốt gì, thế nhưng hắn dựa vào đại cục mà lấy làm trọng.
Mặc dù từ mình nói giúp Huyết Hồn sơn trang, thế nhưng hôm nay Lệ Tuyệt Thiên nói quá như vậy cũng không tốt, mà hiện tại lại không phù hợp để nội chiến.
Ưng Bác Không đồng dạng cũng cảm thấy gây náo loạn cũng không tốt, lão tử mặc dù là vì Phong Quyển Vân, thế nhưng cũng coi như là cứu lấy cái mạng nhỏ của đứa con trai ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, lại còn trút giận lên đầu ta! Đây là đạo lý của nhà các ngươi sao?
Cho rằng lão tử bài danh cuối cùng là có thể tùy tiện để các ngươi khi dễ sao? Tin hay không lão tử giết chết con trai ngươi, ngươi mạnh hơn so với lão tử, lão tử thừa nhận, thế nhưng với tốc độ ốc sên của ngươi mà muốn giết lão tử? Ngươi liệu có thể đuổi theo được không?
(Biên: Thật là man:125: Ta thích a!)
Đám người Thần Huyền cường giả Tiêu Bố Vũ thực lực kém hơn một tầng đều tiến lên khuyên giải, rốt cục bốn đại chí tôn đồng thời nặng nề hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Trong lòng Ưng Bác Không hết sức nôn nóng, hắn từ lúc tòng quân cho Quân Mạc Tà đã biết, căn nguyên của việc này là do Lệ Đằng Vân, thế nhưng lúc này vì sao hắn lại không cho mình ngăn trở Quân Vô Ý xuất chiến. Cũng không biết Quân Mạc Tà dựa vào cái gì mà nắm chắc như vậy. Ưng Bác Không vẫn luôn bất ổn, thỉnh thoảng lại nhìn quanh tìm kiếm tung tích của Quân Mạc Tà.
Nguyên lai, Ưng Bác Không cuối cùng cũng không định cho ý kiến về việc này, thế nhưng lại bị Quân Mạc Tà trước đó làm cho ràng buộc. Mà bây giờ Quân đại thiếu lại bỏ đi không một dấu vết. Ai cũng không biết hắn bỏ đi nơi nào.
Ở phía xa theo phương hướng Thiên Phạt sâm lâm đột nhiên bay lên một mảnh mây đen đông nghịt, phi tốc mà tới, chính là vô số huyền thú phi hành. Trên mặt đất nổi lên từng đám bụi lớn. Thanh âm rầm rầm không ngừng truyền tới tai mọi người. Nghe thanh âm này cũng không biết là có bao nhiêu huyền thú ầm ầm chạy tới mới có thể tạo ra hiệu ứng thanh thế kinh thiên động địa như vậy.
Không khí đột nhiên nổi lên một hồi ba động vi diệu, tốc độ nó có thể so sánh với vận tốc âm thanh. Đúng là Quân Mạc Tà giống như sao băng thi triển độn thuậ...t
Ở phía xa bỗng truyền tới một thanh âm hơi khàn khàn:
- Lệ Tuyệt Thiên, bên các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Theo thanh âm này vang lên, trên bầu trời xuất hiện một chấm đen, từ nhỏ dần biến thành lớn, một đoàn hắc bào bao phủ toàn thân vị thần bí nhân này, giống như lưu tinh từ phương xa bay tới rồi dừng lại cách mọi người mười trượng, đột nhiên két một tiếng dừng lại, vững vàng đứng giữa không trung.
Chỉ bằng tiểu xảo tinh chuẩn này cũng khiến cho người người tán dương, huống chi còn là từ trên hư không bỗng dưng dừng lại? Huyền công cỡ này càng khiến cho người ta kinh ngạc há hốc mồm!
- Mai tôn giả!
Lệ Tuyệt Thiên hai tay ôm quyền cùng ba gã chí tôn đồng thời thi lễ:
Thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên thật không ngờ chính một câu nói kia của mình lại dẫn tới việc một ngọn núi lửa bạo nộ!
"Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ" câu này dùng với loại trường hợp khác thật không quá phận, thế nhưng hiện tại, câu nói của Lệ Tuyệt Thiên tuy không mang ý gì, thế nhưng với Mai tôn giả lại là "Từ khi chia tay đến giờ có vấn đề phải không..."
Tu vi của Mai tôn giả cao như vậy, sau khi nghe câu "Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ" này thân thể cũng phải run lên, thiếu chút nữa từ giữa không trung té rớt, tuy nhiên cuối cùng cũng ổn định lại thân thể, thực sự trọn vẹn giảm độ cao xuống một trượng.
Chỉ nghe giọng hắn như nghiến răng nói:
- Lệ Tuyệt Thiên. Ngươi không biết nói những lời dễ nghe sao? Ba ngày trước vừa mới gặp nhau, cái gì mà từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Ta xem ngươi hoặc là không có đầu óc, hoặc là bên trong nó đã bị nấm mốc rồi! Hoặc là đầu của ngươi đã bị lèn đầy bã đậu hay sao? Hay là luyện công làm cho đầu óc phát ngốc rồi? Ngươi tên hỗn trướng kia! Lão vương bát đản! Ngươi vì sao lại còn chưa chết đi!
Vị tuyệt đại cường giả này chỉ vì người khác thuận miệng nói một câu ân cần hỏi thăm, thế nhưng lại trả lại bằng một câu chửi đổng chanh chua như là đàn bà! Thật sự là làm cho người ta khó hiểu tới cực độ.
Lệ Tuyệt Thiên cực độ buồn bực cùng cuồng nộ.
DKM, lão tử hỏi thăm ngươi một câu từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Thì có tội à? Mẹ kiếp, lưu manh không thể nói lý! Cần gì phải phản ứng mãnh liệt như bị người ta phá hỏng cúc hoa vậy? (Biên: Ờ thì cũng gần đúng là như thế còn j:0 (4):. Muốn trách cũng chỉ có thể trách số chú mày đen thôi:0 (4):.)
Dù nói thế nào lão tử cũng là chí tôn tầng thứ, vậy mà cũng không thèm để ý lưu chút mặt mũi cho ta. Loại hành vi này thì khác gì người đàn bà chanh chua? Tôn giả? Tôn giả chó má gì!
Với thân phận của Lệ Tuyệt Thiên sao có thể cam chịu nhục như vậy? Sắc mặt hắn cũng không khỏi lạnh xuống:
- Mai tôn giả tựa hồ như phản ứng quá mức kịch liệt rồi... Chẳng lẽ là... Bị người vô lễ qua hay sao?
- Lệ Tuyệt Thiên đồ hỗn trướng! Ngươi đây là đang cùng bản tôn giả nói chuyện hay sao? Còn có tôn ti gì nữa hay không?
Mai tôn giả lập tức giống như con mèo bị giẫm phải cái đuôi, loi choi nhảy dựng lên, thanh âm cũng trở nên dị thường bén nhọn.
Hắn vốn không phải là một người không có hàm dưỡng, thế nhưng hôm nay Lệ Tuyệt Thiên cũng xui xẻo, chỉ vì một câu nói của hắn khi lọt vào lỗ tai Mai tôn giả, không ngờ lại bị hiểu lầm!
Đây chính là chuyện vô cùng nhục nhã trong cuộc đời này của Mai tôn giả!
Quả thực chính là giống với câu thơ: dùng hết nước tam giang ngũ hồ, cũng khó có thể rửa sạch xấu hổ ngày đó.
Vừa nghĩ tới ngày trước phát sinh chuyện xấu hổ, Mai tôn giả tức giận đến nỗi trái tim cơ hồ muốn bạo liệt ra, máu cơ hồ muốn chạy ngược lên não. Giống như câu nói tức sùi bọt mép, muốn ngửa mặt lên trời thét dài một hơi!
Chuyện tình quá mức ti tiện, vô sỉ, xấu xa, hèn hạ như vậy lại có thể rõ ràng rơi trên người mình. Mà ngay cả một tiếng kêu mình cũng không dám. Cuối cùng còn bị... Hix? Lệ Tuyệt Thiên này không phải là biết chuyện gì đó chứ? Chỉ vẻn vẹn cách có ba ngày, vì sao lại có cảm giác thái độ của hắn có phần lớn gan hơn? Rõ ràng là có ý châm chọc mình!
Chuyện phát sinh trên người Mai tôn giả chỉ là vấn đề tâm lý, Lệ Tuyệt Thiên làm sao có thể biết được? Thật sự là hồ đồ mà.
Thế nhưng nghĩ tới đây, Mai tôn giả nhìn Lệ Tuyệt Thiên, ánh mắt càng phát ra vẻ bất thiện, sát khí càng lúc càng mạnh, giống như là nghiến răng nghiến lợi. Mình có thể tùy ý bị người cười nhạo sao?
Lệ Tuyệt Thiên ngày hôm nay mi xong rồi!
Nỗi oan của Lệ Tuyệt Thiên lúc này thật sự là có thể so với Nhạc nguyên soái ở Phong Ba Đình, thậm chí còn lớn hơn so với chuyện ở Phong Ba Đình! Đặc biệt lần này cũng không có đắc tội gì, cứ như vậy bị ghép cho cái tội to như vậy. Nếu như Lệ Tuyệt Thiên vì vậy mà chết dưới tay Mai tôn giả, điều này tuyệt đối giống như chuyện tháng sáu có tuyết. Khiến lão thiên cũng phải đồng tình mà rơi lệ.