- Không không không! Tâm ý của sư huynh tiểu đệ vô cùng cảm kích!
Lý Du Nhiên dường như thống khổ lắc đầu:
- Đại sư huynh, người biết không! Bây giờ cứ đến buổi tối, mỗi khi ta nhắm mắt, lại xuất hiện trước mặt ta chính là bốn vị sư huynh, cả người máu tươi đầm đìa, vết thương dày đặc...Ta ta...Ta Lý Du Nhiên quả thật vô cùng hổ thẹn với bọn họ! Chuyện thủ nỏ lần này, Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ vận dụng lực lượng lớn nhất bên người hắn hộ tống đến kinh thành, gồm cả ngoài sáng và ẩn trong bóng tối, cao thủ hằng hà sa số! Nếu đại sư huynh các ngươi lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn...Như vậy tốt nhất là tiểu đệ quyết tâm từ chối!
Ở phía trên nhất thời xuất hiện một trận thở dài cảm động. Quân Mạc Tà ẩn dưới lòng đất trong lòng không khỏi chửi ầm lên: Mẹ kiếp giả bộ thật sự giỏi a! Lý Du Nhiên này thật sự có năng khiếu giả bộ, tuyệt đối đã đạt đến trình độ tông sư, quả thực đã muốn vượt lên trên ta rồi.
Nếu là ngươi không có ý định để cho bọn họ ra tay, vậy ngươi cần gì phải tận lực nhắc tới chuyện này trước mặt bọn họ? Bây giờ người ta muốn di, ngươi lại đề cập đến chỗ lợi hại, lại còn nói rõ việc uy hiếp đến bản thân ngươi, sau đó lại còn giả bộ đổi giọng nói không muốn người ta đi...
Cho dù ngươi hết sức ngăn cản, từ chối tất cả, thành công ngăn cản thì đó cũng chỉ là bọn hắn biểu hiện ra ngoài mặt. Trong lòng bọn hắn nhất định đối với ngươi vô cùng cảm động, sẽ vụng trộm mà đi. Phần tâm cơ này của ngươi quả nhiên rất cao minh, trước kia ta đã khinh thường tiểu tử này rồi.
Rõ ràng muốn biến người ta thành pháo hôi cho mình nhưng lại khiến cho người ta cảm động, tự mình nói muốn đi. Làm cho bọn hắn cảm thấy như đang thiếu nợ ngươi, cảm thấy ngươi thật là vĩ đại…
Quả thực tê dại cả da đầu, giả bộ cũng không đến mức như thế này chứ!
Quả nhiên!
- Làm sao có thể như vậy!
Bên trên ba người đồng thanh kêu lên:
- Chúng ta có thể nào nhìn thấy tiểu sư đệ cả nhà lâm vào cảnh nguy hiểm mà ngồi yên không để ý đến, vậy chúng ta là người ngoài sao? Việc đó nói sau, nếu bây giờ Lý gia chiếm được đám thủ nỏ kia, chúng ta cũng có thể an tâm một chút. Việc này không cần nhắc lại nữa, cứ quyết định như vậy! Đến lúc đó, ba người chúng ta ra tay, nhất định giúp Lý sư đệ đem Huyền thú nỏ đoạt lại, hoàn chỉnh giao đến tận tay sư đệ! Nếu tiểu sư đệ vẫn còn lo lắng, ngươi phái thêm thủ hạ đến viện trợ cho chúng ta là được!
- Đại sư huynh...Nhị sư huynh...Tam sư tỷ...
Lý Du Nhiên giống như cảm động nói không ra lời, nhưng thái độ tựa hồ càng ngày càng kiên quyết:
- Nhưng là, tiểu đệ như thế nào có thể yên tâm đáp ứng a!…Tiểu đệ ta thật sự là thấy hổ thẹn trong lòng...Thật sự là lương tâm bất an...
- Nam tử hán đại trượng phu, sao lại cứ như đàn bà vậy? Sự quyết đoán, dứt khoát ngày thường của ngươi chạy đi đâu mất rồi?
Thanh âm vang lên là của một nữ nhân, xem ra chính là Tam sư tỷ của hắn:
- Lý sư đệ! Ngươi không cho chúng ta đi, chẳng lẽ ngươi muốn đứng nhìn Lý gia từng bước tiến vào hiểm cảnh sao?
- Sư môn ân trọng, tiểu đệ ta thà rằng nhìn nhà mình lâm vào nguy cơ, cũng tuyệt đối không đồng ý để cho các vị sư huynh sư tỷ một lần nữa phải đi gánh chịu nguy hiểm lớn này!
Nghe được những lời của sư tỷ, Lý Du Nhiên cắn chặt răng nói chư chém đinh chặt sắt.
- Nói hươu nói vượn!
Ba người giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn, lòng đầy căm phẫn.
Vẫn là Lệ Kiếm Hồng mở miệng trước:
- Lý sư đệ, nếu ngươi còn nói như vậy một lần nữa chính là xem thường chúng ta, không thừa nhận chúng ta là sư huynh đệ của ngươi! Đã vậy ta liền phủi mông lập tức rời đi, từ nay về sau không muốn nhìn thấy mặt Lý Du Nhiên ngươi một lần nữa!
Người nói những lời này cũng coi như là một tên có hào khí, chân thành với huynh đệ.
Quân đại thiếu gia dưới lòng đất nghe trộm rụt người lại mà cười. Đây là chuyện gì đây, hóa ra từ trước đến giờ Lệ Vô Bi dạy dỗ ra đệ tử toàn là cái loại mặt hàng như vậy à. Phỏng chừng Lệ Vô Bi cũng không khá hơn là mấy.
- Đã như vậy...Đại sư huynh, mọi người...Ngàn vạn lần phải thật cẩn thận!
Lý Du Nhiên bị làm cho cảm động nghẹn ngào, nức nở nói không rõ ràng:
- Mong chư vị sư huynh nhớ cẩn thận, thà rằng không lấy được đống thủ nỏ kia, Du Nhiên cũng muốn sư huynh sư tỷ cũng phải bình an trở về! Ta sẽ phái lực lượng lớn nhất của ta hiệp trợ sư huynh sư tỷ, sư huynh sư tỷ ngàn vạn lần không cần phải tiếc rẻ nhân lực, cho dù toàn bộ hi sinh cũng không sao cả. Chỉ cần các vị sư huynh sư tỷ bình an trở về thì tổn thất lớn hơn nữa cũng không tiếc!
- Ngươi cứ yên tâm, tất cả mọi việc ta sẽ lo hết! Tiểu sư đệ cứ việc ngồi chờ tin tốt của chúng ta đi!
Ba người vỗ ngực bồm bộp, lòng tràn ngập hào khí "Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ".
Dưới lòng đất rốt cục Quân Mạc Tà không còn cười nổi, ngược lại thật sâu trong lòng thầm thở dài:
- Lại là một đám ngu ngốc bị Lý Du Nhiên bán đứng lại còn muốn giúp đỡ hắn kiếm tiền! Xem ra ba người này đã bị Lý Du Nhiên triệt để tẩy não. Không nghĩ tới cái lão Lệ Vô Bi này lại có nhi tử cùng hai tên đồ đệ thật thà đến mức này! Khó trách lần trước năm người hợp lực vây chiến Dạ Cô Hàn kết quả chiến đấu lại thảm hại như vậy.
Con người mà không có trí tuệ, thật đáng thương!
- Đa tạ sư huynh sư tỷ! Theo tình báo của ta, đám thủ nỏ kia hẳn là sau mười ba ngày nữa sẽ đến kinh thành. Đến lúc đó, chúng ta sẽ theo kế hoạch triển khai hành động!
Phỏng chừng trên kia Lý Du Nhiên đang cúi đầu thật sâu. Sau đó ba người lập tức bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động cụ thể.
Quân Mạc Tà nghe một hồi đã hiểu rõ ràng, cũng không còn hứng thú ở lại nghe Lý Du Nhiên đùa bỡn mấy kẻ ngu ngốc, bởi vì tự nhiên lúc này hắn lại nảy ra một ý định mới...
Đương nhiên đó là chuyện sau này.
Hiện tại, chính là thời gian dành để giết người. Quân đại sát thủ chưa bao giờ quên ý định ban đầu của mình khi tới đây. Ngay cả nghe được tin tức trọng yếu như vậy cũng không thể ảnh hướng đến quyết tâm giết người của Quân Mạc Tà.
Vô thanh vô tức từ dưới đất chui lên, đưa mắt nhìn xung quanh mới phát hiện chính mình đang đứng trong một cái sân rộng rãi, trống trải.
Quân Mạc Tà đưa mắt nhìn lại, rốt cục rõ ràng nguyên nhân vì sao tại Lý phủ tìm không được bọn họ: Đây vốn là ở bên ngoài Lý phủ, chính là một tòa viện tử ngay sát Lý phủ a!
Chẳng trách!
Lại vòng vo di chuyển một hồi, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa, trong một gian phòng được bao quanh bơi một mảnh rừng trúc xanh tươi vang lên thanh âm rên rỉ thống khổ. Quân Mạc Tà khẽ nhếch mép, lộ ra một nụ cười tàn khốc, thân hình chợt lóe lên, nhanh chóng tiến vào.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đông y, ba sư huynh đệ mỗi người chiếm cứ một góc, nằm nhuyễn như con chi chi, ngẫu nhiên run rẩy một chút, người nào sắc mặt cũng trắng bệch.
- Ai! Thật sự là đáng thương hả, xem các ngươi thống khổ như thế, để ca ca ta đến cứu các ngươi thoát khỏi khổ hải đi!
Quân Mạc Tà than trời trách đất thở dài một tiếng, đã từ án treo trên tường lấy xuống một thanh đại đao, có vẻ như vốn là binh khí tùy thân của một trong ba người này. Hắn từ trên không trung, mạnh giơ đao lên, nhanh như thiểm điện, không chút do dự, lại càng không thèm nháy mắt một cái không khác gì đang băm bánh sủi cảo mà bổ xuống...
Phốc phốc phốc! Ba người này mang trọng thương đã đủ trí mạng, giờ phút này có thể giữ lại được một tia hơi thở đã là rất giỏi rồi, làm sao còn có thể làm ra hành động phản kháng gì, ngay cả thêm một hơi cũng không kịp thở, hứng chịu vận rủi của chính mình!
Máu tươi bay tứ tung, huyết nhục văng khắp nơi…
Người cuối cùng còn sống chính là vị Lục sư huynh khinh công vô cùng cao minh kia. Hắn trơ mắt nhìn cương đao đột nhiên quỷ dị trôi lên, còn đang hoài nghi chính mình có phải hay không bị hoa mắt, đã thấy cương đao như tia chớp bổ xuống, một vị sư huynh cùng một vị sư đệ bên cạnh, hai cái đầu lâu phốc một tiếng, nháy mắt quỷ dị thoát ly khỏi thân hình, giống như dưa hấu bị chặt đứt trên cây, lăn ra ngoài...
Hắn sợ hãi đến cực điểm, đang muốn há mồm hô to, đột nhiên trong hư vô xuất hiện vật gì đó bị miệng mình lại, làm cho thanh âm của mình chưa kịp phát ra đã bị nghẹn lại. Cảm giác cái thứ đang bịt mồm mình giống như là một bàn tay, còn mang theo cả hơi ấm, nhưng tại sao lại nhìn không thấy?
Tại sao nhìn không thấy? Chẳng lẽ thế giới này thật sự có quỷ?…Hắn nghĩ tới đây liền chứng kiến chuôi đao không người nào khống chế hướng phía cổ mình, xé gió hạ xuống...
Quân đại sát thủ thu tay, nhặt một mảnh vải chấm chấm máu tươi tung tóe khắp nơi trên mặt đất, lặng lẽ phiêu phù, xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường viết mấy chữ:
Ngày trước giết bốn người chưa đã nghiện, hôm nay lại đến chém ba tên thì đều là mấy tên sống dở chết dở, làm sao có thể đã nghiện được! Chờ mấy ngày nữa ta sẽ giết nốt ba tên cuối cùng kia, nếu vẫn chưa đã nghiện sẽ đến lượt ngài, Lãnh Huyết Chí Tôn Vô Bi tỷ tỷ thân ái của ta…
Suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy chưa được như ý, lại ở một bên tường viết thêm vài chữ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lập tức bỏ chạy.
Đám người Lý Du Nhiên đang ở trong phòng cách nơi này có vài chục trượng, Quân đại sát thủ thủ đoạn cao minh, động tác rất nhanh, quá trình nhanh chóng. Mặc dù dùng sức rất lớn, nhưng kỳ thật chỉ là chém vào mấy tên không có năng lực chống cự, phát ra thanh âm không đáng kể, chỉ là "phốc phốc phốc" vài tiếng rất nhỏ vang lên mọi chuyện đã xong. Đây vốn là kỹ năng cơ bản của một sát thủ ưu tú, cũng không tính là việc gì lớn.
Hơn nữa...Cái thanh này đao cũng thật sự đủ sắc bén...
Tin tưởng cho dù có người trùng hợp nghe được, cũng chỉ cho rằng có người không nhịn được phóng mấy phát rắm. Bởi vậy cư nhiên đến khi sự tình kết thúc cũng không có người nào phát giác ra mấy người này đã vĩnh viễn thoát khỏi khổ ải nhân gian, rời xa thống khổ, hướng về thế giới cực lạc...
Quân đại sát thủ bên này vừa mới đi ra khỏi sân, lập tức chứng kiến từ xa có một thân ảnh chậm như rùa đang bay về phía bên này, hai tay chắp sau lưng, khí khái xuất trần, động tác tiêu sái không nhanh không chậm, nhíu nhíu mày, tựa hồ có vấn đề gì đó không nghĩ ra...
Đúng là danh chấn thiên hạ Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi!
- Lão bất tử, ngươi chậm một bước rồi!
Quân Mạc Tà hung tợn cười cười, cố ý đi lướt qua người hắn. Khi Quân Mạc Tà lướt qua bên người Lệ Vô Bi, Lệ Vô Bi đột nhiên giống như phát hiện cái gì đó, tư thế thân thể mặc dù không có bất cứ biến hóa gì, nhưng huyền khí trong cơ thể nháy mắt đề thăng lên đến đỉnh điểm, một trận uy áp mênh mông kinh khủng từ bốn phương tám hướng ập tới. Quân Mạc Tà cảm thấy như có một ngọn núi cao đang hướng đến mình ép tới, trong lòng thầm kêu lợi hại, lè lè đầu lưỡi, thoắt cái trốn vào Hồng Quân Tháp.
Con mịa nó, không thể trêu vào ngươi ta còn không biết trốn à? Bây giờ lão tử trốn ở bên trong này, có dũng khí thì ngươi tiến vào đây!
Tuy nhiên trước đây chưa từng người nào có thể phát hiện ra ta, vì sao lần này Lệ Vô Bi lại có phản ứng? Quân Mạc Tà ngồi xổm trong đại điện Hồng Quân Tháp tận lực suy tư. Chẳng lẽ mình độn pháp thần diệu của mình còn có cái gì sơ hở?
Hay là khi đạt tới cấp bậc chí tôn thì có thể phát hiện hoặc là cảm ứng được dị thường của ta? Hay là...Ta rõ ràng rồi, Quân Mạc Tà đột nhiên nhớ tới mình vừa mới giết người, trên người vẫn còn mang theo sát khí mãnh liệt!
Suy nghĩ kỹ hóa ra là do mang theo sát khí khiến cho Lệ Vô Bi cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa trong lòng ta đối với Lệ Vô Bi có địch ý, như vậy hắn có thể cảm giác được cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu như vậy lúc ta không mang theo sát khí cùng địch ý hẳn là có thể tùy ý ẩn thân, nhưng là một khi mang theo cảm xúc thì không được rồi.
Điều này khiến cho Quân Mạc Tà trực tiếp bỏ đi ý tưởng tự sướng trong đầu (YY) là sử dụng ẩn thân thuật đi ám sát mấy tên Chí Tôn.