Trên lầu Quý Tộc Đường, mơ hồ truyền đến tiếng sáo trúc lâm râm như xa như gần giống như tiên âm trên thiên cung ẩn ẩn hiện hiện truyền xuống nghe có chút không chân thực. Nhưng chính là phần mờ ảo mơ hồ này lại càng lôi cuốn người ta. Lúc này,khó có thể hình dung được cảm xúc của một số người may mắn có được thiếp mời, vô luận lần bán đấu giá này có kết quả ra sao, chính mình có đạt được kết quả hay không thì lần phó hội này cũng xem như có chút thu hoạch rồi!
Về phần những người trong tay không có thiếp mời đang ở một bên xem náo nhiệt thì đúng là tim gan ngứa ngáy. Một nơi ưu nhã như thế, quý tộc như thế đáng hận là mình lại không có thiếp mời, không có giấy thông hành mình không thể nào vào trong đó thật là vạn điều tiếc nuối ah. Lần sau cho dù phải trả giá trên trời nhất định phải có một tấm thiếp mời, nhất định...…Trong khi đó, bên trong Quý Tộc Đường, giá cả thiếp mời nhanh chóng tăng cao đến mức đáng sợ, có thể nói như Lạc Dương chỉ quý (ý nói đắt lên như giấy ở Lạc Dương "Tích truyện Tả Tưu đời Tấn làm bài Tam đô phú (Bài phú tả về ba triều Ngụy, Thục, Ngô) trong mười năm mới xong. Bài phú này là áng văn chương rất hay, được người đương thời đua nhau sao chép, đến nỗi giấy ở Lạc Dương không đủ cung cấp, giá lên cao...) khiến Đường mập mạp vốn có chút đau lòng vì phải trả giá cao để chế tạo thiếp mời một phen trố mắt, lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ nhãn lực và quyết tâm thực hiện sách lược của Quân đại cao nhân.
"Cái này không phải là kỳ tài buôn bán sao? Chính mình thật quá mức thiển cận rồi!" Đường mập mạp tự diễu.
Trên thực tế, lần này Quân đại cao nhân chính là Lã Vọng buông cần, cũng không có nghĩ tới người lắm tiền ở Thiên Hương Thành thật sự là nhiều a, tinh thần ganh đua cũng quá điên cuồng rồi...
Tất cả khách nhân nhận được thiệp của Quý Tộc Đường đều đáp ứng lời mời mà đến. Trên đường lớn bỗng xuất hiện những cỗ xe ngựa cao lớn cực kỳ xa hoa, một xe lại một xe nối tiếp nhau, cũng không thể nói rõ xe nào xa hoa hơn, đâu đâu cũng thấy vẻ hào hao phú quý. Mỗi một người nhận được thiếp mời đều ngồi trên xa giá tốt nhất, để có thể khoa trương thân phận cao quý của mình, không tiếc vốn liếng cho xa mã.
Đưa mắt nhìn lại, phú hào tụ tập!
Đường mập mạp so sánh rất thích hợp, những người kia căn bản là những núi vàng di động. Tùy tiện cắt một khối thịt trên người chúng cũng đủ cho một nhà thường dân sống mấy đời...Hai vị thiếu niên tao nhã cùng hai bạch y nữ tử xinh xắn thanh khiết bốn người đứng ở cửa nghênh đón tân khách, kiểm nghiệm qua tân khách trong tay có thiếp mời liền vẫy tay một cái lập tức có một vị bạch y thiếu niên vạn phần nhiệt tình dẫn tân khách vào trong.
Trên thiệp mời kí tên tam đại gia tộc, nhưng không có một người nào xuất hiện, chỉ an bài hạ nhân ra đón.Nhưng mỗi một người được thông qua kiểm nghiệm thiếp mời đều không hề có thái độ bất mãn ngược lại còn cảm thấy rất vinh quang, rất tự hào.
Như vậy cũng là hợp tình hợp lý, nếu tam đại gia thật sự phái người nhà ra nghênh đón đó mới là hạ thấp thân phận, thật không thỏa đáng.
Cơ hồ mỗi vị khách nhân đều là hiên ngang ưỡn ngực, bộ dáng bình tĩnh, vô luận là tâm tính thực sự hay chỉ là cố làm ra vẻ đều chân đi chữ bát, cố ý hay vô ý liếc ra bên ngoài xem đám người không có thiệp mời giậm chân giận giữ, tiếp thu sự an bài của gia nhân rồi nhẹ nhàng tiêu sái đi vào, biến mất sau lùm cây xanh.
Tất cả những người nhận được thiệp mời đều đến đủ, tuyệt đối không thiếu một ai.
Người người tấp nập, nhưng mỗi người đều tự trọng thân phận, nhiều kẻ bình thường không hề hòa hợp bây giờ ngược lại nhường nhịn nhau, thể hiện tấm lòng đại lượng của mình.
Quý tộc mà, cũng phải có chút phong thái chứ? Nếu không rộng lượng khiêm tốn một chút chả phải là không xứng với cái tư cách "quý tộc, học giả" ah!
Cùng lúc đó, trong hoàng cung có người cười lớn, có thể ở trong hoàng cung phóng túng mà cười to như thế chỉ duy nhất có một người, luôn luôn chỉ có một người! Dù là phi tần trong hậu cung hay thậm chí là mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương cũng không thể thoải mái mà cười to, dù là vương tử công chúa được sủng ái cũng vậy! Nói như vậy người vừa mới cười to sảng khoái này là ai không cần nói cũng biết.
- Chiêu này thật là tuyệt diệu, thủ đoạn cũng vượt xa sự ảo diệu bình thường. Không biết ai đã nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như thế, không nghĩ ra tại Thiên Hương thành cư nhiên còn có người có thể trở tay làm mây, lật tay làm gió, ha ha không sai không sai làm thật không sai.
Đối diện hoàng đế là một nam tử nhìn không rõ bao nhiêu tuổi, chỉ thấy bạch y như tuyết vóc người cao ngất, ngay cả khi ngồi cũng ngực ưỡn lưng thẳng, phong thái lẫm liệt, mái tóc đen nhánh để xõa phía sau đầu, ba chòm râu bay bay trước ngực, trên mặt không có nửa nếp nhăn quả thực so với khuôn mặt của đại cô nương còn muốn trăng mịn hơn nhiều.
Người nọ đang nhìn bàn cờ trầm tư nói:
- Một chiêu này quả thực rất tuyệt diệu, rượu của người kia vô luận ngon cỡ nào ngay cả là trên trời dưới đất khó tìm nhưng cũng không thể có cái giá một vạn lượng một vò.
- Nhưng chiêu này xuất ra có thể khiến cho các quý tộc kinh thành sinh lòng ganh đua, so sánh, không chỉ bán được với giá một hai vạn một vò thậm chí còn cao hơn nhiều. Quả là chủ ý không tồi. Bất quá bệ hạ nói "lật tay làm mưa, trở tay làm gió" tám chữ này người đó lại không đủ tư cách a.
- Thật không xứng sao?
Hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ có ý sâu xa hạ một quân cờ khẽ cười nói:
- Trong mắt ta cũng không sai biệt lắm.
- Ý của bệ hạ là sao?
Bạch y nhân mắt nhìn bàn cờ tùy tiện hỏi một câu. Đối với hoàng đế bệ hạ hắn tựa hồ cũng không có bộ dáng cung kính gì.
- Theo trẫm thấy thì chỗ ảo diệu của chiêu bán rượu này còn ở phía sau, còn trọng yếu hơn nhiều. Tâm cơ tính toán như vậy đã vượt xa thường nhân, quả thực khiến trẫm thán phục.
- Quyết định này nhìn thì đơn giản, chỉ cần nghĩ tới mỗi người đều có thể làm được, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì không phải như vậy!
- Xin rửa tai lắng nghe!
Bạch y nhân cũng thấy hứng thú, lông mày hơi nhíu, trong mắt lộ vẻ tò mò.
- Nếu muốn bày ra kế sách này trước tiên phải hiểu rõ lòng người, hiểu rõ nhược điểm của nhân tính; nhất là tâm lý của giới phú hào quyền quý phải nắm vững vô cùng nhuần nhuyễn, không sai nửa điểm. Thế gian ai chẳng háo danh, vô luận là thế ngoại cao nhân hay thư sinh hủ lậu, thậm chí là khất cái, lưu manh vô lại cũng đều thế cả. Chỉ cần nắm vững được điểm này cùng hiểu được nhược điểm của nhân tâm, bất kể là kẻ nào cũng có thể tung hoành quan trường, một đường mà tiến. Nhưng điều này đối với kế sách này mà nói cũng chỉ là một cái trụ cột, một lời dẫn mà thôi.
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ vừa hiện lên vẻ lo lắng, lại vừa có vẻ ca ngợi.
- Người này, nhất định là người thấu triệt nhân tâm, thông đạt nhân tính!
Hoàng đế bệ hạ đưa ra kết luận thứ nhất.
- Tiếp đó, những người hôm nay chỉ cần tiến vào tuyệt đối sẽ không tay không mà ra về. Mà vật phẩm đấu giá bên trong duy nhất là rượu. Cho nên vô luận là rượu này là đồ bỏ đi như thế nàok, dù cho không thể uống vào miệng đi chăng nữa thì mỗi một kẻ đi vào nhất định sẽ không tay trắng mà đi ra. Hơn nữa, còn có thể đẩy cao đấu giá thậm chí không trả giá thấp để mua rượu này, bọn họ chính là không để mấy vạn lượng bạc ở trong lòng, cái bọn chúng quan tâm chính là mặt mũi!
Hoàng đế bệ hạ khóe miệng lộ ra một tia trào phúng:
- Bởi vì bên ngoài còn có rất nhiều người chưa nhận được thiệp mời đang chờ, hoặc là kinh diễm hoặc trào phúng. Chỉ cần là người nhận được thiệp mời đi vào không ai nguyện ý để mất. Cho nên người nghĩ ra biện pháp này chẳng khác gì cuỗm bạc trong túi của mấy tên quý tộc mà mỗi người đều hết sức cao hứng phấn khởi tranh giành nhau ai cũng không chịu để người khác coi thường. Dùng mấy vạn lạng hay thậm chí mười mấy vạn lạng bạc để mua chút mặt mũi trước toàn bộ quyền quý kinh thành, vụ mua bán này chỉ cần là người hiểu chuyện đều sẽ lựa chọn như vậy. Người này xứng đáng là cao thủ vơ vét của cải. Đáng tiếc chưa được gặp mặt một lần!
Hoàng đế bệ hạ đưa ra kết luận thứ hai.
Bạch y nhân đối diện vẫn lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt không chút biểu tình cũng không có đáp lại.
- Thứ ba, ngươi có chú ý nội dung danh sách không, nếu cẩn thận nhìn xuống một chút phần danh sách này mặc dù cơ hồ đem tất cả các đại gia tộc gộp vào trong nhưng trình tự trong đó lại vô cùng thú vị. Phần danh sách này là không hoàn chỉnh!
- Mỗi một ngành buôn bán đều tồn tại đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa, thường thường các đối thủ đều có thực lực tương đương nhau mới có thể bảo trì một nghành sản xuất phồn vinh lâu dài. Điều này cũng là trẫm nhiều lần thay đổi pháp lệnh mới miễn cưỡng bảo trì cân bằng.
- Không để cho giá cả tăng cao khiến dân chúng khó khăn cũng không để vật giá quá thấp khiến thương nhân không có lợi nhuận. Nhưng chỉ một cái danh sách của người này đã đem khổ tâm giữ cân bằng kinh doanh nhiều năm của trẫm một đòn đánh tan. Lại không hề để lại dấu vết làm cho người ta có muốn trách tội cũng không thể.
Nghe đến đó bạch y nhân ánh mắt lộ vẻ hoang mang, hiển nhiên là nghe không hiểu.
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười:
- Ngươi nghĩ xem kinh thành diêm thương ( bán muối), lấy Tôn gia, Mộc gia, Triệu gia ba nhà nổi danh nhất, chính là tạo thành thế chân vạc. Trong đó, Triệu gia thế lực lớn hơn cả, hơi trội hơn hai nhà kia một bậc, mà Tôn gia, Mộc gia cố nhiên yếu thế hơn nhưng lại thường xuyên liên thủ phản kháng lại thế lực của Triệu gia nên miễn cưỡng có thể bảo trì xu thế cân bằng. Mà trong danh sách này lại chỉ mời mỗi Triệu gia không hề có tên hai nhà kia. Trên thực tế ai cũng biết ngoài Triệu gia thì hai nhà kia cũng có gia tài bạc tỉ vì sao không nhận được thiệp mời? Nhưng lại không thể trách người chủ sự Quý Tộc Đường vì hắn mời đại biểu lớn nhất của giới diêm thương: Triệu gia!
- Mà đối với những ngành sản xuất lớn khác cơ bản cũng dùng một loại thủ đoạn. Chỉ mời đại biểu có thế lực lớn nhất trong một nghành.
Hoàng đế bệ hạ ánh mắt càng lộ vẻ lo âu:
- Đả kích lớn như vậy thêm vào mấy nhà này vốn là đối thủ cạnh tranh chỉ sợ trong thời gian ngắn mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt. Nhận được thiệp mời thì trong mắt không còn người nào, không nhận được thì tất nhiên trong lòng tức giận cảm thấy mình bị gạt bỏ, thấy mình kém người ta. Vì vậy tranh chấp sẽ bắt đầu!