Tổng cộng có hai mươi bốn tiểu đội, mỗi đội một trăm người, Mai Tuyết Yên phân ra tám phương: Đông, tây, Nam, Bắc, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam, mỗi phương có ba tiểu đội, tiếp tục chia thành ba hướng, xung phong quyết tử tiến vào.
Một tiểu đội đều phải giữ vững đội hình tiến tới.
Nếu ba tiểu đội có thể tụ họp lại với nhau thì có thể hình thành trận thế to lớn hơn nữa.
Mai Tuyết Yên ra lệnh: Một đường đi tới, không cho phép bất luận kẻ nào lui lại, chỉ cần biết một đường giết tới. Đi đến khi nào gặp chiến hữu của mình mới được cùng với nhau mở đường máu trở về. Trở về được là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của mỗi tiểu đội đều giống nhau, đồng thời cũng thông báo cho Phong Quyển Vân và Hổ Vương, chờ đến khi hai mươi bốn tiểu đội hoàn thành nhiệm vụ tác chiến thì một người có thể lui quân.
Nhiệm vụ lần này mặc dù nhân số tuy rằng không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có hai ngàn bốn trăm người nhưng mỗi người đều là cao thủ tinh nhuệ.
Lấy chiến thuật giao thoa như vậy tất sẽ tạo thành tổn thất lớn cho ngoại tộc. Cũng có thể đem trận thế của đối phương đánh cho tan tác, thất điên bát đảo, công thủ đều khó khăn.
Hai mươi bốn tiểu đội tăng cường này phối hợp với Ưng Vương và Hổ Vương ở trung tâm có thể tạo thành tổn thất to lớn đối với ngoại tộc hoặc ít nhất cũng có thể giảm áp lực cho tam tộc Ưng Vương, Hạc Vương và Hổ Vương.
Mấy vạn đại quân còn lại thì tiếp tục tiến tới ba trăm dặm bày thế trận phòng ngự vững chắc. Bảo vệ trận thế, nếu địch nhân có ý định vượt qua tần phòng tuyến liên quân thì những chiến sĩ này sẽ tiến hành tấn công giết sạch.
Thêm vào đó, Báo Tộc và Sư Tộc, hai tộc có chiến lực mãnh mẽ cũng sẵn sàng xuất phát, vạn nhất một chi bộ đội nào bị địch nhân vây hãm không rút quân được thì quân lực hai tộc này sẽ dùng thế dũng mãnh xông lên trước tiếp ứng rút lui.
Lấy tốc độ của hai tộc này, thì bọn họ chính là những người tốt nhất có thể hoàn thành kế hoạch cứu viện này.
Quân Mạc Tà, Cổ Hàn và Cửu U Thập Tứ Thiếu ba người đối với chiến thuật này đều không có ý kiến gì.
Lúc này đã về đêm, kỹ năng ẩn thân của dị tộc nhân càng phát huy hiệu quả thì cũng chỉ có kế hoạch như vậy mới xem như là hữu hiệu.
Một chiến lược chiến thuật gần như hoàn mỹ.
Đúng lúc này, tiếng thét của Sang Thượng Bắc Đảo đột nhiên phát ra như xé rách màn đêm từ xa truyền tới.
Cổ Hàn biến sắc đang định lên tiếng đáp trả thì đã thấy Quân đại thiếu đang nhìn mình vẻ mặt kinh ngạc như đang phát hiện ra vùng đất mới.
Cổ Hàn chợt dâng lên một sự tức giận nhưng dưới ánh mắt của quái của hắn tức thì hóa thành hư ảo, thậm chí còn có chút nghi ngờ, vội cúi đầu đánh giá trên người mình, nhìn xung quanh xác định không có vấn đề mới ngẩng đầu, không hờn giận nói:
- Quân tông chủ nhìn ta vậy là có ý gì?
- Ta hỏi Cổ lão. Bên ngoài, kẻ đang la hét có phải là người của lão không?
Quân Mạc Tà vẻ mặt cổ quái hỏi.
Cổ Hàn nhất thời đỏ mặt tía tai, tức giận không nói lên lời. Hắn chẳng thể nghĩ tới Quân đại thiếu gia lại có thể hỏi một câu như vậy. Hỏi kiểu gì kì vậy? Ở đây nhiều người như vậy. Hơn nữa còn có Kiều Ảnh ở một bên. Ngươi sao có thể hỏi một câu thối như *** chó vậy?
Hơn nữa đối phương chính là một tên dị tộc nhân biến thái lưỡng tính.
Hỏi như vậy ngươi có thấy mình ác không?
- Ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn cái gì đó.
Cổ Hàn xanh mặt lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Quả thực muốn nhẫn cũng không được.
- Không phải sao?
Quân Mạc Tà thanh âm lại có chút ưu tư nói:
- Nếu không phải thì sao ngươi lại thất thố như vừa rồi?
Cổ Hàn mặt như đen lại, lúc này hắn hoàn toàn quên mình đang lo lắng vì chuyện của Sang Thượng Bắc Đảo, toàn bộ tức giận đều trút lên người Quân Mạc Tà, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi... Đồ hỗn đản. Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
- Chẳng lẽ là ta đã đoán sai?
Quân Mạc Tà vô tội nói
- Ngươi vừa rồi nghe kẻ địch kêu lên thì giống như cô dâu ở trên giường nghe tiếng chú rể tới. Nhưng lại đòi quyết chiến một trận, đánh bại ngươi. Quả thật là yêu sâu hận lâu nha. Cổ lão quả nhiên là sắc lang thứ thiệt nha, có thể chấp nhận cả ngoại tộc. Nhìn xem nỗi niềm thầm kín của người kia. Cổ lão quả nhiên uy vũ, yêu thương nhân thế, tình thương chỗ nào cũng có, không có biên giới. Tình yêu quả là vĩ đại. Nó đủ để vãn hồi một cuộc chiến tranh cực kỳ tàn ác. Cho văn bối hỏi một chút: ngài ngày đó làm chuyện kia thì cái đó của bán nữ vẫn giống như nữ nhân, còn bán nam vẫn giống của nam nhân chứ?
- Tiểu tử ngươi nói bậy cái gì đó, ngươi...
Cổ Hàn tức muốn chết. Quân Mạc Tà này rốt cuộc là ai vậy, cái gì cũng dám nói, không có chút nào khí độ của lãnh tụ một phái.
- Ta nói bậy sao? Chẳng lẽ là ta đã đoán sai? Thật sự là không nhìn ra, sắc mặt ngài lại khó coi như vậy, chẳng lẽ ta lại đoán sai, kỳ thật ngài không có điều gì kiêng kị, vạn người trong mộ...t
Cổ Hàn bị những lời này Quân Mạc Tà làm cho hỏng mất, phá lệ mắng nhiếc.
Mọi người tại đây hết đều dở khóc dở cười. Mai Tuyết Yên và Kiều Ảnh đều che mặt lại nhưng vẫn nhịn không được khóe miệng phì cười không dứt. Mà đám người Mạc Vô Đạo một bên đều che miệng nghiêng đầu lớn tiếng ho khan.
Cửu U Thập Tứ Thiếu chính là kẻ không kiêng dè thứ gì, cười lên ha hả.
Cổ Hàn cơ hồ nổi trận lôi đình, không còn muốn đánh với Sang Thượng Bắc Đảo mà chỉ muốn sống mái với Quân đại thiếu gia một hồi.
Trong trời đêm xa xôi, thanh âm của Sang Thượng Bắc Đảo lại vang lên
- Cổ Hàn. Ngươi ra đây, cùng ta một trận quyết chiến. Cổ Hàn, lão cổ hũ. Cổ Hàn, ngươi ra đây. Cùng Sang Thượng Bắc Đảo ta một trận quyết chiến. Quyết định thắng bại.
Vừa rồi ngôn ngữ khiêu chiến của Sang Thượng Bắc Đảo làm mọi người bên liên quân lửa giận ngút trời. Nhưng lúc này hắn mỗi câu nói đều phát ra một trận cười lớn, giống như đang xem diễn kịch vậy.
- Ai nha, Cổ lão. Ngươi xem đi, người ta rất gấp muốn cùng ngươi đánh một trận...
Quân Mạc Tà thổn thức nói:
- Sao? Còn muốn quyết định thắng bại nữa? Chẳng lẽ ngài còn nói ta nói bậy, nhưng thật ra là ngài không nên thất thố như vừa rồi, nếu không đối phương sao lại quyết tâm như vậy. Người ta đang ở trên giường đợi ngài kìa. Cổ lão ngài sắc lang không nhỏ làm chúng ta mở rộng tầm mắ...tTạo ra tiền lệ vô tiền khoáng hậu nha.
Hắn không nói thì không sao, nhưng càng nói thì mọi người càng cười vang. Cổ Hàn trên mặt lúc xanh lúc trắng, đột nhiên hướng về phía bên ngoài hét lớn một tiếng
- Ngươi kêu cái con chim hả? Nhìn ngươi đi, giọng nói thì như vịt đực, còn gọi cái rắm gì? Đúng là cái đồ biến thái.
Thanh âm của Sang Thượng Bắc Đảo nhất thời im bặt.
Lại nói, Sang Thượng Bắc Đảo và Cổ Hàn chính là đối thủ đánh nhau không biết bao nhiêu lần, hắn cực kì quen thuộc với tính cách của Cổ Hàn. Hắn đối với lần khiêu chiến này của mình rất tin tưởng, Cổ Hàn nhất định sẽ không e ngại mà tiếp nhận. Chỉ cần mình đánh thắng trận này thì sự việc sẽ được định đoạt. Nhưng giờ phút này, với tính cách quân tử của Cổ Hàn thì sao lại nói ra những lời cay độc này, thật là ngoài ý muốn nên trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm thế nào.
Trên chiến trường, sự hoan hô có thể thấy khắp nơi. Ưng Bác Không cả người đẫm máu ở trong vòng vây của địch nhân tung hoành bay qua lại, cười to nói
- Ngươi, cái đồ biến thái, cái giọng vịt đực còn gọi cái rắm a.
Các chiến sĩ Hổ tộc đồng thời cười lớn quát
- Ngươi, cái đồ biến thái, cái giọng vịt đực còn gọi cái rắm a ha ha ha ha...
Có vẻ như Cổ Hàn cũng không nghĩ tới, câu nói kia của mình lại có thể tăng sĩ khí bên ta lên rất nhiều. Thật là bất ngờ. Niềm vui ngoài ý muốn.
Sau một lúc lâu, thanh âm của cuồng nộ mang theo áp lực to lớn vang lên
- Cổ Hàn. Ngươi là tên rùa đen rút đầu, kẻ quân tử không nói lời cay độc. Ngươi không dám ra đây cùng ta đánh một trận thì thôi. Sao còn dám hạ nhục ta? Ngươi có tư cách gì mà hạ nhục ta. Ngươi còn xứng là đệ nhất nhân Huyền Huyền đại lục sao.
Lời còn chưa dứt, một thanh âm từ quân doanh của liên quan truyền đến.
- Cho ta hỏi một chú...t Vị này, gọi ngươi là gì nhỉ? À, Sang Thượng Bắc Đảo phải không? Ta thực sự rất bực mình. Cổ Hàn rốt cuộc có quan hệ thế nào với ngươi? Sao ngươi lại có thù sâu với hắn như vậy?
- Ngươi là ai?
Sang Thượng Bắc Đảo tức thời cảnh giác. Thanh âm nói chuyện của người này mặc dù còn rất trẻ nhưng khí lực dồi dào, cách mấy trăm dặm đường mà vẫn truyền tới được giống như đối diện nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có chút cảm giác gào thét.
Người này tuyệt đối là một cao thủ. Thậm chí có thể so với Cổ Hàn còn khó đối phó hơn.
Đối với câu hỏi của Sang Thượng Bắc Đảo, thanh âm kia ngược lại cảm thấy hứng thú nói:
- Ta bảo cái gì nhỉ, à, Sang Thượng Bắc Đảo, Cổ lão gia tử vũ nhục ngươi như thế nào? Hả? Có phải là cưỡng ép ngươi? Hay là cưỡng gian ngươi? Ngươi trước mặt mọi người nói rõ ràng xem, để mọi người cùng vui vẻ, ha ha, ta thích nhất là nghe chuyện xưa đó. Ý của ta là, công đạo tự tại lòng người, ngươi đem mọi chuyện nói rõ ràng, có phải thật sự là Cổ lão gia tử ăn xong chùi mép, không chịu trách nhiệm. Nếu quả thật là vậy, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo.
Sang Thượng Bắc Đảo cơ hồ bị lời này làm cho tức giận sém hôn mê bất tỉnh. Hét lớn
- Ngươi rốt cuộc là ai? Hãy xưng tên ra. Có thể nói ra lời hạ lưu vô sỉ như thế, ngươi xứng đáng là nhân vật số một sao.
Thanh âm này hì hì cười nói:
- Ngươi sao lại nói ta vô sỉ như vậy, ta có ý tốt giúp ngươi đòi công đạo, ngươi tại sao ngay cả ta cũng mắng vậy? Quên đi. Ngươi thứ đồ tạp chủng quả thật cũng không hiểu được cái gọi là lễ nghi liêm sỉ, bổn công tử sẽ không chấp nhặt với ngươi. Nếu đã nói bổn công tử như vậy, lão tử sẽ không ngại cho ngươi biết, có dũng khí thì ngươi qua đây, lão tử sẽ từ từ vũ nhục ngươi.
- Vô sỉ! Vô sỉ
Hai thanh âm của Sang Thượng Bắc Đảo đồng loạt mắng. Thanh âm của quái dị và hỗn loạn tức thì vang vọng trong bầu trời đêm. Hắn thật sự không nghĩ tới cường giả đỉnh phong đương thời mà lại là một tên gia hỏa bại hoại như vậy.
- Vô sỉ? Đến tột cùng là ai vô sỉ hơn đây?
Thanh âm kia lập tức lạnh lẽo
- Ngươi ở đây trong đêm tối mờ mịt đòi khiêu chiến, đến tột cùng là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng mọi người đều ngu sao? Nếu có dũng khi thì ra mặt tới đây quyết chiến. Dấu đầu lòi đuôi, cố tình lừa gạt kẻ khác, ngươi tưởng mình ngon lắm sao. Chúng ta đường đường là quân tử nên không muốn nói nhiều, mọi người tự hiểu là được rồi.
Những lời này vừa thốt ra làm mọi người đều tỉnh ngộ.