- Ngươi chết đi! Vì sao không chết? Chết đi! Ngươi tại sao còn chưa chết?
Mai Tuyết Yên lạnh lùng nhìn hắn, nước mắt tuôn ra. Thân hình run rẩy, lại lạnh lùng nói:
- Ngươi vì sao còn chưa chết? Chẳng lẽ còn muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường sao? Không thành vấn đề, ngươi chỉ cần nói với ta một câu là được. Đồ hỗn trướng như ngươi thì là huynh đệ chó má gì? Ta không cần!
Quả thực hiện giờ Quân Mạc Tà có chút lo lắng. Những lời Mai Tuyết Yên nói quả thực có chút hơn quá. Hùng Khai Sơn tính tình thằng thắn, luôn vì huynh đệ. Người chết thì đã chết rồi. Lỡ như nàng nói quá lên vạn nhất hắn đi tìm chết thật thì sao?
- Ta … Ta không chết!
Hùng Khai Sơn đột nhiên bình tĩnh lại, hắn chậm rãi đứng lên. Ánh mắt đã trở nên bình tĩnh.
- Không chết sao?
Mai Tuyết Yên nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Bây giờ lại không có ý định chết? Có phải ngươi đang tính toán trong cuộc chiến này làm chút gì đó? Ân! Là tính toán làm sao mà cứu Hạc vương mà chết sao? Sau đó Hạc vương vì cứu Hổ vương mà chết … Hổ vương lại vì … Sau đó cuối cùng là vì cứu ta mà chết. Kế tiếp là ta tự sát! Chúng ta cứ như vậy toàn bộ chết hết, sum họm ở dưới sống vàng thật là tốt a! Ngươi có phải là muốn như vậy không?
Hùng Khai Sơn cả người chấn động, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mai Tuyết Yên, kêu lên:
- Đại tỷ. Ta van ngài, không cần nói như vậy a… Ta Ta khó chịu. Ta thực sự cảm thấy khó chịu. Ngài đừng nói nữa. Đừng nói nữa.
Những lời Mai Tuyết Yên quả thực đánh vào tâm tư của hắn. Hắn đương nhiên không muốn toàn bộ mọi người chết đi. Nhưng chính hắn hiện tại đã có ý định muốn chết!
Ưng vương vì cứu Hùng vương mà chết. Trong khoảnh khắc đó hắn đã không muốn sống nữa. Nhưng lúc đó hắn không thể chết được.
Huống chi, Hùng vương còn không yên lòng với huynh đệ của mình! Cho nên hắn quyết định. Kế tiếp, ở trong trận chiến hắn sẽ liều mạng, tận lực bảo vệ huynh đệ của mình sống sót. Không tiếc hết thảy mọi thứ. Giống như điều Ưng vương đã làm vì hắn vậy …
Tiếp đó, cho dù cứu huynh đệ mà chết đi thì mình chết cũng được nhắm mắt!
Cũng không uổng công Thú Vương Thiên Phạt kết nghĩa huynh đệ!
Nhưng Mai Tuyết Yên vừa nói như vậy, Hùng Khai Sơn đột nhiên từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi khủng khiếp. Quả thật hôm nay Ưng vương vì cứu mình àm chết, bản thân mình thương tâm đến như vậy. Nếu như mình vì bảo vệ các huynh đệ khác mà chết đi bọn hắn chẳng phải sẽ giống mình bây giờ, sống không bằng chết sao?
Hắn đặt mình trong hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.
Chẳng lẽ thực sự như lời đại tỷ nói, tất cả mọi người đều sẽ phải chết sao? Cuối cùng sẽ tập hợp ở dưới suối vàng?
Không! Ta không muốn như vậy! Tuyệt đối không để chuyện đấy xảy ra …
Không …
Nếu như huynh đệ gặp nguy hiểm chẳng lẽ mình sẽ phải khoanh tay đứng nhìn?
Không! Ta càng không làm được! Như thế nào lại có thể như vậy!
Nhất thời trong lòng Hùng vương rối rắm như tơ vò, ngay cả nói cũng không!
- Huynh đệ! Huynh đề là chính là không cần báo đáp!
Quân Mạc Tà lặng lẽ nói:
- Ưng vương vì ngươi hi sinh, dụng ý của hắn cũng không phải muốn ngươi báo đáp ân cứu mạng của hắn. Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi không nghĩ tới nếu không tự mình sống tốt thì có lỗi với hắn sao?
- Ngươi cần phải biết, như thế mới là huynh đệ! Huynh đệ của ngươi, làm bất kể cái gì đều là điều đương nhiên.
Quân Mạc Tà nói:
- Đau thương tự nhiên là khó tránh khỏi. Nhưng Ưng vương đã bảo vệ được ngươi cho dù hắn có chết cũng đã cảm thấy cao hứng. Chuyện ngươi cần phải là cho hắn chính là không nên vì sự hi sinh của hắn mà chết. Mà là vì hắn mà sống. Vì hắn mà làm càng nhiều việc có ích. Nếu có một ngày, ngươi vì cứu các huynh đệ khác mà chết. Tuy răng chúng ta bi thương nhưng cũng chỉ biết cao hứng thay cho ngươi mà thôi. Bởi vì ngươi ra đi một cách lừng lẫy. Đi thanh thản. Giống như cách mà tiểu ưng đã ra đi!
Quân Mạc Tà trầm ngâm nói:
- Chúng ta cần để cho huynh đệ chúng ta nhìn thấy chúng ta sống tốt mà kiêu ngạo. Cho dù huynh đệ chúng ta đã mất đi nhưng chúng ta cũng sẽ làm cho bọn hắn mỉm cười nơi suối vàng.
- Cho nên, vì huynh đệ của ta, cho dù làm cái gì ta cũng đều can tâm tình nguyện! Ta không sợ chết, nhưng ta sợ bọn hắn sẽ vì ta mà thất vọng!
Hùng Khai Sơn quay đầu lại nhìn về phía Ưng vương:
- Nhưng Cửu đệ thủy chung cũng đã ra đi rồi …
- Lão Cửu không có ra đi. Hắn vĩnh viễn ở trong lòng chúng ta.
Quân Mạc Tà hít sâu một hơi nói:
- Cho dù đến ngày nào đó ngươi già mà chết đi. Huynh đệ của ngươi, vô luận là Ưng vương hay đại tỷ của ngươi, ta nữa, còn một đám huynh đệ ở đây cũng sẽ phụng bồi ngươi! Cho dù ngươi mất đi nhưng ngươi vẫn còn tồn tại trong trái tim chúng ta. Chỉ cần một ngày ngươi còn tồn tại trên đời này thì huynh đệ mãi ở trong trái tim của chính ngươi.
Hùng vương nhịn không được lau nước mắt, nức nở nói:
- Huynh đệ của ta lúc nào cũng ở trong trái tim ta, tiểu Ưng cũng ở trong trái tim ta.
- Đúng vậy! Cho nên ngươi nên vì Ưng vương, vì các huynh đệ khác mà sống cho thật tốt. Bởi vì nguyện vọng lớn nhất lúc hắn chết chính là muốn ngươi còn sống! Không những còn sống mà là sống tốt!
Quân Mạc Tà nói:
- Ngươi không nên để cho hắn thất vọng. Bởi vì hắn là huynh đệ của ngươi! Còn có truyền thừa Ưng tộc cũng cần ngươi giúp đỡ! Ngươi không thể chết được. Nếu ngươi chết đi, mới thực sự là có lỗi với tiểu Cửu!
Hùng Khai Sơn lặng lẽ không nói gì, nhưng đôi mắt vốn vô thần rút cuộc cũng có sức sống.
- Còn một điều nữa, máu của huynh đệ chúng ta cũng không thể chảy một cách vô ích! Người khác làm cho chúng ta đổi máu, ta khiến cho bọn hắn đi đời.
Quân Mạc Tà hung hăng nói:
- Lão Hùng, ngươi cần chuẩn bị. Chúng ta cần đi đòi cả gốc lẫn lãi cho bọn hắn.
- Đã là máu của huynh đệ, há có thể chảy một cách vô ích! Nói phải đi đôi với làm! Làm cho bọn ngoại tộc dị nhân này hoàn toàn tuyệt chủng.
Ánh mắt Hùng Khai Sơn tức thì sáng ngời, bắn ra cừu hận cực sâu.
Sau đó hắn đột nhiên xoay người, tập tễnh chạy ra tứ phía, không biết là đang tìm kiếm thứ gì. Một lát sau thấy hắn nhặt lông vũ, từng bộ phận cơ thể Ưng vương, đúng là một con người cẩn thận, trung trinh với bằng hữu.
Mà Mai Tuyết Yên hiện tại đồng dạng cũng làm như vậy. Chiến sĩ Hùng tộc bốn phía cũng tản ra, lẳng lặng tìm kiếm …
Bọn hắn, mỗi một người đều muốn vị huynh đệ đã đi xa của mình, thân thể được nguyên vẹn. Để cho huynh đệ của bọn hắn có thể toàn diện mà đi xuống suối vàng.
Rút cuộc cũng đã thu thập xong. Mai Tuyết Yên rũ tóc của mình xuống nhổ ra một sợi, sau đó để cho Quân Mạc Tà dùng kim chi lực luyện ra một cái kim bằng thép. Tỉ mỉ xe chỉ luồn kim, đem từng mảnh thân thể của hắn một lần nữa khâu lại.
Mỗi một mũi khâu nàng đều rất nhẹ nhàng, chuyên tâm vào việc ghép lại thân thể cho hắn. Tự như lần đó, lần đầu tiên Ưng vương hóa hình mặc quần áo vào, lại không cẩn thận làm rách quần áo mới. Chính bản thân nàng cũng giống như hiện giờ khâu lại quần áo cho hắn.
Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy khuân mặt tiểu ưng nhíu lại vẻ mặt đau lòng. Nhớ đến lúc ấy, bản thân mình cười vươn tay ra nắm lấy mũi của tiểu ưng trêu đùa một phen.
Hiện giờ, tình cảnh có chút giống nhau, nhưng tâm tâm tình của nàng lại tổn thương trầm trọng …
Vừa khâu, Mai Tuyết Yên trầm ngâm hỏi:
- Vừa nãy xuất hiện một con ưng màu máu có phải là Ưng tộc dùng tuyệt chiêu cấm kị "Cửu Tiêu Tuyệt Huyết, Phần Thiên Diệt Hồn"?
Hùng Khai Sơn gật lấy gật để!
- Vậy … Tám vị tiền bối kia?
Hùng Khai Sơn quay đầu, không nói một lời nào, lệ khẽ tuôn rơi.
Thân thể khổng lồ như vậy mà lúc này lại chậm rãi phiêu dạt trong gió giống như là lá rụng vậy.
- Vậy còn thân thể của bọn họ?
Mai Tuyết Yên trong lòng trầm xuống, mang theo chút hi vọng, thậm chí còn có chút khẩn cầu thấp giọng hỏi!
- Tự bạo. Tất cả đều tự bạo …
Hùng Khai Sơn nứt nở trả lời. Hắn ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt lấy đầu của mình, nức nở nói.
Tay Mai Tuyết Yên run lên, động tác đình chỉ một lát, lúc sau mới yên lặng cúi đầu, tiếp tục công việc của mình. Nàng mặc dù không nói nhưng nước mắt cứ như thế không ngừng chảy ra, lẳng lặng chảy xuống thân hình đã lạnh như băng của Ưng vương …
Mai Tuyết Yên, hiển nhiên hiện giờ đã đau lòng đến tê dại. Đúng vậy. Tê dại! Động tác cũng không linh hoạt, cũng không thể suy nghĩ được một cái gì nữa. Không đành lòng, thực sự không đành lòng. Nàng dùng mái tóc của mình để che đi khuân mặt đầy bi thương của nàng.
Một mình nàng tiếp nhận nỗi đau đó!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng. Đúng dậy khoanh tay đứng đó. Một người thông minh như hắn thế nhưng lúc này cũng không biết nên khuyên giải nàng như thế nào.
Gió thổi qua mấy vạn dặm, điên cuồng thổi qua. Quần áo, tóc tai Quân Mạc Tà đều tung bay trong gió, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại cảm thấy đau xót cùng tiếc thương vô hạn.
"Huynh đệ" Ở trên đời này liệu chính mình có thể có được mấy vị huynh đệ vì mình chết trận mà làm như vậy chứ?
Sau khi hắn chết, bọn hắn có thể làm như thế hay không? Mai Tuyết Yên tiếp nhận nó nhưng Quân Mạc Tà lại biết rất rõ ràng, chính bản thân mình còn đau xót như thế Mai Tuyết Yên thì còn như thế nào? Chuyện này đã làm tâm hồn thiếu nữ của nàng sớm tan vỡ. Giờ phút này Mai Tuyết Yên chính là đang mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng mình.
Làm hoàng giả Thiên Phạt, không nên thất thố trước mặt thuộc hạ! Vô luận có xảy ra chuyện gì cũng đều phải bình tĩnh!
Chỉ có như thế mới có thể đem đến sự tin tưởng cho thuộc hạ!
Lúc trước vì bi thương quá độ khiến nàng hộc máu té xỉu đã gây nên áp lực tâm lý cực lớn cho bọn họ. Bây giờ, Mai Tuyết Yên cũng không có nửa điểm thất thố. Cho dù có muốn rơi lệ cũng chỉ có đợi cho đến đêm một mình lén lút khóc, lặng lẽ rơi lệ mà thôi. Nhưng ngày mai, khi đứng trước mặt mọi người nàng vẫn là vương giả của Thiên Phạt.
Tung hoành ngang dọc, ngạo thị thiên hạ!
Quân Mạc Tà trong lòng cũng rất đau đớn, cơ hồ đến mức ngạt thở.
Đối với mỗi một vị huynh đệ Thiên Phạt cho đến bây giờ hắn đều thực tâm quý trọng! Không chỉ là vài vị Thú vương Thiên Phạt mà cho dù là huyền thú bình thường Quân Mạc Tà cũng có thiện cảm với bọn chúng hơn nhân loại nhiều lắm. Huyền thú, tất cả đều thuần phát, có được tấm lòng son của huyền thú, so với loài người tuyệt đối đáng để kết giao.
Ưng vương chết đi làm cho không gian ngay trước mặt Quân Mạc Tà tối sầm lại, ruột gan như đứt ra từng khúc.
Nhưng vừa rồi Mai Tuyết Yên ngất xỉu, Quân Mạc Tà tự nhiên không cho phép mình thất thố thêm một chút nào nữa. Nếu như hai người đồng thời bi thương quá độ thì có thể tưởng tượng, chiến sĩ Hùng tộc tuyệt đối sẽ rối loạn. Cục diện sẽ hoàn toàn không khống chế được.
Nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, cho dù sau này dùng tất cả các biện pháp để răn đe, sửa chữa, để xoay chuyển tình hình cũng không thể làm ổn định được lòng quân. Nếu cứ như vậy mà chiến đấu, những chiến sĩ này tùy lúc có thể gặp họa sát thân, thậm chí toàn quân bị diệt. Bởi vì một khi vương giả yếu đuối, sẽ làm cho bọn hắn nhìn không ra một chút hi vọng thắng lợi nào.
Một mình đứng trong gió, nhìn vào đống máu tanh bừa bộn. Quân Mạc Tà tuy rằng tâm vững như sắt, cũng nhiều lúc không nhịn được tự hỏi mình một câu: vì một phiến đại lục mà phải trả giá như thế, thực đáng giá sao?
Đáng giá sao? Không thể nghi ngờ đây là một vấn đề thực khó để trả lời.
Mặc dù khi trước mình luôn miệng đối với tính mạng muôn dân trăm họ thời ơ. Huyền Huyền đại lục không quan tâm đến hắn, mình không phải là anh hùng hay đại hiệp gì đó. Nhưng mình có thể nói rằng không liên quan tới mình, há có thể không quan tâm sao? Dù sao trên đại lục này cũng còn có huynh đệ của mình!
Còn có thân nhân của mình, bằng hữu của mình. Còn có người hắn không thể bỏ mặc được.
Há lại có thể thực sự không quan tâm đến sao? Bản thân mình cũng không thèm để ý đến đám người ở Huyền Huyền đại lục, nhưng có thể nào mặc kệ đám ngoại bang ghê tởm kia thong dong tiến vào đại lục?
Nhưng nếu như mặc kệ bọn hắn tiến vào Huyền Huyền đại lục, vô luận là huyền thú Thiên Phạt hay là Tà Quân Phủ đều phải trả một cái giá thật lớn. Nhất là một khi hiện giờ thực lực Tam Đại Thánh địa đã tiêu hao gần như không còn thì Quân Mạc Tà cũng không thể đối phó được đám ngoại bang này! Vì thế hắn càng không thể bỏ được! Không bỏ được!