Hắn giống như là một ngọn núi rộng lớn chậm rãi đi tới. Bởi vì bước chân nặng nề sẽ làm Cửu đệ của hắn trong cơn ngủ say sẽ tỉnh lại! Cửu đệ đã khổ cực cả đời, cả đời lo lắng cho ta. Hiện tại, giờ phút này ta nhất định phải để cho hắn yên nghỉ, không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rầy hắn.
Quyết không thể!
- Là các ngươi! Là các ngươi làm Cửu đệ của ta bị thương sao?
Tiếng nói âm trầm của Hùng Khai Sơn vang lên, tựa như một ngọn lúc lửa tích tụ từ lâu, tùy thời có thể bộc phát.
Đả thương Cửu đệ của ta. Đúng vậy, chính là đả thương hắn. Cửu đệ hắn không có chết, vĩnh viễn cũng không có chết! Hùng Khai Sơn trong lòng không khỏi nghĩ đến, nếu có người nào dám nói thêm một chữ "Chết" trên người Cửu đệ của hắn, lão tử liền một đao chém chết tươi hắn! Ai cũng không ngoại lệ.
Năm vị Cuồng Đao địa nhẫn đột nhiên cảm giác được không hiểu sao linh hồn mình đột nhiên run rẩy. Một nỗi khiếp sợ trước nay chưa từng có xuất hiện trong lòng hắn. Giống như áp lực của những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đặt trong lòng bọn họ! Cảm giác như vậy, giống như là có một con thú đang gầm gừ bên trong người mình. Còn nữa, chính mình lại không có một chút năng lực phản kháng nào, tùy thời đều có thể bị lấy mạng một cách dễ dàng.
Tính mạng của mình không ngờ lại không nằm trong sự khống chế của mình.
- Đúng thì sao?
Một tên Cuồng Đao địa nhẫn cười lạnh một tiếng! Nhưng thanh âm vọng lại lại đứt quãng giống như một tên mèo bệnh ho khan, thở dài nói:
- Hai bên đối đầu với nhau, chẳng lẽ …
- Chẳng lẽ ngươi không biết bất luận là kẻ nào đả thương huynh đệ của ta đều đáng chết. Đáng chết!
Hùng Khai Sơn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên xoay tròn toàn thân, lấy tốc độ nhanh nhất khó có thể hình dung một tay nắm lấy tay của dị tộc nhân. Hung hăng ném hắn xuống mặt đất, tiếp theo đánh xuống một quyền vào đan điền của hắn.
Bịch một tiếng, kình phong theo một quyền của hắn xuyên vào thân thể dị tộc, nội tạng của người nữ dị tộc điên cuồng lôi ra bên ngoài, mang theo đoạn gan.
Trước tiên hủy đi đan điền của hắn để cho hắn mất đi cơ hội tái sinh.
Đan điền bị hủy, bởi vậy nên huyền công trong chốc lát hóa thành cát bụi, nhưng người thì lại chưa chết.
Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
Bởi vì hiện tại cái chết là đã một món quà vô cùng xa xỉ đối với bọn chúng.
Gây ra tổn thương với huynh đệ của ta mà lại được chết một cách dễ dàng thế sao? Nào có chuyện tình dễ dàng như vậy?
Trong lòng Hùng vương hiện giờ tràn đầy cảm xúc tàn bạo.
Tiểu ưng, Cửu đệ! Ta sẽ cho toàn bộ đám dị tộc ở đây bồi tiếp ngươi trên đường xuống suối vàng! Hùng Khai Sơn trong lòng kiên định thầm nói.
Giờ phút này trong lòng Hùng vương chỉ có một ý nguyện là trút giận cho Cửu đệ hắn. Báo thù cho Cửu đệ!
Cũng chỉ có ý nghĩ như thế mà thôi.
Thân hình to lớn của Hùng Khai Sơn quỷ dị, chợt lóe lên, lại một gã Cuồng Đao địa nhẫn ngã xuống trong tay hắn. Hai tên dị tộc Cuồng đao địa nhẫn còn lại đồng thời giơ hai thanh đao lên hướng về vị trí yếu hại của hắn mà bổ một đao. Thế nhưng hắn dường như không phát hiện ra.
Phốc phốc. Hai thanh đao chuẩn xác chém vào người Hùng Khai Sơn. Đi sâu vào thịt ba phân, cũng chỉ ba phân mà thôi. Sau đó có chém cũng không vào.
Hùng Khai Sơn đã trải qua sự thử thách của Lôi kiếp, thực lực hiện giờ chân chính là cường giả Thánh Tôn. Đối với ba tên Cuồng Đao địa nhẫn tu vi Thánh Hoàng trước mặt này tự nhiên chênh lệch tu vi cực lớn, cách xa nhau một trời một vực không thể đong đếm được.
Hai thanh đao này hiện giờ có thể đâm vào sâu ba phân da thịt của hắn quả thực không dễ dàng gì.
Nhưng chỉ một bàn tay to lớn của Hùng Khai sơn cũng đã xuyên qua được qua hai thể nam nữ của dị tộc. Sau đó hắn đem đan điền bóp nát, tiếp đó tiện tay ném xuống đất.
Sau đó nhìn về phía tộc nhân dị tộc đang song song đứng cùng một chỗ.
Hai mắt hắn đỏ rực như màu máu nhìn về phía ba tên Cuồng Đao địa nhẫn đang đứng đó, trong mắt tràn đầy hận ý.
Ba người thấy biến cố trước mắt đã sớm hồn bay phách tán. Đột nhiên thét lên một tiếng, đồng thời chạy trốn! Nhưng mà tốc độ của bọn họ hiện giờ trong mắt Hùng vương so với con sên cũng không kém là bao.
Hùng vương giận dữ gầm lên một tiếng, thân thể liên tục chớp lên năm lần. Liên tục một trận âm thanh vang dội, trên người của hắn có thêm sáu vết thương, nhưng ba tên tộc nhân dị tộc này cũng bị đôi tay trần của hắn phá nát đan điền, ném về vị trí hai người bị phế trước đó.
Tổng cộng năm tên Cuồng Đao nhẫn hiện giờ đều là phế nhân, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Đánh bắt được thủ phạm đả thương Ưng vương, Hùng Khai Sơn chậm rãi đứng thẳng lên, xoay người lại. Hai mắt bị thương nhìn về phía huynh đệ mình. Hắn không dám quay đầu lại, càng không nỡ quay đầu, cho nên hắn quay đầu thật chậm, thật chậm.
Thậm chí hắn đang mong rằng lão Cửu chỉ đang cùng mình nô đùa mà thôi. Hắn đợi chính mình xoay người thật chậm lại hắn sẽ đột nhiên nhào lên dùng cái cánh của hắn đánh mình một cái, chửi mình một tiếng ngốc tử.
Nếu thực sự như vậy, Hùng vương hoàn toàn có thể hạnh phúc đến mức ngất đi! Cho dù mừng chết cũng không sao cả.
Cửu đệ, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, Tứ ca ta nguyện ý để cho ngươi mắng ta là ngốc tử cả đời. Tứ ca ta nguyện ý chết thay ngươi.
Thà rằng chết thay ngươi ngàn vạn lần…
Chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại thôi!
Ngươi mau tỉnh lại đi!
Hùng vương cũng không biết, loại ý nghĩ này của hắn chính là ý nghĩ vừa rồi của Ưng vương.
Tứ ca, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, ta nguyện ý chết thay ngươi cả vạn lần.
Cho dù có quay lại chậm như thế nào đi nữa cuối cùng cũng phải quay lại. Hùng vương chậm rãi quay đầu, Ưng vương vẫn như cũ đứng đó. Hùng vương chỉ cảm thấy như có một thanh loan đao đâm vào trái tim của mình, hắn đột nhiên gào khóc! Hắn khóc vì thương tâm, vì đau lòng. Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay ôm chặt đầu của mình, từng quyền, từng quyền hung hăng đánh vào đầu của hắn.
- Ngươi, con gấu chết tiệt này. Tại sao ngươi lại không có mặt lúc đó. Tại sao ngươi không cầm cự được thêm một hồi? Ngươi thật đáng chết mà! Ngươi mới chính là người đáng chết! Con gấu đáng chết nhất. Nhất … Nhất …
Hùng Khai Sơn gào lên một tiếng kinh tâm động phách. Tiếng khóc kia khó nghe tới cực điểm, nhưng lại làm cho mỗi một người có mặt ở đây cảm thấy vô cùng đau khổ.
Tà áo trước người Ưng vương đã rách thành một đống vải vụn. Tà áo theo cơn gió khẽ lay động. Hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, đối với mọi vật trên thế gian đều không có cử động. Đối với vị huynh mà hắn đã từng khóc, dùng chính sinh mạng bảo hộ cũng không có nửa điểm phản ứng.
Thiên Phạt chi ưng.
Hiện tại đã đi về cõi vĩnh hằng!
- Graoooooo!
Hùng vương đột nhiên rống to một tiếng, rung động trời cao.
Tức thì bầu trời u ám!
Rất nhiều cánh chim che ngang bầu trời, tràn ngập thiên địa.
Rất nhiều hắc ưng như mây đen che kín trời cao!
Hùng Khai Sơn giật mình quay đầu lại, chỉ thấy hiện tại chỉ còn có tám trăm chiến sĩ Thiên Phạt. Bất kể tình trạng trọng thương nặng nhẹ ra sao, đều giữ nguyên đội hình, càng không có một chút hoảng loạn.
Từng con mắt giống như Ưng vương lúc còn sống. Bình tĩnh mà lạnh nhạt, mà còn có chút cố chấp!
- Mấy tên nhãi con kia, các ngươi còn đứng đó làm gì? Tính làm phản sao?
Hùng Khai Sơn rống to một tiếng đứng lên:
- Xuống dưới cho ta!
Thanh âm của hắn đột nhiên nghẹn ngào, sau đó khóc nói:
- Mau xuống dưới cho lão tử.
Hùng vương đã đoán được bọng chúng kế tiếp muốn làm gì.
Đối mặt với thú vương đao rít gào, đông đảo ưng thú lại hoàn toàn không có cảm xúc. So với lúc trước đâu quả thực là chuyện không thể nào xảy ra.
Một phiến mây đen trên không trung chậm rãi di chuyển! Mặc dù trận hình có đôi chút rối loạn, nhưng vẫn như cũ chậm rãi tiến về phía đội hình dị tộc! Dẫn theo sự cừu hận với áp lực trầm trọng! Tuy rằng di chuyển rất chậm nhưng không thể khinh thường.
Thú vương tử, như người thân của chính bọn hắn chết đi!
Thiên Phạt chi ưng, bất cứ lúc nào thủy chung cũng vẫn có huynh đệ trong cùng tộc của mình đi theo. Là vương giả của không trung. Vô luận là tới nơi nào. Đại vương, chúng ta đều sẽ đi theo sinh. Dù chết cũng không từ.
- Ưng thập nhất! Ta kháo, bà ngoại ngươi! Ngươi không nên hồ đồ. Nhanh chóng xuống đây cho lão tử. Xuống dưới! Xuống dưới mau!
Hùng vương điên cuồng kêu to. Gấp đến độ không ngờ khiến cho máu tươi từ trong cổ họng điên cuồng phun ra.
Hắc ưng đầu lĩnh kia thản nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn Hùng Khai Sơn một cái. Sau đó con mắt kiên định tập trung trên người đại vương của hắn. Yên lặng, không có chút cảm xúc nói:
- Hùng vương. Ngươi không cần nói nữa! Đây là việc của bổn tộc! Đại vương đã chết! Là một mình mất mạng. Đại vương cần người của ngài đi theo bồi tiếp. Vua của ưng tộc cho dù là xuống hoàng tuyền địa phủ cũng phải tiền hô hậu ủng. Không thua người khác. Một khi đã là vua, mãi mãi là vua. Tôn nghiêm của bổn tộc không cho phép vương giả của tộc một mình ra đi! Chúng ta muốn ra đi cùng vương giả của chúng ta! Bất kể là nơi chín tầng địa ngục cũng vậy. Chúng ta nhất định sẽ sát cánh cùng với đại vương.
Âm thanh của hắn vô cùng bình thản, không có bi thương cũng không có thống khổ, lại càng không mất hết niềm tin: tựa hồ đây chỉ là một việc bé nhỏ không quan trọng.
Thân hình to lớn của Hùng Khai Sơn vô lực nhìn lên đàn ưng đang ngạo nghễ đứng đó. Che lấp bầu trời. Hắn chỉ cảm thấy tim mình như quặn lại, vô lực!
Đều là tại hắn. Nếu không phải tại hắn thì cửu đệ cũng sẽ vĩnh viễn một đi không trở lại. Đám huynh đệ ưng tộc này cũng sẽ không đi theo vương giả của bọn họ. Đều tại hắn …
Hùng vương chảy nước mắt nhìn đàn ưng trên bầu trời chậm rãi di chuyển. Đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, quỳ xuống, điên cuồng hướng về phía không trung dập đầu:
- Các vị huynh đệ! Các vị huynh đệ a … Lão Hùng ta van xin các ngươi, cầu xin các ngươi a … Các ngươi mau xuống đây cho ta … Ô ô…
Trên không trung có mười mấy con ngươi đang đồng cảm nhìn hắn, nhưng kiên quyết nói:
- Hùng vương! Ngài là vương giả Thiên Phạt! Muôn dân Thiên Phạt không ai có thể ngăn cản ngài cúi đầu! Nhưng hiện tại xin thứ cho ta thất lễ. Vương giả của chúng ta đang đợi chúng ta! Ta phải đi rồi! Ta không thể ngài ra đi một mình được. Xuống dưới hoàng tuyền, thù cũ địch mới, chúng ta nào có thể để cho ngài bị bắt nạt được!
- Đồ khốn! Nơi này còn nhiều tộc nhân dị tộc như vậy! Còn có Đoạt Thiên Chi Chiến! Còn có … Tóm lại, hiện tại trên người chúng ta còn rất nhiều trọng trách! Đồ hỗn trướng. Ngươi … ngươi ngươi … Ta cầu xin các ngươi a! Ta giết ngươi đồ hỗn đản này. Các ngươi đều là huynh đệ của ta, sao ta có thể để cho các ngươi ra đi như vậy. Xuống đây đi …
Hùng Khai Sơn dập đầu như giã tỏi, hiện tại nói năng lộn xộn không biêt mình đang nói cái gì, bộ dạng sắp khóc tới nơi.
Một đời vương giả Thiên Phạt bình sinh chưa bao giờ đổ lệ, chưa từng một lần quỳ gối trước mặt ai!
Nhưng giờ phút này toàn bộ phá lệ, toàn bộ chiến sĩ ưng tộc không nghe theo lời hắn trở về.
Vương giả bổn tộc trong lòng bọn họ đều là sự tồn tại vô cùng cao quý. Có một địa vị không người nào có thể thay thế được.
- Thực xin lỗi! Đoạt Thiên Chi Chiến đối với chúng ta hiện giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Sự sinh tồn của thiên hạ đối với chúng ta cũng không có ý nghĩa. Chúng ta ngày hôm nay đến đây cũng chỉ vì quang vinh của Thiên Phạt, sự huy hoàng muôn đời của huyền thú! Đuổi theo vương giả chúng ta, oanh oanh liệt liệt đại chiến thống khoái một hồi! Trừ việc đó ra không còn ý nghĩ nào khác nữa. Hiện giờ vương giả của chúng ta đã đi, chúng ta tự nhiên cũng phải đi bồi tiếp ngài. Sự tồn vong của thiên hạ, trong mắt chúng ta thậm chí còn kém một sợi tóc của đại vương. Bọn hắn không xứng để so sánh với đại vương.
- Ưng tộc chúng ta kiêu ngạo, tự hào thống trị bầu trời! Chúng ta chiến đấu chỉ vì quang vinh của ưng tộc! Chỉ vì một mình Ưng vương mà chiến đấu. Chúng ta cần làm cho đại vương chúng ta, dù đang ở nơi suối vàng cũng vì chúng ta mà kiêu ngạo!
Ưng thập bát lạnh lùng nói:
- Hùng vương đại nhân, ngày hôm nay hùng tộc các vị kề vai sát canh với huynh đệ chúng ta. Chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại. Nhân tiện cho chúng ta một lần nữa vì Thiên Phạt tiếp tục làm bá chủ của bầu trời một lần cuối.
- Đại vương! Ngài đi chậm thôi, chờ chúng ta cùng đi với.