Lão phu mơ hồ cảm giác được có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được chỗ nào, chúng ta khi muốn vào Cửu Huyễn Lưu Sa đại trận, bởi vì công pháp chỉ có hạn, nên mỗi khi tiến vào cần tiêu hao rất nhiều lực lượng. Lão phu muốn tìm hiểu vấn đề thì phải phí rất nhiều lực lượng, nhưng khi mắt thấy từng tảng đá to rơi xuống từ Thiên Trụ Sơn, lão phu đành phải liều lĩnh tiến vào trận mà xem xét. Đến lúc này mới phát hiện Cửu Huyễn Lưu Sa trong trận đã không còn một chút nào! Trận thế đã hoàn toàn ngưng hoạt động, cũng có nghĩa phong ấn Thiên Trụ Sơn đã biến mất.
Cổ Hàn nói tới đây thì mắt đã đỏ lên, cơ hồ có nước mắt long lanh trong khóe mắt.
Chuyện có thể làm cho lão nhân sống không biết bao nhiêu tuế nguyệt có thể biểu lộ ra cảm xúc thế này thì đủ hiểu trong lòng hắn phải đau khổ đến mức nào! Đây chính là chuyện sụp đổ niềm tin cả đời của hắn a!
Quân Mạc Tà thở dài trong lòng, thầm nghĩ khó trách lúc nãy thực lực của Cổ Hàn biểu hiện ra có chút kém cỏi, có vẻ như không mạnh mẽ sâu xa như từng biểu hiện trước mặt mình khi mình đến Thiên Thánh sơn, thì ra nguyên nhân là do hắn hao tổn quá nhiều công lực để tiến vào Cửu Huyễn Lưu Sa trận....
- Lão phu lập tức rời đi, muốn tìm Chiến Cuồng quát hỏi về việc Cửu Huyễn Lưu Sa đều biến mấ...t.
Ánh mắt của Cổ Hàn chợt trở nên vô cùng dữ tợn:
- Mà lúc đó thì Chiến Cuồng vẫn đang ở thánh sơn, tìm cách ăn cắp linh thảo! Tên khốn này quả thật là lòng tham không đáy, thực sự có thể làm người khác giận đến điên người!
Quân Mạc Tà im lặng không biết phải nói gì: "Ngươi làm ra tai họa ngập trời như thế, lại không lo nhanh chân bỏ chạy, còn dám lợi dụng sơ hở mà đi ăn cắp? Tự phụ đến mức độ này sao?"
Hắn nào biết không phải Chiến Cuồng không muốn bỏ chạy, thật ra hắn muốn bỏ trốn nhanh hơn ai hết, nhưng khi chuẩn bị rời đi hắn lại phát hiện ra trên thánh sơn có trồng Tiên Hồn thảo! Bản thân hắn vốn là tinh thần quá cường đại, hơn xa sự cường đại của cơ thể, làm cho tinh thần và thân thể không thể nào hoàn toàn dung hợp, mà loại Tiên Hồn thảo này lại chính là loại báu vật trong thiên địa có thể loại trừ điểm yếu này của hắn!
Chỉ cần hắn có thể dùng Tiên Hồn thảo liên tục trong một tháng, mỗi ngày hai lần, mỗi lần ba gốc thảo dược là thực lực của hắn có thể khôi phục đến thời kì đỉnh phong của một Chiến Cuồng chân chính, lại không để lại hậu quả cắn trả nào.
Vì thế, Chiến Cuồng cũng rơi vào thế bất đắc dĩ.
Vốn có thể trong vài giây hắn đã trốn xa vạn dặm, ai cũng không thể tìm thấy hắn, mà lúc tìm thấy cũng đã không có khả năng làm gì nổi hắn, nhưng bởi vì Tiên Hồn thảo này mà hắn phải chậm chân.
Hơn nữa, trong lòng của Chiến Cuồng hoàn toàn hiểu rõ, nhìn Thiên Trụ Sơn lung lay kiểu này, chắc chắn sẽ sụp đổ, mà chỗ sụp đổ chính là nơi đóng quân của Tam Đại Thánh Địa và Thiên Thánh Cung, một khi ngọn núi này đổ xuống, chắc chắn Tiên Hồn thảo cũng sẽ không còn, nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này, không biết nguyện vọng khôi phục thực lực của bản thân đến khi nào mới có thể hoàn thành.
Vì thế, Chiến Cuồng vô cùng phân vân, cuối cùng cũng lựa chọn lưu lại mà hái Tiên Hồn thảo.
Ngay lúc hắn đang điên cuồng trộm Tiên Hồn thảo, Cổ Hàn đã xuất hiện hỏi tội. Đương nhiên Chiến Cuồng không bao giờ chịu giao ra Cửu Huyễn Lưu Sa. Vì thế, hai bên liền xuất hiện xung đột.
Đúng lúc này thì Thiên Trụ Sơn bắt đầu hoàn toàn sụp đổ!
Cổ Hàn đương nhiên giận dữ vô cùng, điên cuồng ngăn trở Chiến Cuồng, vì thế Chiến Cuồng cũng chỉ thu được một nửa số lượng Tiên Hồn thảo mà hắn cần, vì giấc mơ khôi phục thực lực đỉnh phong bị hủy hoại, hắn cũng tức đến sùi bọt mép!
Hai bên chiến đấu không ngừng, cao thủ của Thiên Thánh Cung cũng tiến đến gia nhập chiến trường....
Nhưng chỉ một lát sau, vô số núi lửa đột nhiên đồng loạt bùng nổ.
Đúng thật là họa vô đơn chí!
Hai bên đều là cường giả đỉnh phong của thế gian, bên chạy bên đuổi, phía Tam Đại Thánh Địa thì muốn bắt Chiến Luân Hồi mà đoạt lại Cửu Huyễn Lưu Sa, còn Chiến Luân Hồi thì tuy không coi trọng thực lực của đối phương, nhưng hắn vẫn lo lắng vài cao thủ của đối phương chấp nhận tự bạo, với thân thể hiện tại của hắn, tuy có chút mạnh mẽ nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Vì thế, một trận chiến này càng đánh càng chạy xa. Ngay lúc này thì núi lửa bùng phát, Chiến Luân Hồi cảm thấy cơ hội đã đến, hắn lợi dụng điểm này để thoát khỏi nguy cơ đối phương tự bạo tổn thương đến hắn, nào ngờ đúng lúc này Quân đại thiếu lại tham gia vào vở diễn một cách hăng hái, vừa xuất hiện đã dâng lên một phần "lễ vật" vô cùng to cho hắn, sau đó lại đóng vai chính xuyên suốt "vở diễn", từ khi mở màn cho đến khi kết thúc!
Theo những chuyện này mà suy luận, vận khí của cả hai bên đều thấp đến cực điểm!
- Ta hoàn toàn không hiểu, tại sao Chiến Luân Hồi lại có thể ra tay tuyệt tình như thế! Hắn lại dám lấy đi toàn bộ Cửu Huyễn Lưu Sa! Phải biết rằng mỗi khi người của Huyễn Phủ muốn vào lấy Cửu Huyễn Lưu Sa, người của Tam Đại Thánh Địa chúng ta đều chưa bao giờ ngăn cản hay làm khó dễ! Mỗi một người tiến đến đều được đối đãi như khách quý a! Tại sao hắn có thể làm ra kế hoạch tuyệt hậu như thế?
Một vị lão giả vuốt chòm râu bạc hỏi một cách hoài nghi.
- Vấn đề này rất đơn giản, bởi vì Chiến Luân Hồi muốn Chiến gia của hắn độc chiếm Huyễn Phủ, nếu Cửu Huyễn Lưu Sa nằm trong tay của Chiến gia, bọn hắn có thể trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Miêu gia, những đại thế gia khác trong Huyễn Phủ, nếu muốn đại trận của Huyễn Phủ tiếp tục hoạt động bình thường thì tất cả phải cuối đầu xưng thần với hắn!
Quân Mạc Tà thản nhiên nói:
- Thứ Chiến Luân Hồi cần, chính là Phiêu Miểu Huyễn Phủ, ngoài ra không còn gì nữa!
- Nhưng một khi Cửu Huyễn Lưu Sa biến mất, Niết Bàn trận không thể vận hành, kéo theo Thiên Trụ Sơn sụp đổ, sẽ dẫn đến dị tộc tiến vào Huyền Huyền mà đồ sát sinh linh vô tội! Chiến Cuồng cũng là cao nhân một đời, vai vế là tôn sư, không ai dám động vào, tại sao hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ tính mạng của hàng vạn sinh linh của thiên hạ, trong mắt hắn kém xa một cái ngôi vị bá chủ của Huyễn Phủ hay sao?
Lão giả kia phẫn nộ nói tiếp:
- Tên hỗn đản này quả thật không có nhân tính!
- Cũng chính vì lý do Chiến Cuồng là cao nhân một đời, cao thủ tuyệt thế, nên thiên hạ muôn dân trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một đàn kiến mà thôi! Mà đã như thế thì hắn cần gì phải quan tâm đến sự sống chết của mấy con kiến đó? Trong mắt của Chiến Cuồng thì an nguy của đại lục chẳng bằng một cái rắm của hắn!
Cổ Hàn phẫn nộ gầm lên.
Quân Mạc Tà rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện, nhịn không được đành thở dài một cái.
Chỉ vì Cửu Huyễn Lưu Sa mà Chiến Luân Hồi mang cả đại lục đặt trước nanh vuốt của dị tộc nhân!
Quả là không bằng cầm thú!
Hành vi như thế chẳng khác gì loại Hán gian thời đại của hắn!
Quân Mạc Tà đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Các ngươi nói Chiến Luân Hồi đã mang đi tất cả Cửu Huyễn Lưu Sa, nhưng lúc nãy khi ta chiến đấu cùng hắn, ai cũng thấy rõ trên người Chiến Luân Hồi hầu như trần truồng, lại rơi vào miệng núi lửa, nhưng ta không hề nhìn thấy cái gì gọi là Cửu Huyễn Lưu Sa a? Số lượng Cửu Huyễn Lưu Sa có thể đủ dùng trong trăm vạn năm chắc hẳn là sẽ không nhỏ chứ?
Cổ Hàn cười khổ mà nói:
- Đây chính là chỗ quái lạ của Cửu Huyễn Lưu Sa, Cửu Huyễn Lưu Sa khi chưa thu vào thì tách rời ra từng hạt cát một, từng hạt đều trong suốt, bên trong có thể chứa đựng càn khôn, hơn nữa lại vô cùng nặng nề, một hạt có thể nặng đến mấy vạn cân. Tuy nhiên, sau khi lấy ra khỏi đại trận thì lại trở nên không có trọng lượng, hơn nữa lại chỉ tồn tại bên trong tinh thần của người lấy. Nếu người này không chết thì ngoại trừ bản thân hắn ra, không một người nào khác trên thế gian này có thể lấy Cửu Huyễn Lưu Sa ra khỏi tinh thần hải của hắn!
- Thì ra là thế!
Quân Mạc Tà yên lặng gật gật đầu nói:
- Nếu như vậy thì có thể chắc chắn Chiến Luân Hồi vẫn chưa chết! Cửu Huyễn Lưu Sa vẫn còn nằm trong tay hắn. Chuyện này phiền phức to rồi!
- Chiến Luân Hồi chưa chết?
Tuy mọi người đều nhìn thấy Chiến Luân Hồi nhảy ra khỏi miệng núi lửa, nhưng phía dưới cũng là một biển dung nham, ai cũng mang một phần hi vọng là hắn sẽ bị dung nham nung cho đến chết!
Đây cũng là một loại bản năng của nhân loại, luôn vị vọng vào mặt tích cực của vấn đề, nào ngờ Chiến Luân Hồi vẫn còn sống, làm cho mọi người đều cảm thấy khó chịu.
- Thân đã chết, nhưng hồn chưa tan!
Quân Mạc Tà thản nhiên gật đầu.
- Vậy chẳng phải phiền toái to rồi hay sao?
Mọi người nơi đây ai cũng là cao thủ, đương nhiên có thể hiểu được điểm huyền bí trong chuyện này. Chiến Luân Hồi từ hữu hình biến thành vô hình, nếu cho hắn thời gian lớn mạnh trở lại, đương nhiên sẽ là một màn tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu)!
- Không nói vấn đề này nữa, tình huống khẩn cấp trước mắt là cuộc chiến với đám người dị tộc. Ta muốn biết Tam Đại Thánh Địa còn có bao nhiêu chiến lực?
Quân Mạc Tà nhăn mày hỏi một cách nặng nề. Khi hỏi câu hỏi này, trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn lo lắng, thậm chí có chút không có niềm tin.
Nhìn tình huống trước mắt, nếu Tam Đại Thánh Địa có thể gom được sáu ngàn người như liên quân ưng hùng là hắn đã cám ơn trời đất lắm rồi.
- Người còn sống chưa đến ba ngàn người!
Cổ Hàn nhắm mắt ngửa đầu lên trời, nước mắt chảy dài nơi khóe mắt:
- Nhưng có thể xuất chiến chắc chắn không đến một ngàn! Vạn năm cơ nghiệp của tổ tông, sơn hà cẩm tú của Huyền Huyền đại lục sắp bị tiêu diệt trong tay của lão phu! Tội của lão phu quá lớn a!
- Cái gì? Con bà nó chứ!
Quân đại thiếu khiếp sợ, buông ra một câu chửi thề! Hắn đã dự tính tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng hắn không thể ngờ tình huống lại có thể tồi tệ đến thế này!
Chiến lực không đến một ngàn người, làm được cái chó gì?
Nếu chiến đấu với dị tộc nhân, với đám người này, ngay cả tư cách làm vật hi sinh cũng không có!
Đây không còn là Đoạt Thiên chi chiến như trước kia! Lúc đó là cao thủ đỉnh phong quyết chiến, thắng bại phân chia rõ ràng, nhưng lúc này lại là toàn quân chiến đấu với nhau a!
Cổ Hàn nhắm mắt lại, nặng trĩu mà nói:
- Quân phủ chủ, lúc này, thiên hạ muôn dân đành phải trông chờ vào Tà Quân phủ và Thiên Phạt sâm lâm rồi!
Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy đầu mình to dần lên, hỏi một cách yếu ớt:
- Vậy... lão thử suy đoán xem, dị tộc có khoảng bao nhiêu nhân mã?
- Phía bên kia Thiên Trụ Sơn có thời tiết khắc nghiệt vô cùng, người bình thường căn bản không thể sinh sống, vì thế, số lượng của dị tộc nhân có thể không nhiều lắm.
Cổ Hàn trầm ngâm nói.
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng thở ra:
- Vậy khoảng bao nhiêu?
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Không nhiều là tốt rồi, lỡ như bọn hắn giống như đại dịch châu chấu, muốn dựa vào vài vạn người của mình cũng vô dụng a!"
- Nhiều nhấ...t. cũng chỉ khoảng.... mấy trăm vạn người!
Cổ Hàn cúi đầu, không dám nhìn biểu tình tiếp theo trên mặt Quân Mạc Tà.
- Con....
Quân Mạc Tà trợn mắt há hốc mồm, miệng tròn xoe thành hình chữ 0 thật lớn, sau đó mới nói tiếp mấy từ sau:
- Con bà nó! Các ngươi muốn chơi cha ta sao! Mấy trăm vạn người mà nói không nhiều, vậy bao nhiêu ngươi mới coi là nhiều hả, hả, hả? Không nhiều.... nếu không nhiều thì Tam Đại Thánh Địa các ngươi liều mạng cũng giết được bọn chúng rồi! Con mẹ nó chứ! Muốn dùng mấy ngàn người của lão tử đi đánh với mấy trăm vạn dị tộc nhân? Các ngươi tưởng ta là thần sao....