Trời làm bàn cờ, câu đối này cứ cho là người trong Huyễn Phủ truyền ra bên ngoài nhưng Sấm làm trống trận, sét làm cờ, ai dám tiến đến? Câu nói này cũng chỉ có mình và Mặc Quân Dạ ở trong thời gian độ kiếp nói ra mà thôi. Theo như lời nói của Mặc Quân Dạ, cũng chỉ có mỗi hai người biết, nhưng hiện tại sao lại bị Quân Mạc Tà nói ra?
Hắn như thế nào lại biết?
Chẳng lẽ? ….
- Nha đầu ngốc, đến hiện giờ mà còn không nhận ra ta sao?
Mạc Tà bất đắc dĩ cười nói:
- Ta lại khó nhận ra như thế sao?
Cứ như vậy hắn nhìn về phía Miêu Tiểu Miêu. Cánh tay chậm rãi đưa lên mặt nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, dung mạo tuấn tú lập tức biến mất. Thay vào đó là bộ mặt giản dị xuất hiện trước Miêu Tiểu Miêu.
Mặc Quân Dạ…
Miêu Tiểu Miêu trợn tròn mắt. Lập tức lui về phía sau vài bước, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ:
- Ngươi … Ngươi là Quân Dạ?…
Mạc Tà cười khổ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Miêu, là ta!
Thân thể mềm mại của Miêu Tiểu Miêu run rẩy vài cái, đột nhiên không nói một lời, cứ như thế mà té xỉu.(NB: pó tay em này thần kinh yếu quá)
Mạc Tà nhanh chân bước lên phía trước, đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Một lát sau, Miêu Tiểu Miêu từ từ tỉnh lại. Nhưng trong con ngươi của nàng lại lộ vẻ hoang mang, giống như là đang nằm mơ vậy. Lại chứng kiến khuôn mặt của Quân Mạc Tà ngay trước mặt mình, đột nhiên trong cổ nàng nghẹn ngào phát ra một tiếng, khóc ròng nói:
- Quân Dạ, ngươi biết không? Vừa rồi ta nằm mơ thấy ác mộng. Ta nằm mơ thấy tên Tà Quân Chi Chủ kia đối với ta nổi lên sắc tâm, còn nói những lời mà chỉ ta và ngươi mới biết được. Nếu chỉ tính riêng đó thì thôi, đằng này hắn còn dịch dung thành bộ dáng của ngươi nữa. Ta sợ! Ta thực sự rất sợ hãi!( NB: pá đạo cho trí tưởng tượng)
Mạc Tà nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc… Ngươi thực sự không có nằm mơ. Đây đều là sự thật.
- Thật sự? Thật sự? Thật sự sao?
Miêu Tiểu Miêu hai mắt thất thần quan sát người yêu. Đột nhiên giãy dụa một cái từ trong lồng ngực của hắn chạy ra đánh giá hết thảy. Vẻ mặt thẫn thờ không nói lên lời.
Nàng bỗng nhiên quay đầu. Vẫn như cũ nhìn dung mạo thực sự vốn có của Mặc Quân Dạ. Hai mắt gắt gao nhìn vào trên mặt hắn, nàng cắn răng nói:
- Quân Dạ … Ngươi nói cho ta biết. Ngươi nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi!
Mạc Tà thống khổ nhắm hai mắt lại, đờ đẫn nói:
- Tiểu Miêu. Đây chính là sự thật. Đây chính là diện mạo vốn có của ta. Từ trước tới giờ ta đều là Quân Mạc Tà, Mặc Quân Dạ chỉ là hóa thân của ta mà thôi. Chính là một người không tồn tại.
- Không, không phải. Đây không phải là sự thật. Ngươi gạt ta vì muốn tốt cho ta, cho nên ngươi mới nói lời như vậy. Ta sẽ không tin tưởng lời nói của ngươi. Nhất định không …
Miêu Tiểu Miêu kêu lên một tiếng thê lương. Ánh mắt như đã chết nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Tà. Nhưng chân lại từng bước lui về phía sau, không ngừng lắc lắc đầu. Dù vậy nhưng cặp mắt xinh đẹp kia đã bán rẻ nàng. Khuân mặt mông lung nước mắt đã chậm rãi hiện lên nơi khóe mi nàng.
Sự thật cho dù có tàn khốc đi nữa nhưng cũng vẫn là sự thật.
Đột nhiên, vô tình chân Miêu Tiểu Miêu động phải chiếc ghế dựa phía sau. Lại uỳnh một tiếng, cả người lẫn ghế đều té xuống mặt đất.
Bằng với tu vi của Miêu Tiểu Miêu hiện giờ đừng nói phía sau là một cái ghế, sợ rằng cho dù phía sau là một vách núi vạn trượng có bố trí đầy các cơ quan cạm bẫy cũng chưa chắc có thể làm nàng ngã. Nhưng hiện giờ nàng lại chật vật như thế, hiển nhiên tâm của nàng hiện giờ đã loạn rồi.(NB: giống mấy phim Hàn xẻng quá)
- Tiểu Miêu …
Trong mắt Mạc Tà tràn đầy thương tiếc vươn tay ra muốn kéo nàng vào lòng.
- Không được đụng vào ta. Cái tên xấu xa này, không cho ngươi chạm vào ta.
Miêu Tiểu Miêu kiên cường la lên một tiếng. Nàng từ mặt đất bò lên, nhưng nước mắt dường như không muốn chặt đứt mối liên hệ với mặt đất lại không ngừng tuôn rơi. Thân thể mềm mại của nàng run rẩy kịch liệt!
- Ngươi, ngươi chính là Mặc Quân Dạ? Mặc Quân Dạ chính là Quân Mạc Tà? Quân Mạc tà chính là Mặc Quân Dạ?
Miêu Tiểu Miêu gượng cười, nhìn thấy Quân Mạc Tà, khóe miệng đã có chút máu chảy ra.
Một ít máu đỏ tươi hoàn toàn làm chấn động tâm thần quân Mạc Tà.
- Ta, Tiểu Miêu, ta không có ý định lừa gạt nàng. Ta chính là Mặc Quân Dạ, trong chuyện này … Thực ra … Ta …
Mạc Tà vội vàng giải thích. Đối với tình hình hiện giờ trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị, nhưng lại không nghĩ tới Miêu Tiểu Miêu phản ứng kịch liệt như thế, phản ứng thật là mãnh liệt!
- Câm mồm!
Miêu Tiểu Miêu phẫn nộ hét lớn:
- Ngươi còn nói … Không muốn lừa dối ta? Ha ha ha …
Nàng nở nụ cười thê lương nói:
- Ngươi không muốn lừa dối ta? Ngươi còn muốn lừa gạt ta đến bao giờ nữa. Ngươi đã lừa gạt ta tất cả rồi, không chừa một thứ gì cả.
Miêu Tiểu Miêu thân thể khẽ run lên, đột lên gom hết toàn bộ khí lực bản thân hét lớn:
- Ta đã bị ngươi lừa gạt toàn bộ rồi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi chân chính không biết sao? Ngươi còn muốn gạt ta cái gì nữa? Ta không còn gì nữa. Bất quá, như vậy cũng tốt, ta cũng sẽ không phải sợ ngươi sẽ lại lừa gạt ta nữa.
Mạc Tà ngơ ngẩn nhìn nàng, chợt thấy lòng đau như cắt, cũng không có phản bác lại.
- Quân Dạ, không Quân Mạc Tà. Ngươi cũng đã biết, trước đó ta rất hạnh phúc không?
Nước mắt thuần khiết của Miêu Tiểu Miêu chậm rãi chảy xuống hai má, chảy qua khóe miệng, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Không bao lâu sau mặt đất đã là một mảng nước mắt.
Nhưng nàng ngay cả lau nước mắt cũng không cần, cứ như vậy tùy ý để nước mắt giàn giụa rơi xuống. Cùng theo đó là máu từ khóe miệng chảy xuống khiến cho một mảng đầy nước mắt kia dần dần nhiễm màu đỏ tươi.
- Quân Dạ của ta tuy rằng không có võ công cái thế, khuân mặt cũng rất bình thường. Nhưng đó cũng chính là điểm mà Miêu Tiểu Miêu ta chân chính yêu chàng nhất.
Miêu Tiểu Miêu giọng bi ai nói:
- Hắn là người ta yêu nhất ngươi biết không? Ta thậm chí có chút khờ dại nghĩ rằng, ta cũng chính là người mà hắn yêu nhất. Nguyên lai là ta đã nhầm, đã nhầm rồi. Đây chỉ là một trò lừa bịp, từ đầu đến cuối chỉ là một trò lừa bịp.
- Ngươi như thế nào lại không biết, ta vì hắn mà kiêu ngạo? Ta từng hãnh diện vì hắn? Có thể có được Quân Dạ chính là hạnh phúc lớn nhất đời ta.
Miêu Tiểu Miêu cúi đầu nói xong, trên khuân mặt thê lương lại có chút ngọt ngào:
- Quân Dạ nói cho ta biết, hắn sớm đã có thê tử. Nhưng ta không quan tâm. Cho dù ta có làm thiếp nhưng chỉ cần ở cùng Quân Dạ một chỗ cái gì ta cũng không để ý.
- Quân Dạ hắn ôn nhu. Hắn có học thức phong phú hơn người. Hắn vừa xuất hiện khiến cả Huyễn Phủ nổi lên một trận phong vân cho dù tu vi của hắn rất yếu. Nhưng ta lại vì hắn mà kiêu ngạo … Ta là thê tử của Mặc Quân Dạ, ta là nữ nhân của hắn ngay cả khi thân phận hắn hèn mọn. Cho dù sau này hắn có chán ghét ta ta cũng can tâm tình nguyện.
Trời là lều, đất làm giường. Gió là thức ăn, mưa làm rượu. Mây là áo cưới, sấm làm quà tặng, sét là mối ta, Miêu Tiểu Miêu cùng Mặc Quân Dạ định chung thân.
Miêu Tiểu Miêu nở nụ cười thê lương nói:
- Ta đem cơ thể của ta, đem tâm ý của ta, đem linh hồn của ta, đem tất cả mọi thứ của ta đều hiến dâng cho người ta yêu nhất.
- Nếu như không có Mặc Quân Dạ, Miêu Tiểu Miêu sẽ chỉ là một cái xác không hồn.
- Hiện giờ ngươi lại nói với ta. Trên thế gian này căn bản không có người nào tên là Mặc Quân Dạ sao?
- Toàn bộ hết thảy đều là hư cấu sao? Cái không linh thể chất cũng là hư cấu, chưa từng tồn tại sao? Mặc Quân Dạ cũng là hư ảo sao? …
Miêu Tiểu Miêu xót xa nói:
- Quân Mạc Tà, làm sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Ngươi sao lại có thể nhẫn tâm hủy diệt mộng đẹp của ta? Ngươi thực sự quá tàn nhẫn.
- Ngươi vì sao lại phải đối xử với ta như vậy? Tại sao, vì cái gì mà tiếp tục lừa ta? Ta tình nguyện cho dù vĩnh viễn không biết được sự thật. Cho dù Quân Dạ thực sự có không trở về, hắn vẫn sẽ luôn nằm trong trái tim của ta. Vĩnh viễn không phai mờ. Vì sao ngươi phải tàn nhẫn như vậy? Nhất định phải vạch trần trò lừa bịp này, hủy đi hy vọng mong manh của ta?
- Ngươi quá tàn nhẫn. Thực sự là quá tàn nhẫn.
Miêu Tiểu Miêu cúi đầu nói, thanh âm dường như có chút vô lực.
- Tiểu Miêu …Mặc Quân Dạ ở trong Huyễn Phủ, ngoại trừ thân phận của hắn là một ảo ảnh thì tất cả học thức của hắn, đầu óc của hắn, trí nhớ của hắn hết thảy đều là thật. Người đó thực sự chân chính chính là ta.
Mạc Tà nhẹ giọng nói:
- Hiện giờ tại đây, ta trả lại cho ngươi một con người chân thật nhất chẳng lẽ không tốt sao?
- Không tốt! Người chân chính ta yêu là Mặc Quân Dạ. Từ trước tới giờ cũng chỉ có Mặc Quân Dạ không phải Quân Mạc Tà.
Miêu Tiểu Miêu mặt đầy nước mắt nói:
- Là ngươi. Là chính ngươi đã giết Quân Dạ của ta. Chính là ngươi khiến cho Quân Dạ của ta vĩnh viễn biến mất.
Trên khuôn mặt thanh tú của Miêu Tiểu Miêu đột nhiên trở nên oán độc:
- Quân Mạc Tà, Tà Quân Chi Chủ đùa giỡn một nữ nhân như vậy có phải ngươi rất sung sướng đúng không? Mắt thấy một một nữ nhân vì một ảo ảnh mà trả giá bằng hi vọng, tình cảm, tình yêu, sự trung thành, trinh tiết, trả giá hết thảy. Sau đó ngươi lại mạnh mẽ dập nát nhanh chóng nó. Làm cho một nữ nhân như ta ở trong lòng bàn tay của ngươi không xoay trở kịp. Ngươi cướp tất cả của ta. Có phải ngươi hiện tại đang rất đắc ý, có phải đang rất đắc ý hay không?
Nàng từng bước tiến tới, trong mắt lệ không ngừng tuôn rơi, vẻ mặt thê lương bước tới phía trước.
- Đủ rồi!
Mạc Tà khẽ quát một tiếng, tiếp theo buồn rầu nói:
- Tiểu Miêu, ngươi không nên hiểu lầm ta. Ngươi không thể yên lặng nghe ta giải thích một chút sao?
- Giải thích? Tốt! Ta đang đợi Tà Quân Chi Chủ đại danh đỉnh đỉnh giải thích đây. Tà Quân Chi Chủ giải thích có ai có thể cự tuyệt được cơ chứ?
Miêu Tiểu Miêu hung hăng nhìn hắn. Ngươi cần giải thích ta sẽ cho ngươi giải thích. Bất quá, ngươi cứ chờ đó, ta nhất định sẽ không cho ngươi bôi nhọ thanh danh của Quân Dạ, người ta yêu nhất được đâu.
Mạc Tà thở dài một tiếng, triệt hồi khuân mặt giả tạo của Mặc Quân Dạ, đã khôi phục dung mạo vốn có của mình.
Miêu Tiểu Miêu trơ mắt nhìn hắn. Gắt gao nhìn dung mạo vốn thuộc về Mặc Quân dạ từng chút từng chút mất đi. Đôi mắt của nàng tràn đầy thâm tình, như không muốn rời khỏi khuân mặt ấy.
Rồi lại tuyệt vọng.
Kia chính là một sự tuyệt vọng khi thấy người mình yêu đi xa, tận mắt vĩnh viễn không thấy người mình yêu trở lại, rồi lại chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng lớn lao.
Hết hi vọng!
Trong mắt của nàng, dung mạo vốn thuộc về Mặc Quân Dạ từng chút, từng chút biến mất. Đôi mắt của nàng cũng từ từ trở nên trống rỗng.
- Không … Quân Dạ. Ngươi không thể đi!
Miêu Tiểu Miêu kêu lên một tiếng. Run rẩy tiến lên từng bước. Bàn tay vô lực vươn ra, hướng về phía mặt của Quân Mạc Tà, thanh âm tuyệt vọng. Cái tên mà từ trong miệng nàng nói ra lại giống như đang rên rỉ, chết đi. Xen lẫn đó là thanh âm của sự tan nát cõi lòng của nàng.