- Được lắm, Đoàn mỗ đến lãnh giáo tiểu đội trưởng một phen cũng không sao!
Đoạn Sùng Phong giận tái mặt gằn giọng nói.
Hắn tuy biết rằng Ưng Bát Không là người thứ tám trong Bát Đại Chí Tôn, tính ra trên giang hồ cũng có thể xem là người có tuổi, có vai vế, nhưng so với người đã tám chín trăm tuổi như mình, hắn cũng chẳng qua là một tên tiểu tử mới lớn, vậy mà trước mặt mình còn dám lớn giọng xưng lão, thật là khinh người quá đáng!
- Trương Đại Ngưu! Ngươi lên trước đi, chiêu đãi khách cho tốt, phải chú ý một chút, đừng làm Quân chủ đại nhân chúng ta mất mặt.
Ưng Bác Không chỉ vào người đàn ông râu quai nón có thân hình vạm vỡ cao giọng nói.
Chuyện kế tiếp xảy ra mới thật sự làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Không thể ngờ được, vị được gọi là Trương Đại Ngưu này lắc đầu, vẻ mặt hết sức khó chịu nói:
- Ưng lão, ngài có lầm không, ta đường đường là một tiểu đội trưởng, chút chuyện cỏn con này cũng để ta phải ra mặt sao, ngươi làm như thế sau này ta còn mặt mũi nào trước mặt các huynh đệ nữa?
Đoạn Sùng Phong nghe vậy hai mắt trắng dã, tức giận muốn hôn mê bất tỉnh
- Ta đường đường là một tiểu đội trưởng, cũng là một người có chức có quyền a…
- Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta, người ta là khách ngươi biết không!
Ưng Bác Không nổi trận lôi đình, lớn tiếng mắng:
- Sao ngươi ngu ngốc vậy chứ hả? Ta gọi thằng ngốc ngươi xuất trận chính là cấp mặt mũi cho ngươi rồi! Đồ hỗn trướng, chẳng lẽ ngươi nghĩ phải để đại đội trưởng tự thân xuất mã sao? Chuyện này đáng để cho lão nhân gia ta phải tốn tâm tư ứng phó sao?
Mọi người nghe xong nhất lời cười to. Khẩu khí rất được, rất có khí phách, rất kinh điển a…
Hơn nữa, vị tiểu đội trưởng này tên gọi là cái gì mà "Trương Đại Ngưu" cũng thật là… Chẳng khác nào bảo cái vị Thánh Hoàng Tam cấp của Độn Thế Tiên Cung kia chỉ cần phái một tên "ngu ngốc" ra "tiếp đón" là đủ rồi!
Nhưng bọn họ nào biết vị tiểu đội trưởng này thật sự tên là Trương Đại Ngưu!
Vì thực tế toàn bộ thành viên của Tàn Thiên Phệ Hồn vốn là binh sĩ trước đây của Quân Gia. Vị tiểu đội trưởng này cũng không ngoại lệ, gia cảnh nghèo khó, cha mẹ một chữ bẻ đôi cũng không biết, Trương Đại Ngưu này cũng là cái tên hay nhất mà họ có thể nghĩ ra, với họ chỉ cần cái tên xưng danh là đủ rồi.
- Ta biết ta không thông minh, ngài mắng ta ngu ngốc ta cũng nhận, nhưng bất quá dù sao ta cũng là tiểu đội trưởng, thân phận rất cao…
Thanh âm của Trương Đại Ngưu càng lúc càng nhỏ, giống như sợ cấp trên nghe thấy thì mình sẽ bị giáng chức…
- Ta mặc kệ ngươi là Trương Đại Ngưu hay Trương Tiểu Ngưu, mau đi tìm cái chết đi!
Đoạn Sùng Phong tức giận muốn thổ huyết…
- Ân? Trương Tiểu Ngưu là em trai của ta, nó không tham gia quân ngũ, nó ở nhà làm ruộng mà, mà nó cũng sẽ huyền công là gì đâu, ngươi tìm nó làm gì?
Trương Đại Ngưu rất bất mãn, liếc mắt nhìn Đoạn Sùng Phong.
- Mà ngươi cũng chỉ là một gã Thánh Hoàng Tam cấp, nói chuyện với ta mà dám hung hăng như thế? Nga, thì ra chúng ta giống nhau, đều là bậc trung giai tiêu chuẩn, vậy ta hỏi ngươi, ngươi giữ chức vụ gì?
- Có chức vụ gì ư?
Đoạn Sùng Phong bị hắn chọc giận đến choáng váng đầu óc. Thánh Hoàng ở Tam Đại Thánh Địa chỉ có chuyên tâm tu luyện, còn chức vụ gì nữa? Ai dám đối chọi với Thánh Hoàng? Lấy lòng còn không kịp nữa kìa!
- Ta chính là Tiểu đội trưởng đại đội thứ năm, phụ trách tuần tra bên ngoài Tà Quân phủ, Trương Đại Ngưu!
Trương Đại Ngưu nghênh mặt tự đắc, dùng ánh mắt thượng cấp nhìn xuống Đoạn Sùng Phong:
- Dưới quyền ta có một Phó tiểu đội trưởng là Thánh Hoàng Tam cấp Sơ giai, ngoài ra còn có có bốn Thánh Hoàng Nhị cấp, sáu Thánh Hoàng Nhất cấp, tám vị Thánh Giả Tứ cấp, tổng cộng hết thảy mười chín thủ hạ! Tính luôn Tiểu đội trưởng ta luôn là hai mươi người! Chức trách của ta là tuần tra bên ngoài hộ viện Tà quân phủ, từ phía nam đến Thiên Hương toàn bộ phạm vi này đều do ta phụ trách.
Trương Đại Ngưu vẻ mặt dương dương tự đắc tự giới thiệu:
- Nói cách khác chức vị Tiểu đội trưởng ta tương đương với chức Đại tướng ở biên cương.
Hắn nói đến đây liền ngừng một lát, liếc mắt nhìn Đoạn Sùng Phong.
- Kì thật ta vẫn không hiểu được, trước đây gặp loại người như ngươi, đều là thủ hạ của ta ra tay thu phục, bây giờ ta phải tự mình làm, thật sự có chút… có chút…
Hắn nhíu mày, tựa hồ như muốn nói gì đó mà trong lúc nhất thời không nhớ nổi, tận lực suy nghĩ một hồi, mới vỗ hai tay, vui vẻ nói.
- Giết trâu sao có thể dùng dao mổ gà!
Giết trâu làm sao có thể dùng dao mổ gà? Còn có loại thành ngữ như vậy ư?
Mọi người nghe xong cảm thấy buồn cười không chịu được, vị Trương Đại Ngưu này không chỉ nói sai thành ngữ mà còn tự phong mình là Đại Tướng biên cương nữa.
Nhưng không ai dám bật cười ra thành tiếng!
Đơn giản vì người này hoặc không có học vấn hoặc đầu óc không linh hoạt nhưng dù sao cũng đã đạt đến bậc Thánh Hoàng Tam Cấp! Nếu hành tẩu giang hồ, đừng nói là Đại Tướng biên cương, chỉ cần mở miệng thì chắc chắn bất cứ vị Hoàng Đế nào cũng bất chấp mọi giá than khóc nịnh bợ hắn, cho dù phong hắn làm Thái Thượng Hoàng cũng chẳng có gì lạ.
Còn cái tin tức một vị Thánh Hoàng Tam Cấp trung giai ở Tà Quân phủ chỉ được giữ chức Tiểu đội trưởng, mà dưới hắn còn có thêm mười chín người, tu vi thấp nhất cũng là Thánh Giả Tứ Cấp, thật khiến người nghe chấn động.
- Lăn ra đây mà nhận lấy cái chết!
Đoạn Sùng Phong nổi giận bay tới, chỉ thấy một cái bóng trắng chợt lóe lên, phút chốc đã chẳng thấy bóng dáng trong đại sảnh nữa.
Hắn thấy đối phương xuất chiêu, dù trên mặt vẫn còn đầy vẻ không tình nguyện nhưng vẫn bước nhanh ra ngoài, nháy mắt mọi người liền nghe thấy tiếng quyền cước vang lên, hiển nhiên hai người đã động thủ.
Điều này thật khiến mọi người kinh ngạc!
Sự việc có chút ngoài dự đoán, bởi vì thường các cao thủ Thánh Hoàng giao đấu đa số trước tiên đều đấu khí thế trước, khi nào bất phân thắng bại mới động quyền cước. Dù sao các cao thủ Thánh Hoàng đều là những lão già thành tinh, không dễ dành gì liều mạng mình, cho dù chỉ hao tổn thể lực cũng không. Mà tình hình trước mắt, hai người đã xuất chiêu vậy thì không tránh khỏi trường hợp đổ máu, thế nên ai ai cũng nóng lòng theo dõi trận đấu này!
Cao thủ bậc Thánh Hoàng từ trước đến nay vốn là những người không phải cầu là thấy được, hôm nay không chỉ được gặp mà còn tận mắt chứng kiến màn "luận bàn" của họ nữa.
Nói đi vẫn phải nói lại, dù sao chúng ta vẫn còn đang dự tiệc rượu của họ mà, còn chưa kể đến hai phần hậu đãi sờ sờ trước mặt, thật khiến người ta khó xử "Chẳng lẽ động thủ với chủ nhà thật sao?". Thật có chút không phải…
Rất nhiều người ở đây trong đầu đều có suy nghĩ ấy, nhưng nghĩ kĩ lại, bản thân mình chỉ là tiểu tốt, có chuyện hay để xem còn không muốn sao? Nếu lỡ làm không tốt lại còn đắc tội với Tà Quân phủ, chẳng lẽ lại chê mạng mình quá dài sao? Đắc tội với Tà Quân phủ thì chắc chắn bản thân mình không có chổ tốt rồi.
Đúng lúc này, cửa "Lều" và cổng chính cũng đồng loạt mở ra, tầm nhìn của mọi người nhờ thế mà rộng rãi thêm, người ngồi có thể thấy hết thảy không xót thứ gì. Mặt khác còn phân cao thấp trái phải, phạm vi hơn trượng, hai người đang đứng giữa sân giao chiến, nhất cử nhất động đều có thể thấy rõ ràng!
Mọi thứ đều được thiết kế tinh xảo, không khỏi làm mọi người mãn nhãn!
Nhưng Mạc Vô Đạo lúc này sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống!
Lúc này hắn mới nhận ra, cục diện hiện tại đối phương đã sớm dự đoán biết từ trước, thậm chí còn chuẩn bị luôn cả sân đấu hết sức tinh diệu này, hẳn là Tà Quân phủ với lần "luận bàn" này rất là quan tâm.
Hề Nhược Trần ngồi bên cạnh sắc mặt cũng không khá hơn, hắn nhíu mày, nhìn Mạc Vô Đạo, nhưng không hề lên tiếng, rơi vào trạng thái trầm tư. Hôm nay một loạt sự việc xảy ra, cực kì không thuận lợi!
Ban đầu vốn định lợi dụng sơ hở của đối phương sơ hở rồi ra tay đả kích, làm xấu mặt bọn họ với người trong thiên hạ, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ cả hai lần đều thất bại, không những thế bên phe mình còn bị đả kích ngược lại hết sức nặng nề, mà lần này "luận bàn" này hiển nhiên cũng nằm trong kế hoạch đã được sắp đặt sẵn của bọn họ, tình hình không suông sẻ chút nào!
Cục diện bây giờ, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan!
Nếu tiếp tục tình hình này, mặc dù không muốn tin nhưng bản thân Hề Nhược Trần cũng biết đối phương sẽ càng phản kích dữ dội hơn, thậm chí còn không muốn để lại chút mặt mũi gì cho Tam Đại Thánh Địa mình.
Mà căn bản phía mình cũng không muốn trực diện giao tranh với Quân Mạc Tà, dù sao sắp đến Đoạt Thiên Chi Chiến, lực lượng của Tam Đại Thánh Địa không thể tiếp tục bị hao tổn nữa. Mà mình còn phải mượn lực lượng của hắn để còn vượt qua trận chiến sắp tới.
Nhưng Tam Đại Thánh Địa cũng không có ý định cho phép Tà Quân Phủ ngang hàng với mình, trước mắt phải làm sao không dùng vũ lực mà vẫn có thể đè bẹp bọn hắn, cho nên Mạc Vô Đạo mới chờ lúc Tà Quân phủ sơ hở liền ra tay, hi vọng có thể kích động anh hùng thiên hạ ra tay với Tà Quân phủ, nếu kế này thành công Tà Quân phủ dẫu vẫn giữ vững được lực lượng thì danh tiếng cũng mất hết.
Thế mà tình hình trước mắt, chẳng những kế hoạch ấy không thành công mà cái bẫy bọn hắn nhử Tà Quân phủ rớt xuống lại bị chính mình giẫm chân vào.
Bây giờ xảy ra cuộc chiến giữa các Thánh Hoàng, thắng thì không sau, nhỡ có chuyện gì lại hao tổn chiến lực vô ích, đúng là họa vô đơn chí, trộm gà không được còn mất nắm thóc!
Nhưng nếu cứ thối lui như vậy làm sao cam lòng?
Trước mắt đối mặt ta chính là anh hùng trong thiên hạ! Nếu lui, chẳng khác nào là Tam Đại Thánh Địa thừa nhận Tà Quân phủ có địa vị thế lực cao nhất! Hơn nữa cũng vô tình đả kích uy danh của Tam Đại Thánh Địa!
Huống hồ Mạc Vô đạo chỉ sợ chưa chắc bằng lòng rút lui. Ngay đêm qua, Mạc Vô Đạo lại vừa bái lạy người em quá cố của mình, Mạc Tiêu Dao! Tuy rằng trong khi tế bái chẳng nói một câu nhưng ai cũng biết tâm tư hắn muốn gì!
Hề Nhược Trần thở dài trong lòng, nếu Mạc Vô Đạo vẫn cố chấp như thế, bản thân mình cũng không biết làm sao.