Miêu Đao Miêu Miếm hai người nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng nhận lệnh.
- Tà Quân Chi Chủ lập phủ ở ngoài khu rừng rậm Thiên Nam thành, theo cước lộ của các ngươi, cộng với sự hỗ trợ của huyền thu phi hành của Huyễn Phủ, tin rằng không quá năm ngày, các ngươi có thể tới đó. Các ngươi hãy chuẩn bị xuất phát, việc này không được chậm trễ, những cũng không quá gấp gáp.
Miêu Kinh Vân chậm rãi dặn dò.
- Nếu quả thật có chuyện như vậy thì nên làm như thế nào?
Miêu Đao hỏi.
- Hết thảy đợi sau khi trở lại Huyễn Phủ rồi sẽ quyết định.
Miêu Kinh Vân chậm rãi nói.
- Cho dù có thể xác định, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Lão tổ tông nhìn xa trông rộng, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vạn lần không được xúc động mà làm hỏng việc.
- Vâng.
Hai người đồng thời lên tiếng.
- Các ngươi đi tới Chiến gia thông báo một tiếng, làm cho tốt vào...
Đúng lúc này, đột nhiên có người vội vàng tiến vào bẩm báo
- Phủ chủ đại nhân, đã xảy ra một việc lạ. Binh khí độc môn của Cửu U Thập Tứ Thiếu luôn đặt ở mật thất đã biến mất. Thị vệ canh phòng ở đó cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi, bẩy rập và cơ quan bí mật vẫn hoàn hảo, bên trong mật thất cũng không có bất cứ dấu vết gì để lại. Nhưng đồ vật bên trong thì đã không cánh mà bay.
Người tới bẩm báo vẻ mặt hoảng sợ, ngay cả bản thân hắn cũng không tin chuyện đã xảy ra trước mắt, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng được nhưng sự thật đúng là như vậy, thôi thì để cho gia chủ xử lý.
- Binh khí của Cửu U Thập Tứ Thiếu đã không còn?
Không ngờ Miêu Kinh Vân cũng không phẫn nộ hay nổi trận lôi đình, mà chỉ thở dài một tiếng, thì thào nói một câu nói gì đó, rồi ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm lại, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Biết rồi, ngươi lui xuống đi.
Hắn lần thứ hai mở to mắt, trong lòng tràn ngập lo âu: Chẳng lẽ thế giới này đã thay đổi rồi sao?
Thế giới này có thể nói đã yên bình một vạn năm. Từ khi Tam Đại Thánh Địa, Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Thiên Phạt sâm lâm thành lập được người đời xưng tụng năm đại thánh địa, chưa từng phát sinh sự kiện gì lớn.
Nhưng hiện giờ, sự cân bằng này đã bị người khác dùng thủ đoạn cường ngạnh sắp phá vỡ.
Tà quân chủ lại chọn lúc này khai tông lập phái. Mà binh khí của Cửu U Thập Tứ Thiếu cất tại mật thất của Huyễn Phủ lại mất tích. Tất cả chuyện này có phải là điềm báo trước điều gì?
Đêm nay, Mặc Quân Dạ rời khỏi Huyễn Phủ.
Tà Quân chi chủ khai tông lập phái gửi thiệp mời tham dự.
Cùng lúc đó, tuyệt thế thần binh Thần khúc của Cửu U Thập Tứ Thiếu được lưu giữ trong trong bí thất bí ẩn nhất Huyễn Phủ đã không cánh mà bay. Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi đã rút ra kết luận, Miêu Kinh Vân hắc hắc nở nụ cười
- Quả nhiên là rất thú vị. Mặc Quân Dạ. Nhìn xa trông rộng, tính toán chính xác, lão phu không muốn xem trọng ngươi cũng không được nữa rồi. Khó trách, lão tổ tông đối với ngươi lại coi trọng đến như vậy. Chỉ là lão phu muốn xem tiểu tử ngươi sau này sẽ nói thế nào với tôn nữ của ta đây, nói với Miêu gia ta thế nào đây. Trên đời này nợ nần khó trả nhất chính là nợ nhân tình, tiểu tử ngươi thiếu nợ nhiều người như vậy, ta muốn xem ngươi trả như thế nào đây.
Miêu Kinh Vân phán đoán cơ bản không có gì sai, nhưng có một việc oan uổng cho Quân Mạc Tà. Quân đại thiếu rời Huyễn Phủ và chuyện Tà Quân chi chủ khai tông lập phái không phải ai cũng biết.
Đáng tiếc Miêu Kinh Vân cũng đem chuyện này tính trên đầu của hắn.
- Phủ chủ, đã có lão Lục rồi, vì sao còn muốn Chiến gia đi theo?
Miêu Đao yên lặng suy nghĩ một hồi nói
- Cho dù... Chúng ta gióng trống khua chiêng mà đến như vậy thì quá xem trọng Ta Quân Chi chủ rồi.
Lão Lục và Đao Kiếm hai người cùng một thế hệ. Còn Miêu Kinh Vân thì không đồng vai phải lứa cho nên Miêu Kinh Vân thường gọi là Lục thúc, nhưng Đao, Kiếm thì chỉ gọi là Lão Lục mà thôi.
- Không, nếu là ta đoán không sai, Chiến gia đối với chuyện này sẽ xảy ra một trường huyết tinh.
Miêu Kinh Vân làm ra bộ dạng cáo già, cười nói.
- Đao, Kiếm, các ngươi chẳng lẽ không thấy rằng, hiện giờ ở Huyễn Phủ, thực lực Chiến gia quá mức hùng hậu sao?
- Phủ chủ anh minh.
Miêu Kiếm hai người lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, bọn họ say mê tu luyện đối với những việc như mưu kế, thủ đoạn không hiểu biết quá sâu. Nhưng bọn hắn cũng phát hiện Chiến gia trong khoảng thời gian này, thực lực rất khủng bố.
Ngoài rà còn rất xảy ra nhiều chuyện mờ ám.
Xem ra, lúc này đây Miêu Kinh Vân đã quyết tâm làm suy yếu Chiến gia.
So với sự bình tĩnh của Huyễn Phủ, Tam Đại Thánh Địa bên này lại rất náo nhiệt.
Nghe được Tà Quân Quân Mạc Tà ở Thiên Phạt sâm lâm mở phủ, chính thức hướng toàn bộ thiên hạ tuyên cáo một thế lực mới quật khởi và vô cùng mạnh mẽ. Tam Đại Thánh Địa tam đại tông chủ, gần như đồng thời vô cùng tức giận, đạp chén đá bàn, phẫn nộ tới cực điểm, gào thét tới tận mây xanh. Bởi vì sao, từ trước tới nay, bọn họ luôn coi mình là các đại nhân vật quyền cao chức trọng, xem thường xem thiên hạ, hai tay khống chế đại cục, ăn trên ngồi trước, nay có chuyện như vậy khác nào là một cái tát thẳng vào mặt mình.
Quá ghê tởm.
Quá kiêu ngạo.
Nhưng giờ phút này lại sắp tới thời khắc mấu chốt của Đoạt Thiên chi chiến, có thể nói là rất cấp bách. Lúc này, chỉ cần nhường Quân Mạc Tà một chút, hắn sẽ cùng mình gánh vác Đoạt Thiên chi chiến. Vì vậy, tuy rằng những lão cáo già trong Tam Đại Thánh Địa đều hết sức buồn bực nhưng không dám công khai phản kháng, mà còn phải chuẩn bị đến chúc mừng.
Không những phải đi mà còn phải chuẩn bị hậu lễ, phải phái người có địa vị trong yếu đến tham dự để tỏ thành ý.
Biết rõ là cơm trong bát này có một con bọ ghê tởm nhưng vẫn phải giả bộ tươi cười mà ăn, thậm chí phải tỏ ra như là tìm được món ngon hảo hạng, ăn như hổ đói. Tình thế buộc bọn hắn phải làm như vậy thì bảo sao không tức hộc máu.
Càng không nói thái độ ăn trên ngồi trước, cho mình là nhất, áp đảo thế tục của Tam Đại Thánh Địa.
Nhưng bất kể như thế nào, Đoạt Thiên chi chiến như lưỡi dao sắc bén kề cổ, đối với chuyện Tà Quân khai phủ, chỉ có thể thỏa hiệp, buộc phải thỏa hiệp. Cho dù lòng không tình nguyện, không cam lòng nhưng vẫn phải làm.
Các quốc gia đại lục, thế gia trên giang hồ không một ai ngoại lệ đều nhận được thiếp mời trong sự kiện Tà Quân khai phủ này. Cho dù là Bắc Cương thảo nguyên xa xôi cũng vậy.
Sự kiện Tà Quân mở phủ lần này quả thực hệ lụy trên toàn thế giới, tất cả mọi lĩnh vực sản xuất.
Tuy rằng nội dung thiếp mời là như nhau nhưng thiệp lại khác nhau, chia làm năm loại: thiệp vàng, bạch ngọc, bạc, đồng, hắc thiết (thép đen).
Tổng cộng năm màu.
Đối với thiệp mời của Tà Quân, thì không ai nhận thiệp rồi mà không dám đi.
Người này là ai chứ, chính là người to gan khiêu chiến Tam Đại Thánh Địa và còn nhiều lần thắng lợi hết sức vẻ vang. Ai dám tùy tiện đắc tội? Nhận được thiệp mời mà cũng không đi? Đây không phải là ngại mạng dài quá sao? Không những phải đi, mà cho dù là táng gia bại sản cũng phải đi.
Cho nên, ai có được thiếp vàng cũng có nghĩ tượng trưng thân phận của người đó. Thậm chí là một loại quang vinh.
Hiện người trong giang hồ gặp mặt nhau, nếu có thể cầm trong tay một thiệp mời màu bạc thì xem như kẻ đó có thân phận, có thực lực, là một nhân vật tầm cỡ. Chỉ cần ở trước mặt người khác lấy ra thì có thể nhận thấy được một mảnh ánh mắt hâm mộ của kẻ khác.
Đối với các thế lực trong giang hồ, có được thiệp bạch ngọc cũng là một điều hiếm thấy, là thần tượng trong mắt kẻ khác vì không phải ai cũng có được.
Còn thiếp vàng... thì nhân vật đó cũng phải cỡ trong truyền thuyết may ra mới có được. Tà quân chi chủ khai phủ gửi thiệp mời, nhưng đồng thời cũng đem thế lực trong thiên hạ phân chia thành năm cấp bậc. Cái này ai cũng hiểu được, đây chính là trật tự mới.
Ngay lúc Tà Quân phát thiệp, thì Huyền Huyền đệ nhất phú ông Đường Nguyên với danh xưng Thiên hạ thần tài với lượng tài phú khổng lồ đưa ra một tuyên bố cực kỳ kinh người để ủng hộ Tà Quân mở phủ, cũng là dùng hành động thực tế để biểu hiện lập trường vững vàng của mình: Phàm là khách của Tà Quân chi chủ, khi đến Thiên Nam, toàn bộ chi phi đi lại, ăn ở đều do Quý Tộc Đường phụ trách, có hiệu lực cho tới khi khách rời khỏi Thiên Nam.
Tuyên bố này vừa mới đưa ra liền chấn động người trong thiên hạ.
Tà Quân chi chủ phân phối thiệp mời, tổng các loại cũng phải mấy vạn cái là ít. Người nhận được thiệp mời ai cũng đều là hào kiệt một vùng, thậm chí còn là vua một nước.
Mỗi người khi dự tiệc đều mang ít nhất mười mấy tùy tùng hoặc hộ vệ, còn có thê thiếp, tóm lại, con số thấp nhất cũng phải là hơn mười vạn người.
Coi như mỗi người một ngày tiêu mười lượng bạc, thì mười vạn người là trăm vạn lượng bạc trắng. Mà khoảng thời gian này ít nhất cũng phải là hai mươi ngày.
Chỉ tính sơ sơ, vị chủ nhân Quý Tộc Đường này vì Tà Quân khai phủ mà tiêu mất ba vạn vạn lượng hay ba triệu lượng bạc. Đây là một con số khủng bố đối với bất kỳ ai.
Mà Đường Nguyên, Thiên hạ đệ nhất thần tài, lại không quan tâm tới số tiền khủng khiếp này, ngay cả nhăn mày cũng không, chỉ như thế hạ lệnh xuống, đơn giản và sảng khoái như đánh rắm vậy. Bàn tử đối với lần này cảm thấy thích là đằng khác, tuyệt ko có không có...chút ưu sầu nào.
Hiện giờ vàng bạc đối với Đường Nguyên mà nói đã không còn ý nghĩa gì.
Quý Tộc Đường vẫn giống như Quý Tộc Đường trước kia, cũng có bất kỳ thay đổi nào cũng bởi vì Bàn tử lười biếng, không muốn bôn ba nên hắn chỉ cho xây dựng Quý Tộc Đường tăng lên gấp mười lần mà thôi.
Có vẻ như chiếm diện tích cũng còn không tính là quá lớn nhưng so với hoàng cung trong Thiên Hương thành còn rộng hơn một chút.
Tuy nhiên Quý Tộc Đường vẫn có một phần dưới lòng đất, cung điện xây dựng khổng lồ, so với Chiến gia cũng không thua kém chút nào.
Hiện giờ người ta bảo nhau rằng cho dù với một đồng tiền bình thường nhưng khi qua tay Đường Nguyên, thì nó hoàn toàn có thể có giá trên trời, vạn lượng hoàng kim.
Bởi vì thần tài nói nó có giá trị thì nó có giá trị, không có giá trị có nghĩa là ko có giá trị.