- Bọn họ cũng không thoải mái gì, con là vợ tội tình gì phải làm khó người đàn ông của mình chứ… Làm một người vợ tốt, phải hiểu… có một số việc, một số lúc… cần phải cảm thông, nếu một người con gái không hiểu chuyện, không biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm, thì cả đời chỉ là một vở bi kịch, con hiểu chưa? Hiện giờ có thể con nghe vẫn chưa hiểu, sau này rồi khi phải nếm trải thì tự dưng con sẽ hiểu thôi!
Nữ nhi của mình nay đã là vợ người khác, tuy cũng khá là vội vàng, nhưng bản thân cũng phải mau dạy con mình cách làm vợ… Trong cả cuộc đời người con gái, bài học này là bài học quan trọng nhất.
- Con hiểu, thật sự hiểu được…Cám ơn nương đã dạy bảo, mẫu thân.
Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng nói:
- Có thể con quá tham lam nhưng con hy vọng Quân Dạ của con, cả đời này không rơi lệ, cũng không đổ máu…
Miêu phu nhân lắc đầu cười khổ, nữ nhi. Nguyện vọng của con quả nhiên tham lam a…
- Ơ, bây giờ mọi người uống rượu, Quân Dạ vì sao cũng say? Chẳng lẽ hắn cũng có tâm sự buồn đau gì sao?
Miêu Tiểu Miêu lập tức hỏi.
- Nha đầu ngốc, bọn họ say là vì con, mà mặc Quân Dạ say lại là vì bọn họ a! Con người luôn luôn có một giới hạn, không phải nói không có tâm sự sẽ không bao giờ say sao! Là ai đi nữa uống nhiều đều say!
Miêu phu nhân lắc lắc đầu nói, khóe môi hiện lên một nụ cười yêu chiều, nhìn nữ nhi của mình.
- A...... Con đã hiểu.
Khuôn mặt tươi cười của Miêu Tiểu Miêu đỏ lên, lập tức nói:
- Nương, nương xem, mấy người đó đều say nằm dưới đất, hoàn toàn không có bộ dáng gì cả. Nhưng Quân Dạ của con vẫn thực tao nhã nằm trên bàn. Thậm chí cũng không có ngáy ngủ, hì hì… Quân Dạ hắn, ngay cả uống rượu say cũng rất có phong độ a, chỉ cần điểm này, Quân Dạ cũng hơn bọn họ rất nhiều. (BD: lạy mẹ, câm nín với em MTM)
Miêu phu nhân nghe xong lời con gái mình vừa nói, nghẹn ngào không nói nên lời: "Cái gì gọi là uống rượu say còn có phong độ? Người uống say, hiểu được cái gì gọi là phong độ sao? Cái này cũng có thể so sánh sao? Quên đi, trong mắt con gái mình bây giờ, mặc Quân Dạ là một sự tồn tại hoàn mĩ nhất rồi!"
- Được rồi, con nhanh lên kêu vài người, đỡ Quân Dạ của con đến phòng khách nghỉ ngơi đi. Nương cũng kêu thêm người đỡ mấy vị công tử vào phòng nghỉ ngơi. Nương nghĩ phụ thân con bên kia, phỏng chừng cũng không kém bên đây là bao, uống vì vui buồn lo lắng, hết thảy đều là vì con gái chúng ta a.
Miêu phu nhân mặt nhăn nhíu nói.
- Nương…
Miêu tiểu Miêu làm nũng kêu một tiếng, nói:
- Giường của phòng khách rất cứng, cũng không thoải mái, hơn nữa… Nhiều người uống rượu đến vậy, hương vị chắc chắn sẽ rất khó ngửi. Điều kiện nơi đó không tốt chút nào….
Điều kiện phòng khách không tốt?
Miêu phủ nhân đỡ trán thở dài: "Đó chính là phòng khách tốt nhất của Huyễn phủ a, phòng tiêu chuẩn hạng nhất, điều kiện sao có thể không tốt cơ chứ."
- Vậy theo ý con nên làm thế nào?
Miêu phu nhân nhìn đứa con gái của mình hỏi.
- Dù sao cũng không thể ở phòng khách….
Miêu Tiểu Miêu chu miệng lên đáp.
- Được rồi được rồi, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Miêu phu nhân chỉ còn cách thỏa hiệp
- Con cùng Tiểu Đậu nha dìu hắn vào khuê phòng của con nghỉ ngơi, nhưng con phải tới chỗ nương ngủ, được chưa.
Miêu phu nhân cũng là người từng trải, sao có thể không phát hiện ra chứ, con gái bảo bối của mình đã không còn là đóa hoa ngày trước nữa, nhưng hai người bây giờ trên danh nghĩa vẫn chỉ là đính hôn, không thể làm chuyện gì quá mức được…
- Con biết rồi….
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt, vui sướng nói.
- Con chăm sóc hắn một chút, sau đó sẽ qua phòng nương.
Nói xong liền kêu Tiểu Đậu nha đến, sau đó xoay người, cẩn thận đỡ Quân đại thiếu lên, với tu vi cấp Tôn Giả bây giờ của nàng, đỡ một Quân đại thiếu nặng một trăm cân, cũng không tính là vật nặng gì. Sau đó vội vã bước đi, dọc đường vẫn còn nghe thấy nàng luôn miệng dặn dò Tiểu Đậu nha chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị khăn mặt, chuẩn bị canh giải rượu…. chuẩn bị……
Miêu phu nhân nhìn bóng lưng của con gái, chỉ biết cười khổ lắc đầu, con gái của mình đã trưởng thành rồi….
Lại nói tiếp bên này, Miêu Tiểu Miêu cẩn thận dìu Mặc Quân Dạ về khuê phòng của mình, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường rồi kêu Tiểu Đậu nha mang những thứ cần chuẩn bị đến, sau đó lại vô cùng cẩn thận cởi áo khoác của hắn ra, rồi đến giày, xong rồi dùng khăn mặt âm ấm lau mặt cho hắn….
Sau khi những chuyện vụn vặt đều xử lý xong hết, lúc này mới đuổi Tiểu Đậu nha đi ra ngoài, chống cằm ngồi bên giường, si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng bình thường đó, nhìn rồi nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nhìn, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười tươi tắn…
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không biết hắn có chỗ nào hấp dẫn mình. Tại sao chỉ mới quen biết nhau được một khoảng thời gian ngắn, lại có thể sinh ra cảm giác sống chết không thể chia lìa, giây phút nào cũng mong được trông thấy hắn. Lúc này, dường như là theo bản năng, nàng vươn tay ra, xoa xoa mặt hắn, vô cùng dịu dàng, từng hành động, từng cử chỉ mang theo tình yêu rộng vô vàng…
Nhưng cái sờ cơ hồ vô ý thức này… Lại thật sự dẫn đến một chuyện….
Miêu Tiểu Miêu đột ngột phát hiện, tay của mình bị một bàn tay khác nắm chặt…
Nàng giật mình ngẩng đầu lên liền thấy con ma men say đến bất tỉnh nhân sự được mình và Tiểu Đậu nha đùa nghịch lúc nãy đã mở mắt, con mắt trong suốt ấy nhìn mình hiện lên ý cười…
- ……….
Miêu Tiểu Miêu trong một chốc đầu óc bỗng nhiên trống rỗng:
- Ngươi tỉnh?
- Tỉnh?
Quân Mạc Tà bĩu môi.
- Phu quân của nàng căn bản không có say, ta làm sao có thể say đến mức bất tỉnh như thế chứ…
- Chàng không có say sao!
Miêu Tiểu Miêu cảm thấy đầu óc mình có chút rối loạn hoảng loạn:
- Chàng uống nhiều như vậy…. Tại sao không say chứ?
- Ai…… Bọn họ là mượn rượu giải sầu, chỉ cầu say, nên mới không dùng lực bức rượu ra.
Quân Mạc Tà làm bộ đau đớn thở dài.
- Tửu lượng của ta cũng tàm tạm thôi, nhưng được cái là trong lòng không có chuyện đau khổ gì, bây giờ lại còn thành công ôm mĩ nhân về… Đó gọi là người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, làm sao say được chứ? Nhưng nếu không làm bộ say ngã, coi bộ còn không biết có bao nhiêu người muốn chuốc rượu ta nữa, ta thông minh như vậy, thi triển một màn say đến ngất xỉu, rất thần kỳ phải không?
- Chàng……
Miêu Tiểu Miêu quả thật không biết nên nói gì mới đúng. Nhìn trong mắt người này lóe đến tia giảo hoạt đắc chí, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn ở trong tình huống vừa rồi lại có thể ra một chiêu như vậy, đúng là rất xấu xa….
- Đúng rồi…. Có vẻ nơi này…. So với đầm nước tháng rồi thoải mái hơn rất nhiều, ở đây cũng chỉ có hai ta……
Quân đại thiếu mỉm cười xấu xa, lấy tay vỗ vỗ giường mềm mại nói:
- Nương tử ~ đến.
Nhìn thấy dục vọng quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn, Miêu Tiểu Miêu sao có thể không biết hắn muốn làm cái gì chứ? Không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng mặt:
- Nhưng…… nương bảo….
- Nhưng…… Nhưng đêm nay bổn thiếu gia muốn nếm thử hương vị mỹ nhân đệ nhất của Huyễn phủ. Quân Mạc Tà híp mắt, cười hắc hắc
Và phải nếm thật cẩn thận, từ trên xuống dưới…. Mỗi nơi đều phải nếm thử……
Miêu Tiểu Miêu còn kịp phản ứng thì một bàn tay to đã ôm chặt lấy eo mình….
Ưm một tiếng, mơ mơ màng màng, khi tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã bị người nào đó kéo lên giường…. Quần áo, thì đã bị cởi một nữa……
Đang muốn chống cự, muốn thuyết phục người đó thì… Một bàn tay to sờ đến bộ ngực sữa của mình…. Miêu Tiểu Miêu rên rỉ một tiếng, đôi mắt đẹp say đắm, chỉ cảm thấy ngay cả nói chuyện cũng không còn sức….
Thôi….
Quân đại thiếu xoay người, thì đã nằm lên trên….
Trong khuê phòng, trong chớp mắt, xuân sắc khôn cùng….
Sáng ngày thứ hai, trước cửa Miêu gia Huyễn phủ đã tập trung không ít người, hơn nữa tất cả đều là cao thủ, các vị cường giả bậc Thánh tôn trong Huyễn phủ cơ hồ đều tập trung lại, các đại gia chủ cũng đều có mặt, bảy người Tào Quốc Phong, cũng sớm đã ở trong hàng ngũ……
Khuôn mặt Miêu Kinh Vân u ám, không ngừng nhìn sắc trời phía Đông ngày càng sáng rực, bộ dạng có chút vội vàng, nôn nóng…
Hôm nay là ngày mà tất cả cao thủ của Huyễn phủ một trăm năm mới được tiến vào Linh Dược Viên một lần, tất cả mọi người đều đã tới đông đủ, chỉ còn thiếu hai người. Và cũng là hai người trẻ tuổi nhất: Mặc Quân Dạ và Miêu Tiểu Miêu!
Mà bây giờ, hai người kia một người cũng chưa thấy mặt!
Hai người này lại dám cùng nhau đến muộn…
- Ngươi, đi đến phòng khách! Kéo Mặc Quân Dạ dậy! Ngươi, đi đến khuê phòng gọi Miêu Tiểu Miêu dậy. Bây giờ đã giờ nào rồi! Thật sự khiến lão phu thất vọng mà!
Miêu Kinh Vân đêm qua uống cũng không ít, nên không biết Mặc đại thiên tài đêm qua bị cháu gái của mình ôm đi….
Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, vậy mà hai người có khả năng đạt được nhiều ưu đãi nhất lại chơi trò mất tích.
Linh Dược Viên ở đây một trăm năm mới mở cửa một lần, tất cả mọi người đều thừa dịp này tìm kiếm những linh dược cần thiết cho mình, bây giờ đã trễ hơn nửa canh giờ, chẳng khác nào đã để mọi người hái ít đi vài cọng linh dược a…
Nếu phải tính toán, đó chính là một khoản tài phú khổng lồ a, buồn bực hơn là cái khoản tài phú này lại bị hai người trẻ tuổi thiếu hiểu biết kia hóa thành sương mù….
- Để ta đi gọi Miêu Miêu vậy.
Miêu Hoàn Vũ có chút xấu hổ. Thân làm chủ nhân của Linh Dược Viên, năm nay tổng cộng cũng chỉ có hai tháng ở trong nhà, trong đó một tháng đoàn tụ cùng gia đình, tháng còn lại chính là tháng mở ra Linh Dược Viên.
Thời gian còn lại, hắn đều phải ở trong Linh Dược Viên. Giờ phút này là giờ phút hy vọng nhất có thể nhìn thấy con gái của mình thì lại không thấy bóng người, một người luôn luôn giữ được bình tĩnh như Miêu Hoàn Vũ cũng có chút buồn bực. Tiểu Miêu đứa nhỏ này làm việc luôn luôn tỉ mỉ cẩn thận, nhưng hôm nay bị làm sao vậy?
Miêu Hoàn Vũ đi đến dưới lầu tú lâu của con gái, chưa kịp mở miệng gọi đã thấy đến một cảnh tượng đập vào mắt, gần như khiến hắn phát điên: Miêu Tiểu Miêu và Quân Mạc Tà hai người nhu tình mật ý, ngươi mệt ta đỡ ngươi đi xuống…. Nhìn sắc mặt hai người, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra đêm qua hai người làm chuyện gì…
Thêm vào cái bộ dạng cả người không còn sức của Miêu Tiểu Miêu, căn bản là không gì có thể che dấu nổi….
Một ngọn lửa không tên ở trong lòng Miêu Hoàn Vũ cháy bùng lên!
Bất cứ một người cha nào, cho dù đối với con rể hài lòng đến mức nào, nhưng rơi vào trường hợp tận mắt bắt bắt gặp con gái mình bị người ta ăn sạch sẽ…. Trong lòng sẽ rất là phức tạp!
Trong lòng Miêu Hoàn Vũ bây giờ có thể nói là rất phức tạp, bộ dáng phong độ tốt bụng luôn luôn được bảo trì đã biến mất không còn sót lại cái gì, hắn cắn chặt răng, trừng mắt, rít gào:
- Hai cái tên tiểu súc sinh! Hai người các ngươi rốt cuộc đang làm gì!