Nghĩ tới điều đó, Miêu Tiểu Miêu lại càng thêm vô lực, hai mắt càng nhắm chặt hơn. Nhưng nàng hoàn toàn không phát giác ra, hơi thở bản thân đã sớm trở nên nặng nề hơn…
- Ưm, hơi thở của nàng không ổn định... Sắc mặt lại đỏ như vậy… Đây đều là hậu quả của việc sặc nước… Ưm, xem ra rất nghiêm trọng…
Quân Mạc Tà tay thì vẫn tiếp tục sờ soạng tứ tung, miệng thì lại nói hưu nói vượn, tuôn ra một tràng ngụy biện kỳ lạ ngạc nhiên, dù sao hô hấp nhân tạo cũng đã kết thúc từ lúc nào rồi…
Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy cả người mơ mơ màng màng, lại càng cảm thấy cả người ngày càng không có sức lực…
Miêu Tiểu Miêu nằm mơ cũng không ngờ đến, bản thân là một tiểu công chúa của Huyễn phủ, một Tôn Giả nhị cấp, đệ nhất mỹ nhân của Huyễn phủ, bản thân cũng từng mơ mộng rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên lại ở trong nước…
Nhưng lúc này, nàng đã hoàn toàn mất ý thức rồi…
Mặt nước khẽ gợn sóng…
Thật lâu thật lâu sau…
Rốt cuộc yên tĩnh lại…
- Ngươi hư hỏng…
Một giọng thì thào vang lên, mang theo vẻ mềm yếu…
- A chà…
Lại thêm một giọng nói có vẻ kinh ngạc:
- Miêu cô nương, hóa ra ngươi không có chuyện gì, làm ta lo lắng muốn chết mà… Ai, vì cứu ngươi, ta mệt chết đi được…
- Ngươi vì cứu ta sao? Xem ra ta phải tận tâm cảm ơn ngươi mới đúng.
Mĩ nhân đỏ mặt tía tai, ngón tay hung hăn nhằm vào chỗ hiểm bên hông, ngắt một cái thật mạnh…
- Á...
Một tiếng gào thê thảm vang lên.
Đây là tuyệt chiêu thông dụng nhất của nữ tử, hết thảy không cần học cũng đều biết, có thể nói vừa ra tay là trúng ngay, trúng rất đúng chỗ, vô cùng đau đớn!
- Tên lưu manh nhà ngươi, hai ta đã như vậy… Ngươi… Còn gọi ta là Miêu cô nương…
- Gì chứ? Không gọi là Miêu cô nương, vậy phải gọi sao?
- Ta… Mẫu thân phụ thân ta đều gọi ta là… Miêu Miêu…
- Miêu Miêu… Miêu Miêu… Meo meo… Meo meo meo…
Người nào đó chép chép miệng:
- Tên này thật…
- A! Ngươi ngươi… Ngươi làm gì? Không không… Không được…
- Tiểu mỹ nhân… Một cái tên thật dễ nghe, đáng để ăn mừng… lại đây, để bản thiếu yêu thương ngươi một trận nhé…
-… Không được… Người ta… Ưmh ưmh…
- Hì hì… Tiểu mỹ nhân à! Bây giờ ngươi có gọi rát họng cũng vô dụng.
Đến khi hai người từ trong sơn cốc đi ra, mặt trời cũng chỉ còn lộ ra một nửa bên Tây sơn…
Thời gian đã qua một buổi chiều…
Miêu Tiểu Miêu dựa vào người Quân Mạc Tà, sắc mặt đỏ bừng, đuôi lông mày cùng khóe mắt được bao phủ bởi một tầng diễm quang, tràn ngập khí chất phong tình nhưng lười nhác của một thiếu phụ. Quả nhiên là phong tình vạn chủng a…
Nàng chỉ cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, cái cảm giác mây mưa vừa qua vẫn còn đó, cả cơ thể vẫn nhộn nhạo, dư âm kéo dài không dứt. Chỉ cần nhớ tới chuyện vừa xảy ra, Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy không lời nào có diễn tả được…
"Mình khi nào lại trở thành như vậy… Như vậy… Hư hỏng quá…"
Chỉ cần nhớ đến cái cảnh tượng nóng bỏng khi đó (BT: cái cảnh chảy máu mũi đó mà), Miêu Tiểu Miêu liền xấu hổ muốn chết… (BD: chết trong sung sướng)
"Đều do cái tên đáng ghét kia!". Miêu Tiểu Miêu tức giận nhìn chằm chằm người bên cạnh. "Này…. Tên này đúng là cầm thú cũng không bằng, nên gọi là dã thú mới đúng, thậm chí so với dã thú còn dã thú hơn!"
Cái nhu cầu kia của hắn, cho đến giờ vẫn khiến Miêu Tiểu Miêu sợ hãi…
Đại Thiếu rất hả hê ôm chặt người đẹp, khuôn mặt hớn hở như mèo trộm mỡ thành công…
Nghiêm chỉnh mà nói, thật sự rất thoải mái mà! Trong kiếp này, đây chính là lần thứ hai. Nhưng lần trước là do trúng xuân dược, căn bản chả có cảm xúc gì đáng nhớ…
Lúc này có thể xem như hùng phong đại triển thật sự… (BT: Gió to được thổi đúng hướng)
Đại Thiếu nhìn mĩ nhân bên cạnh, vẫn có chút ăn quen bén mùi, liền nghĩ đến thân thể mềm mại đằng sau lớp áo, Quân Đại Thiếu suýt nữa lôi kéo nàng quay lại, tiếp tục tìm lại dư vị ban đầu…
Nhưng bây giờ không được, tính toán thời gian, hai người đã dây dưa ở bên ngoài không ít thời gian, người của Huyễn phủ chỉ sợ đã sắp phát điên… Vẫn nên nhanh lên trở về thôi, trước tiên khiến mọi người an tâm cái đã!
Đến lúc hai người xuất hiện ở cửa phủ Miêu gia, thủ vệ trước cửa trợn mắt cơ hồ muốn lòi cả nhãn cầu ra ngoài…
Cũng chả có gì kỳ quái, chỉ là quá chấn động mà thôi. Tin tức về cái chết hai người trước mặt tuy chưa công bố, thậm chí không ngừng có người đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng tất cả mọi người đều biết, hai người này nhất định đã chết, hơn nữa chết còn không thấy xác, xương cốt thành tro bụi, thật ảm đạm…
Nhưng bây giờ lại có thể xuất hiện rành rành trước mặt mình…
Gặp quỷ rồi…
Đại sảnh vốn dị thường náo nhiệt, bây giờ lại yên ắng dị thường. Một đám lão gia hỏa cũng đang ủ rũ rầu rĩ, quá trưa đã lâu vậy mà cũng chưa ăn cơm, lúc này, còn ai có tâm trạng ăn cơm nữa chứ.
Còn về kẻ đầu sỏ gây họa lần này, Khâu Bằng Khâu đại công tử đã bị Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong tự mình ra tay xử lý…
Bạch Thánh Hoàng bất chấp thân phận địa vị của mình, từng nắm đấm như mưa rền gió dữ nện xuống, phải gọi là tâm ngoan thủ lạt a…
Không ai dám tiến ra khuyên ngăn…
Chỉ trong phút chốc, Khâu Bằng liền biến thành đầu heo, hơn nữa lại nửa sống nửa chết bị tống về Khâu gia… Khâu Thừa Vân tuy lòng tràn đầy bất mãn, nhưng cũng chỉ dám ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không nói bất cứ lời nào, không những không thể ngăn trở, còn phải đứng một bên vỗ tay vui mừng, nếu ai không biết còn tưởng lão nhân này cùng cái tên bị đánh thành đầu heo có thù không đội trời chung nữa…
Khâu lão gia tử cũng không thể không làm như vậy, có không ít lão gia hỏa đang xoa xoa tay, chỉ cần có chút vọng động cũng có thể châm cháy ngọn lửa trong lòng họ, đặc biệt là hai vị Thánh Tôn Miêu Đao Miêu Kiếm, bốn con mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khuôn mặt nịnh nọt của gia chủ Khâu gia. Nhìn bộ dáng của họ, dám chắc chỉ cần hắn dám làm một cử động khác lạ, dám nói một câu không lọt lỗ tai, lập tức họ có thể xông lên tẩn hắn một trận, thậm chí là giết chết Khâu gia…
Đại đa số lão gia hỏa ở trong này là vì tiếc hận Mặc đại thiên tài, cũng chính là nhân tài trụ cột tương lai của Huyễn Phủ. Còn Miêu Đao Miêu Kiếm hai người thì lại càng thương tiếc cho Miêu Tiểu Miêu, hai ông lão bọn họ yêu thương Miêu Tiểu Miêu vô cùng, so với Miêu Kinh Vân chỉ có hơn chứ không kém, bây giờ gặp loại chuyện đau đớn như vậy, không lập tức ra tay giết người cũng coi như rất khắc chế rồi…
Mắt thấy sắc trời đã muộn, quản gia Miêu gia cố gắng lấy hết can đảm đi lên hỏi có cần dọn cơm hay không, thì đã bị Miêu Đao mắng một trận tống cổ thẳng ra ngoài!
- Ăn ăn ăn! Ăn cái đầu ngươi ấy! Ngươi chỉ biết ăn thôi, ăn cái rắm!
Đây là lời mà một vị Thánh Tôn đại lão nên nói ư…
Trong đại sảnh yên tĩnh, không khí càng lúc càng nghiêm trọng, Miêu Kinh Vân không lên tiếng, cũng không ai dám nói câu nào…
Đúng lúc nay, ở cửa đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào…
Liền theo đó là một bóng hình bình thản bước tới…
Tâm trạng mọi người đều không tốt, tức giận nhìn ra…
Lập tức, cả đám trợn trừng mắt. "Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ đúng là thấy quỷ sao?"
Giờ phút này. Miêu Kinh Vân thân là người đứng đầu một phủ thế mà toàn bộ khí chất không còn sót lại chút nào. Hắn chỉ biết trơ mắt, há hốc mồm, miệng chỉ biết ú ớ nhìn người đi vào, chỉ còn thiếu điều vui mừng đến xỉu thôi.
Nhìn qua người kia, quần áo sạch sẽ, mặt mày hớn hở, toàn thân tỏa ra ánh hào quang sung sướng, trừ Mặc Quân Dạ Mặc Đại thiên tài ra còn có ai nữa chứ!
Miêu Hoàn Vũ cũng vội vàng đi ra. Suốt cả đời, ông lúc nào cũng bình tĩnh tao nhã, dường như chưa bao giờ gấp rút vội vả như giờ phút này…
- Tiểu Miêu nàng vì lúc độ thiên kiếp đã làm bẩn quần áo, nên về phòng thay quần áo rồi, chút nữa sẽ tới…
Quân Mạc Tà xoa xoa cái mũi, nhìn vị có thể là cha vợ tương lai của mình Miêu Hoàn Vũ, trong lòng có chút ngượng ngùng… Lúc nãy, đã đem con gái người ta ăn rồi lại ăn vài lần… Như vậy ăn rồi lại ăn tiếp… Sau đó còn ăn…
Bây giờ ăn đến bột phấn cũng không còn, đối mặt với cha vợ khẳng định là có chút không được tự nhiên rồi!
- Ha ha… Tốt tốt tốt! Không sao là tốt rồi!
Miêu Hoàn Vũ hưng phấn cười to, con gái không việc gì là tốt rồi, vị trung niên thoạt nhìn tao nhã này bây giờ cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống:
- Mau! Nhanh đi báo cho phu nhân biết, Tiểu Miêu đã bình an trở về, nàng không sao cả! Một chút cũng không sao!
Thì ra Miêu phu nhân không thể qua nổi cơn sốc này, đã ngất xỉu…
Lời còn chưa dứt, Miêu Tiểu Miêu toàn thân áo trắng, mặt che khăn chậm rãi đi tới…
Dường như không có cách nào bước nhanh hơn được, bởi vì thân thể Miêu Tiểu Miêu lúc này có chút không khỏe. Về phần vì sao không khỏe thì…
Xem ra hẳn người đều "biết" rồi… (BD: "biết" cái gì thì cái đầu đầy sạn của mấy lão già này chắc cũng đen tối không thua gì anh em mình)
- Miêu Miêu…
Có hơn mười mấy người cùng nhau kêu lớn, trong giọng nói tràn ngập sự kích động.
Mí mắt Quân Đại Thiếu giật liên hồi… Một tiếng đồng thanh "Miêu Miêu" khiến hắn có cảm giác mình rơi vào Miêu ổ…
Mọi người đều vui sướng đứng dậy, bao vây hai người hỏi thăm…
Về chuyện thiên kiếp, Miêu Tiểu Miêu lúc ấy mơ mơ màng màng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù nàng xem thấy cũng không có cách nào giải thích… Chỉ có thể miễn cưỡng nói hết những điều mình biết cho mọi người thôi…
Về phần Quân Đại Thiếu, xưa nay luôn là một cao thủ đóng kịch, mở to con mắt mê mang, hỏi gì cũng không biết, ngươi có thể trông cậy vào một tên nhóc "Kim Huyền" nhỏ nhoi trả lời được một vấn đề cao siêu như vậy sao…
Còn về phần vì sao lại về trễ như vậy, vấn đề này ngược lại cả đám lão gia hỏa cũng không đả động tới. Đám người kia có người nào không phải là lão hồ ly ngàn năm thành tinh chứ? Ánh mắt người nào không cực kỳ lợi hại chứ?
Miêu Tiểu Miêu vừa đi vào, bọn họ đã phát hiện có chỗ không đúng, mọi chuyện đều rõ ràng…
Căn bản không cần hỏi, chỉ cần nhìn thấy cái vẻ si tâm kia của Mặc Đại thiên tài, nha đầu Tiểu Miêu này còn có thể không cảm động sao. Có thể khẳng định hai người sau khi độ kiếp đã tìm một nơi tắm rửa, nhân tiện điên loan đảo phượng rồi…
Chuyện này rất rõ ràng, có gì mà đoán không ra chứ…
Nếu còn ai noi theo tên đầu heo vừa rồi, không biết điều mà còn thắc mắc chỉ sợ lại bị mọi người hợp lại tẩn cho bầm dập thôi…
Còn chuyện độ kiếp, mọi người đều là mặc định là, lúc ấy có một đại nhân vật nào đó trùng hợp cũng độ kiếp ở gần đó… Miêu Tiểu Miêu chỉ ngẫu nhiên bị đối phương ảnh hưởng đến thôi, nhưng lúc đối phương bắt đầu, Miêu Tiểu Miêu thiên kiếp đã độ xong rồi… Cho nên mới có thể không nguy hiểm an toàn đi ra…
Với sự phỏng đoán cao siêu như vậy, hai kẻ tiểu bối trong cuộc dĩ nhiên là không biết…
Trong lòng mỗi người trong đám lão nhân đều tự động nghĩ đến một lời giải thích hợp lý nhất. Mà trên thực tế, cũng chỉ có lời giải thích như vậy mới có thể giải thích hợp lý tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Bằng không, chỉ bằng hai kẻ mới mười bảy mười tám tuổi sao có thể dẫn động thiên kiếp lợi hại như vậy chứ? Quỷ cũng không tin a!
Đây vốn là vấn đề mà Quân Mạc Tà cảm giác vô cùng nhức đầu. Thế nhưng lại có thể vượt qua "suy nghĩ thường thức" của các vị "thông thái" này mà không gặp chút khó khăn nào…