Dị Thế Lưu Đày

Chương 654: Phiên ngoại 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Muốn làm tình!”
Người ở tuổi của Nguyên Băng cũng không biết rõ chính xác năm mà mình sinh ra, hắn không nhạy bén với các con số như Nguyên Chiến, nhưng theo như những người của thế hệ trước, hắn lớn hơn Nguyên Chiến khoảng hai ba tuổi.

Cho nên bây giờ hắn hẳn là ba mươi hai, ba mươi ba?

Nếu là trước kia, ở cái tuổi này của hắn hẳn đã có gia đình, nhưng bây giờ hắn vẫn còn là người độc thân, rất nhiều người quen xung quanh hắn đều đã kết hôn, lập gia đình, sinh con đẻ cái, hắn vẫn độc thân, ngay cả tên Nguyên Chiến suốt ngày gay gắt với hắn cũng phải ‘quan tâm’ mà hỏi hắn hai câu.

Hừ! Chẳng phải chỉ là ngày đó ăn tết Mặc nói chuyện riêng với hắn nhiều hơn có hai câu thôi sao.

Nguyên Băng vô cùng khinh bỉ Nguyên Chiến bụng dạ hẹp hòi, không biết tư tế đại nhân của bọn họ sao lại coi trọng cái tên này như vậy.

Nếu năm đó là hắn nhặt được Mặc vu…

Nguyên Băng hít thật sâu một hơi khí lạnh, vỗ nhẹ anh chiêu dưới thân, không nghĩ tới chuyện không có khả năng xảy ra này nữa.

“Rốt cuộc anh muốn bay tới chỗ nào?” Anh chiêu Tử Điện có khế ước với hắn quay đầu hỏi.

Nguyên Băng suy nghĩ.

“Bên này đã là biên giới của bộ lạc Đỉnh Việt, mấy năm nay quan hệ của chúng ta với bọn họ ở mặt ngoài tuy cũng được, nhưng xích mích cũng không ít, một mình anh chạy đến đây không sợ bị bọn họ bắt làm con tin sao, thủ lĩnh vốn đã không vừa mắt anh, lỡ mà bị bắt, anh ta nhất định sẽ không chuộc anh lại, nói không chừng còn cho anh chết mất xác ở Đỉnh Việt luôn.”

“Có phải cậu muốn đi đâu không?” Nguyên Băng cắt ngang cái suy nghĩ lúc nào cũng ảo tưởng người ta sẽ hại mình của đồng bạn.

Tử Điện lườm hắn một cái: “Anh còn chưa quyết định được chỗ đi mà đã chạy ra giữa ngày mùa đông, có bệnh đúng không?”

Nguyên Băng đã quen với cái miệng độc này của đồng bạn, nghe mà làm như không nghe, chỉ lo tính xem nên đi hướng nào.

“Nghỉ phép yên lành không ở trong thành chơi, nhất quyết đòi ra ngoài chịu khổ mới được, còn kéo theo cả tôi cùng chịu xui xẻo, chẳng trách không có ai yêu, ế cả đời là đáng!” Tử Điện bất mãn mà lẩm nhẩm lầm nhầm.

“Cậu có thể trở về.”

Chỉ một câu như vậy, Tử Điện đột nhiên câm miệng. Nguyên Băng độc thân chỉ là do hắn không muốn tìm ai, nhưng nó thì… Tử Điện nghĩ đến bạn tình mà mình theo đuổi, nhịn không mà bi ai một hồi. Chẳng phải nó chỉ không cẩn thận thích phải một con Côn Bằng mặt người sao, kết quả Côn Bằng kia chướng mắt nó chưa tính, mà đồng tộc của nó còn cười nhạo nó khắp chốn, nó chịu không nổi nên mới đồng ý ra ngoài tự ngược với Nguyên Băng vào mùa đông.

Haizzz, Tử Điện cảm thán. Nó biết mình xấu, mặt có một vết bớt tím như tia chớp vừa lúc cắt ngang mặt thành hai nửa. Đối với nhân loại mà nói, có lẽ tướng mạo nó như vậy rất dễ nhận dạng, nhưng đối với tộc Anh Chiêu thì quả thực là xấu đau xấu đớn, xấu tới ma chê quỷ hờn.

Tuy nó xấu, nhưng nó lại rất cường tráng, năng lực phi hành và tấn công đều rất cường đại, theo lý thuyết thì con đường theo đuổi bạn đời hẳn sẽ không tệ như vậy, nhưng không biết sao lại thế này, đồng tộc của nó chướng mắt nó nhất, dù là con anh chiếu cái xấu nhất kia cũng hung hăng cho nó một móng vuốt, mới làm nó tuyệt vọng với đồng tộc, bắt đầu tìm ngoại tộc, nào ngờ… haizzz, đừng nhắc tới nữa, nhắc tới thật muốn khóc!

“Đi phía tây.” Nguyên Băng hạ quyết định.

“Chỗ nào ở phía tây?”

“Mặc nói mấy năm nay phải tạo một con đường lớn thông tới bộ lạc Thú Nhân, chúng ta liền đến bộ lạc Thú Nhân, thuận tiện dò đường.”

Tử Điện lại trợn trắng mắt: “Chuyện dò đường đã có người làm, căn bản không cần anh làm điều thừa. Anh dù có vuốt mông ngựa của tư tế đại nhân thì cậu ấy cũng sẽ không giao phối với anh đâu.”

Tử Điện châm chọc xong lại nói thầm: “Cớ gì phải là vuốt mông ngựa, vuốt mông anh chiêu không được sao? Thật là một cách nói kỳ quái.”

Nguyên Băng mặt không cảm xúc nhìn về phía đồng bạn: “Cậu biết vì sao đến bây giờ cậu vẫn không theo đuổi được bạn đời không?”

“A? Vì sao?”

“Bởi vì miệng cậu quá thối.”

Tử Điện nổi giận, cào móng vuốt lên tuyết trên mặt đất: “Miệng anh mới thối! Miệng cả nhà anh đều thối!”

“Cậu tới học viện cũng chỉ học được cách chửi người, châm chích người thôi sao?” Nguyên Băng ngồi trên người Tử Điện rất vững, chút lắc lư này không làm hắn có một chút chênh vênh hay chật vật nào.

“Có ai nói đồng bạn của mình như vậy không! Bảo miệng tôi thối, miệng của anh cũng không thơm hơn được bao nhiêu đâu! Nếu tôi không tìm được bạn đời thì anh cũng vĩnh viễn đừng hòng tìm được! Anh sẽ mãi mãi phải ăn cơm một mình, ngủ một mình! Già rồi cũng chỉ có thể chậm rãi chờ chết một mình! Tên đáng thương đáng buồn nhà anh, cút xuống khỏi người tôi! Anh tốt nhất là chết cóng trên tuyết luôn đi!”

Nguyên Băng lưng đeo cung tên nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Tử Điện, đứng trên mặt tuyết thật dày, nhấc chân đi về phía trước.

Tử Điện thấy hắn thật sự leo xuống khỏi người mình thì ngây ra.

Mắt thấy Nguyên Băng đi từng bước, đầu không ngoái lại dù chỉ một chút mà cứ đi về phía Tây, Tử Điện tức đến mức vung móng vuốt, quay đầu bay về một hướng khác.

Bộ lạc Đỉnh Việt chiếm diện tích không nhỏ, lãnh địa ở biên giới phía bắc lạnh muốn chết người.

Nguyên Băng đi trên tuyết một chút rồi lại nghỉ ngơi một chút, suốt hai ngày, tới chạng vạng hôm thứ ba mới thấy được bóng dáng kiến trúc của nhân loại.

Đó là một dãy hàng rào bắt chước Cửu Nguyên.

Từ sau khi Cửu Nguyên lập ra các biên quan dùng để làm phòng tuyến chống đỡ ngoại địch và trạm giao dịch trung chuyển, thì các thế lực khác trên đông đại lục cũng học theo, Đỉnh Việt từ trước đến nay rất chú ý sự phát triển của Cửu Nguyên, chỉ cần Cửu Nguyên có thứ gì tốt, bọn họ sẽ tìm mọi cách kiếm về, không cần biết mình có xài được hay không.

Cái biên quan này sở dĩ bị Nguyên Băng gọi là hàng rào chứ không phải thành, chính là vì nó xây rất thô, quy mô cũng không lớn, trước cửa hàng rào có dựng một tấm bia đá, bên trên dùng chữ viết của Đỉnh Việt và Cửu Nguyên khắc ba chữ ‘thành Thần Huyết’.

Thành Thần Huyết? Giọng điệu ngông thật!

Nguyên Băng lấy ra cái tay nải đã chuẩn bị trong cốt khí trữ vật, đeo lên lưng, chậm rãi đi tới cửa thành.

Cửa thành đóng chặt, ở phụ cận có một đám người tụ tập dưới chân tường sưởi ấm.

Nguyên Băng đảo mắt một vòng, rồi đi về phía đống lửa lớn nhất.

“Anh là người ở gần đây? Muốn vào thành hả? Tới muộn một bước rồi, cửa thành đã đóng rồi, phải đợi tới sáng mai.” Người ngồi bên đống lửa sưởi ấm vừa xoa tay vừa nhường ra một vị trí, cất tiếng nói với hắn.

Nguyên Băng dùng quyền đấm nhẹ lên ngực phải hành lễ chiến sĩ với người nọ để tỏ ý cảm ơn.

“Anh là…… thợ săn hay là chiến sĩ tới tu luyện?” Đối phương quét mắt nhìn người hắn một lượt, rồi dừng mắt trên cung tên và tay nải của hắn.

“Cái sau.”

“Tôi còn nói, trời lạnh như vậy mà ai lại chạy ra ngoài hoang dã một mình chứ, vừa rồi mọi người nhìn thấy anh từ xa đã đoán thân phận của anh rồi, anh là người Đỉnh Việt à?” Người trung niên bán dạo nói, cũng khá nhiệt tình.

“Không, tôi đến từ Mộc Thành.”

“Mộc Thành à, đó là một nơi tốt, mùa đông ở nơi đó không lạnh như ở đây…”

Người trung niên bán dạo bô bô nói một hơi dài với Nguyên Băng, khi Nguyên Băng lấy một bịch muối đỏ trân quý từ trong bao quần áo ra chia cho mọi người nướng thịt thì vị chiến sĩ khẳng khái này lập tức được đội bán dạo chào đón.

Nguyên Băng nói không nhiều, nhưng mỗi lần nhóm bán dạo này muốn hỏi chuyện về hắn đều bị hắn tung ra một đề tài mới kéo sự chú ý đi, khiến nhóm bán dạo nổi tính nhiều chuyện, kể rất nhiều chuyện cho hắn nghe.

Rất nhanh sau đó, Nguyên Băng đã biết được một vài tin tức mà hắn muốn biết.

Tỷ như biên thành này sở dĩ được gọi là thành Thần Huyết, chính vì nơi này là biên quan nghỉ ngơi cuối cùng mà lúc trước tù trưởng Đỉnh Việt mang theo cái hộp có chứa mười hai viên đá Thần Huyết tới Cửu Nguyên.

Lại tỷ như đội bán dạo này không phải là một đội, mà là từ ba đội nhỏ ghép thành, thời gian thành lập cũng không dài, chỉ là trên đường vô tình gặp nhau, vì để chống chọi lại với mãnh thú và bộ lạc dã nhân nên mới tạm thời đi chung.

Trừ bỏ mấy chuyện vụn vặt đó, Nguyên Băng còn nghe được một chuyện làm hắn rất ngoài ý muốn, chuyện quan trọng này vẫn chưa truyền tới Cửu Nguyên.

“Các anh nói xem có phải tù trưởng Đỉnh Việt đã thật sự tàn đời rồi không? Nghe đâu hắn đã có một thời gian không lộ mặt trong bộ lạc rồi, bây giờ người ra mặt quản lý toàn là Đại Vu của bọn họ và đại công chúa điện hạ của Âm Thành.” Một người bán dạo đột nhiên nói.

Nguyên Băng dựng thẳng tai lên.

Nhóm bán dạo lại nhôn nhao, ai biết được một chút tin gì đều sôi nổi lấy ra chia sẻ.

“Tôi nghe nói hình như hắn hấp thu đá Thần Huyết nhưng xảy ra vấn đề.”

“Cũng có người nói là Cửu Nguyên phái người tới ám sát tù trưởng Đỉnh Việt.”

“Không phải đâu, sao tôi nghe nói tù trưởng Đỉnh Việt thăng lên cấp mười thất bại, phát điên mà đả thương người rồi chạy mất?”

“Dù là cái nào, thì chuyện tù trưởng Đỉnh Việt xảy ra chuyện là chắc chắn có. Cơ mà hẳn là không liên quan với Cửu Nguyên, nếu không thì Đỉnh Việt chẳng phải đã sớm tuyên chiến với Cửu Nguyên?”

“Bọn họ muốn chứ cơ mà có dám đâu?”

“Ê ê, nơi này chính là Đỉnh Việt đó, mọi người nói chuyện nhỏ giọng chút.”

Chắc là nhóm bán dạo cũng chỉ biết chút ít với chuyện của tù trưởng Đỉnh Việt, nên đề tài lại chậm rãi chuyển sang hai ba chuyện không thể không nói của tù trưởng Đỉnh Việt và đại công chúa Âm Thành.

Có người cảm thấy Lạp Mạc Na thật đáng thương, mới gả cho tù trưởng đời trước của Đỉnh Việt không bao lâu mà đối phương đã chết, dựa theo quy củ bất thành văn, tù trưởng sau lên chức có thể cưới Lạp Mạc Na, nhưng tù trưởng Thù Nghệ bây giờ lại như không có tình cảm gì với Lạp Mạc Na, chỉ cho cô ta một vị trí tư tế là hết.

“Nếu tôi là công chúa Lạp Mạc Na, thì tôi sẽ trở về Âm Thành, cô ta không có con cái gì, lại không có đàn ông để dựa dẫm, ở Đỉnh Việt dù có trả giá nhiều cách mấy cũng chỉ là người ngoài mà thôi.”

“Đó là anh! Người ta mắc gì phải trở về Âm Thành? Cô ta còn có anh em kế thừa Âm Thành, trở về cũng chưa chắc đã có vị trí của mình, mà nói tới người ngoài… vị đại vương tử Lạp Mạc linh kia chẳng phải cũng ở Cửu Nguyên à?”

“Đúng rồi, tôi cảm thấy người Âm Thành thật thông minh, cậu xem, đại vương tử và đại công chúa của bọn họ vừa lúc bước chân vào hai thế lực lớn nhất trên đông đại lục, về sau dù là ai trở thành bá chủ đông đại lục thì Âm Thành bọn họ cũng không cần phải lo lắng.”

“Cửu Nguyên là người mạnh nhất đông đại lục mà tôi thừa nhận, nhưng Đỉnh Việt… còn kém rất nhiều đi? Hình như bọn họ ngay cả bán thần cũng không có, nếu không thì sao tù trưởng bọn họ lại vội vàng hấp thu đá Thần Huyết để tiến vào cấp mười như vậy.”

“Chậc, nếu tù trưởng bọn họ thật sự xảy ra chuyện, thì có lẽ Đỉnh Việt sẽ thật sự tiêu đời, nói không chừng về sau Đỉnh Việt sẽ trở thành thế lực phụ thuộc Âm Thành.”

“Đúng vậy, các anh nói xem nếu để Cửu Nguyên biết tin này, bọn họ sẽ làm như thế nào?”

Đề tài bắt đầu đi lạc, Nguyên Băng vẫn ngồi nghe bên đống lửa cho tới khi mọi người thu dọn lều trại mà nghỉ ngơi.

Có người nhiệt tình mời Nguyên Băng dùng chung lều với mình, Nguyên Băng uyển chuyển từ chối.

Nhóm bán dạo cũng không miễn cưỡng, bọn họ nhiệt tình, nhưng vẫn có không ít cảnh giác với người lạ, tuy bọn họ rất muốn mượn sức vị chiến sĩ không biết tên này để gia nhập hàng phòng thủ của thương đội.

Nguyên Băng đi nửa vòng quanh tường thành đơn sơ, muốn tìm một góc tránh gió và không có người.

Tường thành Thần Huyết có nơi dùng gạch xây nên, có nơi là đá vụn, bùn, và rất nhiều gỗ cỏ trộn lẫn, tuy nhìn khá là kiên cố, nhưng bởi vì vật liệu không thống nhất nên hình dạng cũng không được đẹp, nhìn chỉnh thể nó không đồng đều.

Ở một góc, Nguyên Băng tìm được một chỗ nghỉ chân khá hài lòng, nhưng nơi này đã có người tới trước.

Nguyên Băng vừa tới liền nhìn thấy một đôi chân trần trụi to tướng.

Một người đàn ông không nhìn ra độ tuổi, đầu tóc rối bời, thân bọc một tấm da thú đã rụng sạch lông, cứ vậy mà ngồi dựa vào tường thành, trên cẳng chân thò ra ngoài của hắn là cái ống quần rách rưới, da thịt lộ ra đều bị lạnh đến mức xám xanh.

Bên cạnh người đàn ông có vết máu, có cái đã bị tuyết phủ, nhưng cũng có cái có thể thấy rõ.

Nguyên Băng dời mắt nhìn từ đôi chân kia nhìn lên mái tóc của người đàn ông, trên tóc người này cũng có máu đã đóng băng, không biết là máu của hắn do bị thương mà ra hay là máu của người khác.

Nguyên Băng đá nhẹ cặp chân kia.

Chủ nhân của đôi chân đó không chút động đậy.

Chết rồi à?

Nguyên Băng nhìn sang nơi khác, quyết định chọn chỗ này.

Về phần bên cạnh có người chết? Hắn có thể ngủ trong núi xác chết hư thối nên ngồi cạnh một tên quỷ chết cóng thì có là gì?

Lấy ra một cái lều từ cốt khí trữ vật, thuần thục dựng lên, trải da lông thật dày ở bên trong, rồi lấy ra một cái chăn bông cũng thật dày mà bỏ vào, trước khi tiến vào còn không quên nhóm một cái bếp nhỏ ở bên ngoài, rồi xách nó vào trong lều.

Khép cửa lều, chặn cửa, buông tấm da chắn gió cuốn bên trên xuống, cả túp lều tức khắc tăng nhiệt độ.

Không gian trong lều không tính là nhỏ, cũng đủ cho bốn người đàn ông trưởng thành nằm thẳng bên trong.

Nguyên Băng vỗ vỗ gối đầu, cởi áo khoác ra, để cung tên bên cạnh gối đầu, vẫn giữ lại ám tiễn giấu trong tay áo, kéo chăn bông lên nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm, tiếng gió tuyết bên ngoài rít lớn, lều hơi rung lên.

Nguyên Băng đột nhiên mở mắt, nâng cánh tay trái lên, ám tiễn nhắm thẳng vào cửa lều.

Cửa lều bị kéo ra, một cái đầu xù xù thò vào.

Nguyên Băng nhìn thấy cái mặt râu ria xồm xoàm đầy vết máu mà ngây ra một chút, bỏ mất cơ hội bắn tốt nhất.

Chắc là cái đầu xù kia cảm giác được không khí ấm áp trong lều, nên gấp không chờ nổi mà kéo cửa lều banh ra to hơn, rồi nhanh chóng bò vào.

“Cút ra!”

Nguyên Băng mới vừa quát lớn thì có một nắm tay đột nhiên xuất hiện trước mặt, hung hăng nện vào trán.

Mắt Nguyên Băng tối sầm lại, vừa mới ngồi dậy thì thân thể đã ngã thịch xuống.

Nguyên Băng trước khi hôn mê còn kịp chửi: …Mẹ mày!

Người đàn ông đấm Nguyên Băng một quyền đến hôn mê sau khi tiến vào túp lều ấm áp thì chặn cửa lều lại, sau đó nặng nề thở ra một hơi khí lạnh.

Tóc và râu của người này đều rối tung, người đàn ông dính máu trên mặt này chính là gã đã ‘chết cóng’ ở ngoài, màu da sau khi tiến vào hồi lâu mà vẫn là màu xám xanh như người chết cóng.

Người đàn ông chặn cửa xong thì cởi cái tấm da thú cũ nát đang bọc thân ra, nhanh chóng tìm được nguồn ấm, cứ thế mà trần truồng xốc tấm chăn bông dày của Nguyên Băng lên, chui vào.

Nửa thân thể Nguyên Băng còn nằm ở bên trong hình như có chút vướng xíu, người đàn ông liền duỗi tay bóp chặt cổ Nguyên Băng, hình như muốn bóp chết để diệt trừ uy hiếp.

Nhưng tay mới vừa đặt lên cổ Nguyên Băng, cảm giác ấm áp lập tức truyền đến từ dưới da.

Người đàn ông vuốt ve qua lại vài cái.

Ấm áp, còn có nhịp đập đại diện cho sức sống mạnh mẽ.

Người đàn ông liếm liếm môi, ánh mắt khi nhìn Nguyên Băng có chút khác thường.

Người đàn ông cúi đầu, bò lên người Nguyên Băng cắn cổ hắn, còn nghiến răng.

Tiếc là buổi tối hắn đã ăn no, hắn ăn hơn phân nửa con sói, còn uống một bụng máu sói.

Hắn thò bàn tay lạnh lẽo vào quần áo Nguyên Băng mà sờ sờ.

Lớp da kim loại lạnh như băng chạm vào làn da ấm áp bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Người đàn ông nghiêng đầu, nương theo chút ánh sáng từ cái bếp nhỏ mà nhìn Nguyên Băng, hình như người này có hơi quen quen?

Cúi đầu ngửi ngửi, không có mùi tanh của dã thú, cũng không có mùi hôi thối của nhân loại nhiều năm không tắm, ngửi hồi lâu, còn có thể ngửi thấy một mùi hương thanh lãnh nhưng dễ ngửi.

Nguyên Băng yêu sạch sẽ trong cơn hôn mê: …Nếu tao biết sẽ có một ngày như vậy, tao nhất định sẽ nhiều năm không tắm, nhất định sẽ khiến mình thối còn hơn cả hầm cầu!

Người đàn ông tựa hồ như cực thích mùi hương này, hắn không chỉ hít hà thật sâu mà còn thè lưỡi liếm mặt và cổ Nguyên Băng.

Bàn tay nóng bỏng, xúc cảm thật tuyệt, vuốt ve làn da trên ngực một hồi, người đàn ông từ muốn ăn dần chuyển thành một loại ham muốn khác.

Muốn làm tình!

Cũng giống như khi đói bụng, hắn sẽ săn giết dã thú.

Người đàn ông tung chăn ra, xé nát quần áo Nguyên Băng, hắn dựa vào chút bản năng còn sót lại mà lật Nguyên Băng qua, cưỡi lên như một con dã thú…