Cuộc sống hàng ngày trôi nhanh, khí trời càng lúc càng nóng, lúa mạch trong ruộng đã bắt đầu ngả vàng. Chu Trạch đứng trên bờ ruộng, ngắt một cây nhìn thử, từng hạt no đủ, năm nay thời tiết không tệ, lúa mạch trưởng thành rất tốt.
“Chu đại ca, ngươi xem, lúa mạch nhà chúng ta có phải sắp chín rồi không?”
“Đúng thế, sắp chín rồi, ta nhìn thử, đoán chừng mười ngày nữa là có thể thu hoạch được”.
“Lúa nhà chúng ta trưởng thành thật tốt, hạt cũng lớn, năm nay thu hoạch khẳng định rất được”.
Lâm Bảo cảm khái, nhìn lúa mạch chỉnh tề, trong lòng vui mừng. Người nông gia thích nhất là thu hoạch tốt, có thu hoạch tốt, có nghĩa là sẽ no bụng, không phải chịu đói.
Lâm Bảo đã từng có khoảng thời gian bị đói bụng, nó biết rõ lúc ấy khó chịu cỡ nào, nó có tình cảm nồng nhiệt với lương thực, so với người khác càng biết rõ chỗ tốt của lương thực. Nó không kén ăn, ăn cơm chừa bao giờ bỏ thừa, quý trọng từng hạt lương thực.
Lâm Bảo theo chân Chu Trạch tưới nước cho ruộng lúa lần cuối trước khi thu hoạch. nước là từ sông bên cạnh dẫn vào, người trong thôn thường chờ lúc lương thực sắp được thu hoạch, tưới thêm lần nước cuối, cung cấp nước đầy đủ, giúp hạt lúa no đủ hơn.
Vô luận thời tiết ra sao, tưới nước cũng không phải việc thoải mái, đứng tưới cây bị phơi nắng chưa nói, còn phải đào rãnh, dẫn nước từ sông vào ruộng, đây là việc cần sức tay chân rất lớn.
Chu Trạch và Lâm Bảo cùng cầm xẻng, cầm cuốc, đào lại rãnh mùa trước, cuốc hết cỏ dại, lá cây lên. Con sông nghiêng về phía bên trên ruộng, đào rãnh ra, nước sẽ thuận lợi chảy vào.
Lúc này, cơ hồ là nhà nào cũng dẫn nước vào ruộng. Đây là thời điểm chạy đua với vụ mùa, chỉ có mấy ngày này lúa mới xuống bột, nếu bỏ lỡ, khi thu hoạch sẽ giảm sản lượng. Người nông gia rất coi trọng những ngày này, sẽ tận lực dẫn nước vào ruộng. Nếu nhà nào cách xa sông, hoặc không có sông, thì đành dựa cả vào ông trời, khẩn cầu lão thiên gia đổ mưa xuống đúng lúc.
Nói thế nào đi nữa, hoa màu trong ruộng trưởng thành tốt sẽ làm người ta vui mừng, càng vui mừng hơn nữa chính là lúc thua hoạch vụ mùa về nhà. Chỉ có thu hoạch về đến nhà, mới khiến người cảm thấy an tâm.
Dẫn nước là việc tiêu tốn thời gian, đặc biệt là khi không có công cụ hỗ trợ. Đào rãnh một khoảng ruộng xong, thông thường phải mất đến một ngày, thậm chí còn nhiều hơn. Nếu như nhà nào có nhiều nhân khẩu mà nói, mấy ngày này sẽ gác lại tất cả mọi việc, tập trung toàn bộ người trong nhà ra ruộng đào rãnh dẫn nước.
Lâm gia không có nhiều đất, bọn họ dậy lúc trời chưa sáng, đào đến buổi trưa, đã dẫn nước vào hơn nửa ruộng, lúc này cũng là lúc nóng nhất trong ngày.
Dù Chu Trạch và Lâm Bảo có đội mũ rơm, vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng rực của mặt trời trên đỉnh đầu. Mồ hôi chảy ướt cả người, hai người đi đến một gốc cây cách đó không xa, tuy rằng bóng râm không lớn, nhưng ít nhiều có thể che đi mặt trời.
Lúc đi hai người mang theo một bình nước lớn, hai người chia nhau uống. Trời nóng nực, uống nước nhiều, hai người uống nước từ sáng đến giờ, đều cảm thấy đói bụng.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc mang theo một cái giỏ trúc đi đến.
“Ca, ngươi tới rồi, mang cái gì thế, ngửi thơm ghê, bụng ta đang kêu rồn rột đây”.
Lâm Bảo hoan hô ra tiếng, từ trên đất nhảy dựng lên, vội vàng đỡ lấy giỏ trúc trên tay Lâm Ngọc.
Cầm giỏ trúc, cảm giác khá nặng, mở khăn vải che bên trên ra, bên trong có một cái ấm sành, trong ấm sành là cháo đậu xanh, trừ cháo đậu xanh ra, còn có bánh mì nhân thịt.
Lâm Bảo nhìn thấy bánh mì, ánh mắt sáng lên, đây là loại bánh nó thích nhất, mùa hè mà được ăn bánh mì thì còn gì bằng.
Thịt là do Lâm Ngọc tự mình ướp, bánh y làm loại bánh lớn, cắt làm ba phần, xếp thành hình quạt, xoa chút muối ở giữa, rạch một đường trong bánh, cắt thịt thành lát mỏng chung với dưa chuột và ớt, sau đó cuốn vào bên trong bánh. Như vậy cần trên tay ăn cũng tiện hơn.
Không chỉ dễ cầm ăn, mùi vị còn rất ngon, đặc biệt là bánh mì mới ra lò. Một mình Lâm Bảo có thể ăn hết ba cái, đương nhiên ăn như vậy thì sẽ rất no, nhưng nó không nhịn được, bánh mì nhân thịt thực sự ăn rất ngon.
Lâm Bảo cầm bánh mì lên miệng cắn, mùi thịt tràn vào miệng, thêm vị cay của tỏi ớt, dưa chuột giòn ngọt hòa cùng vị mặn của muối, quả nhiên mỹ vị. Ăn một miếng, muốn ngừng không được ăn tiếp miếng thứ hai.
Lâm Ngọc nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của nó, cười nói: “Ăn từ từ thôi, lại không ai tranh với ngươi, coi chừng nghẹn bây giờ”.
“Chu đại ca, ta có mang khăn ướt đến, ngươi lau mồ hôi đi”. Lâm Ngọc lấy khăn ướt ra đưa cho Chu Trạch.
Chu Trạch nhận lấy, lau mặt mũi, tiện thể lau luôn tay. Lâm Ngọc lấy bánh mì từ trong giỏ ra đưa cho hắn.
“Còn chưa ăn, lát nữa về ta sẽ ăn, ta chưa đói lắm”. Lâm Ngọc sốt ruột đưa cơm cho hai người Chu Trạch nhân lúc còn nóng, bản thân lại chưa kịp ăn.
“Ngươi mang đến bánh nhiều như vậy, đủ cho ba người ăn, ngươi ăn cùng đi. Sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy, say nắng rồi sao? Lại đây ngồi nghỉ đi”.
Chu Trạch chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy sắc mặt Lâm Ngọc tái nhợt, trên đầu toàn là nòi hôi, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi.
Gần đây thời tiết nóng bức, không có mưa, đứng ngoài trời một lúc cũng đổ một thân mồ hôi. Chu Trạch nhìn dáng vẻ bây giờ của Lâm Ngọc, lo y bị say nắng.
Quả thật Lâm Ngọc cảm thấy hơi choáng đầu khó chịu, còn mệt mỏi. Y gật đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch, nhưng không ăn bánh.
Lâm Ngọc không biết làm sao, gần đây khẩu vị của y không tốt lắm. Rõ ràng lúc thường y vẫn thích ăn thịt, bây giờ nhìn thấy, lại buồn nôn. Hiện tại phản ứng không quá rõ ràng, lúc ở nhà ướp thịt, ngửi mùi vị lúc đó, xém chút y đã nôn ra.
Chu Trạch lấy một cái bánh trong giỏ đưa cho Lâm Ngọc, Lâm Ngọc không từ chối, nhận lấy đưa lên miệng, trong mũi ngập tràn hương vị của thịt, còn chưa kịp cắn xuống, Lâm Ngọc đã cảm thấy dạ dày cuộn lên, cổ họng giật giật, một trận ghê tởm xông đến. Lâm Ngọc vội vàng che miệng chạy ra xa, nôn thốc nôn tháo, lại không nôn ra được cái gì, chỉ có vài ngụm nước chua, mùi vị trong miệng càng làm y thêm khó chịu.
Vừa nhìn thấy y như vậy, Chu Trạch và Lâm Bảo rất lo lắng. Chu Trạch tung người chạy đến trước mặt Lâm Ngọc, vỗ lưng giúp y thoải mái hơn: “A Ngọc, lúc này khó chịu lắm phải không? Cảm thấy choáng đầu buồn nôn?”.
Lâm Ngọc gật đầu, những triệu chứng Chu Trạch nói y đều bị. Còn hơn thế nữa, y còn cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.
Lúc này Chu Trạch tin chắc rằng Lâm Ngọc đã bị say nắng, choáng đầu và nôn mửa, là bệnh trạng của bị say nắng, Chu Trạch căn bản là không nghĩ sang hướng khác.
“A Ngọc, bây giờ ta mang ngươi đi tìm lang trung”.
Lâm Ngọc lắc đầu, kiên trì nói: “Chu đại ca, ta không sao, chỉ có chút choáng đầu, ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát là tốt rồi”.
Chu Trạch sốt ruột: “Không được, nhìn ngươi lúc này làm sao giống không có việc gì”.
“Ca, sao ngươi lại bị nôn ra, khó chịu chỗ nào? Có phải ăn thứ gì hỏng bụng rồi không?” Lâm Bảo cũng rất gấp, nó bưng một bát cháo đậu xanh đi đến: “Ca, uống miếng cháo đậu xanh súc miệng đi”.
Lâm Ngọc bưng bát cháo uống mấy ngụm, tức khắc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn cảm thấy quá buồn nôn nữa.
“Tiểu Bảo, ngươi trước tiên ở đây trông coi, ta mang ca ngươi đi tìm lang trung”.
Chu Trạch nóng lòng vô cùng, bất kể thế nào, hắn vẫn muốn mang Lâm Ngọc đi tìm lang trung xem thử.
Mặc dù Lâm Ngọc nói không sao, nhưng sắc mặt của y quá khó coi, tái nhợt chưa nói, trên đầu còn toàn là mồ hôi, lòng bàn tay lạnh lẽo, tình huống lúc này của y rõ ràng không đúng, Chu Trạch không dám xem thường.
“Chu đại ca, không cần, ta thật sự không có chuyện gì.” Lâm Ngọc cảm thấy bản thân là bị say nắng mà thôi. Mấy năm qua y cũng đã bị như thế này vài lần, ngủ một giấc dậy thì sẽ không sao nữa.
Chu Trạch không nghe y, bỏ dở bữa cơm, ôm Lâm Ngọc sang thôn bên cạnh tìm Trương lang trung.
Trương lang trung là đại phu duy nhất của thôn làng xung quanh đây. Nghe đâu trước kia ông là đại phu du tẩu, đi đến nơi này, thành gia lập thất, sau đó ở lại đây, tính đến bây giờ cũng đã mấy chục năm. Y thuật của Trương lang trung không tệ, bệnh nặng thì không nói, mấy loại bệnh vặt thì không làm khó được ông. Thôn dân bị đau đầu nhức mỏi đến khám, uống mấy thang thuốc đều thấy khá lên.
Lúc Chu Trạch ôm Lâm Ngọc đến nhà Trương lang trung, đúng lúc ông đang ngủ trưa.
Chu Trạch lên tiếng gọi. Trương lang trung từ trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn thấy trong sân có một nam nhân đang đứng, còn ôm thêm một người khác. Ông cho rằng người kia bị bệnh nặng hoặc bị thương nặng, hành động bất tiện.
Cứu người là chuyện gấp, Trương lang trung vội vàng từ trong nhà chạy ra, hỏi: “Thương tổn chỗ nào? Người đã hôn mê rồi sao?”
Trương lang trung lớn tuổi, mắt đã mờ, vừa nãy từ xa nhìn không rõ lắm, chỉ biết nam nhân đứng trong sân ôm theo một người. Chờ lúc ông ra đến, mới phát hiện người được ôm kia tựa hồ không có việc gì, vẫn còn tỉnh táo. Nhìn qua thì không thấy bị thương, chỉ có sắc mặt hơi tái mà thôi.
Trương lang trung: “…”
“Y bị thương ở chân sao, nên mới cần ngươi ôm?”
“Không phải, Trương đại phu, A Ngọc bị choáng đầu khó chịu, còn buồn nôn, vừa nãy đã nôn ra. Ta thấy y khó chịu, cho bên mang y đến cho người nhìn xem”.
Lâm Ngọc bị bệnh, Chu Trạch là người lo lắng hơn ai hết. Nơi này không thể so được với hiện đại, thiếu thuốc thiếu bác sĩ. Trong suy nghĩ của hắn, nếu bị bệnh thì phải nhanh chóng trị liệu, không thể trì hoãn, bất luận là bệnh nặng hay bệnh nhẹ.
Trương lang trung nghe Chu Trạch nói vậy, vuốt râu mép quan sát Lâm Ngọc đang nằm trong ngực Chu Trạch, trong lòng mơ hồ hiểu ra, ông hỏi Chu Trạch: “Các ngươi thành thân rồi?”
Chu Trạch gật đầu: “Đã thành thân hơn nửa năm”.
“Vậy được rồi, ngươi ôm y vào trong phòng đi”. Trương lang trung nói xong, đi trước dẫn đường, đưa hai người vào phòng.
Vào đến nơi, Chu Trạch thả Lâm Ngọc xuống đất. Trương lang trung ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Lâm Ngọc ngồi xuống đối diện ông.
“Được rồi, đưa tay ra, để ở chỗ này.”
Lâm Ngọc ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt trên gối mềm trên bàn giữa hai người. Trương lang trung nắm cổ tay y, bắt mạch chốc lát, sau đó thu tay, gật đầu nói: “Chúc mừng, tiểu phu lang nhà ngươi không phải sinh bệnh, mà là có thai”.