Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 63: Cạm bẫy của lãnh chủ đại nhân

Thư của Saivans tới thủ đô, cùng với nó, còn có túi đường nhỏ Tống Mặc đưa cho Saivans.

Tể tướng Murphy nhận được tin tức, lập tức mang kế hoạch hợp tác Saivans đã sao chép vào vương cung yết kiến quốc vương. Ông đã kiểm tra qua, túi đường này tuyệt đối không có bất cứ vấn đề nào, hơn nữa còn có khác biệt nhất định với đường do tinh linh tạo ra. Càng trắng hơn, độ ngọt cũng cao hơn. Nếu thật sự như trong thư Saivans đã nói, lãnh chủ Grilan nguyện ý hiến cách chế tạo đường cho quốc vương…

“Bệ hạ!”

Cảm xúc hưng phấn của tể tướng đã lộ ra trong lời nói, tinh linh lũng đoạn ngành tạo đường mấy ngàn năm, nếu vương quốc Obi có thể phá tan sự lũng đoạn của tinh linh, không nghĩ cũng biết, đó sẽ là món tài phú lớn cỡ nào!

Hắc Viêm không nói gì, chỉ mở túi đường ra, nhìn đường trắng tuyết, bốc một chút bỏ vào miệng, mắt híp lại, thật sự, rất ngọt.

Tể tướng vẫn nước miếng tung bay, quốc vương thì ăn hết vốc này tới vốc khác. Đợi khi nước miếng của tể tướng đã sắp cạn, quốc vương đã nhét toàn bộ đường trong túi vào miệng, nhai chóp chép chóp chép vui thích. Thấy tể tướng đột nhiên dừng lại, Hắc Viêm liếm môi, “Mùi vị quả thật không tồi.”

Murphy : “…” Ông chưa từng biết, quốc vương thích đồ ngọt.

“Tể tướng, chuyện này, sẽ không đơn giản như bề ngoài.” Hắc Viêm đơn giản liếc qua bảng kế hoạch, rồi đặt sang một bên, “Ngươi cảm thấy, lãnh chủ Grilan, là người thế nào?”

Người thế nào?

“Tham lam, gian xảo, không cần thể diện.”

Ba từ, đã bao quát được hình tượng chói chang của Tống Mặc trong lòng tể tướng Murphy vương quốc Obi.

“Nếu đã vậy, ngươi cho rằng, một người như thế, sẽ dễ dàng đưa ra mối làm ăn kiếm được tiền như thế mà không có ý đồ khác sao?”

Tể tướng Murphy trầm ngâm một chút, nói: “Lão Julien của Angris đã bị Chisa dọa vỡ gan, hành tỉnh tây bắc và Grilan chiến tranh đã hơn nửa tháng, ông ta tới nay vẫn không nói một câu. Grilan không thể đạt được bất cứ trợ giúp nào từ Angris, tiếp tục đánh như thế, diệt vong là chuyện sớm muộn. Có lẽ y muốn thông qua phương thức này, bảo vệ lãnh địa và lãnh dân của mình.”

“Không.” Hắc Viêm lắc đầu, hai tay giao nhau, chống cằm, xem ra, tể tướng không hiểu vị tổng đốc hành tỉnh tây bắc kia như hắn tưởng tượng. Nửa tháng, mấy ngàn kỵ binh, còn không công chiếm được một lãnh địa chỉ có mấy trăm người, cho dù Grilan có vũ khí tiên tiến nhất, nếu không phải đoàn kỵ sĩ giáo hội đột nhiên bị tiêu diệt, khiến người khác đánh giá quá cao lực chiến đấu của Grilan, thì chiến quả này, có thể dễ dàng bị phát giác ra chỗ hở trong đó.

Hắc Viêm biết Saivans và Tống Mặc chắc chắn có giao tình gì đó, nếu không, Saivans ban đầu sẽ không để Tống Mặc dùng thân phận lính đánh thuê ở trong quân đội của mình, nhưng Hắc Viêm không ngờ, Saivans lại nguyện ý vì Tống Mặc làm tới mức này.

Không biết tại sao, nghĩ tới điểm này, quốc vương bệ hạ đột nhiên cảm thấy không vui cho lắm.

“Tể tướng, ta muốn đích thân tới Grilan một lần.”

“Bệ hạ?’

“Chính vụ gần đây sẽ do ngươi và viện chính vụ xử lý.”

Hắc Viêm đứng lên, Sabisand đã diệt vong, kẻ địch mạnh nhất đã ngã dưới chân hắn, cuộc sống gần đây có hơi vô vị, nên tìm chút lạc thú ình. Nếu Saivans đối với mệnh lệnh của hắn đã bằng mặt mà không bằng lòng, hắn dứt khoát tự động thủ.

“Bệ hạ, ngài có muốn suy nghĩ một chút không?”

“Không cần.” Hắc Viêm đi tới trước mặt tể tướng, nói: “Ta đã phiền chán lão già của Quang Minh giáo hội rồi, nếu lão lại tới yến kiến, ngươi có thể trực tiếp cho lão biết, vì giúp giáo hội tìm về thánh vật, quốc vương Obi đích thân đến biên giới rồi. Như thế, bọn họ sẽ bỏ kim tệ ra lẹ làng một chút.”

“…”

Tể tướng Murphy đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Quốc vương rất cường đại, đây là chuyện tốt, quốc vương cường đại rất tham tài, cái này cũng không có vấn đề gì. Quốc vương cường đại tham tài lại rất tùy tiện, cái này thì muốn lấy mạng già của người làm việc dưới trướng…

Quốc vương Obi tham lam tùy tính gần như đã thành truyền thống, các đại thần không dám đưa ra bất cứ dị nghị nào với việc quốc vương đột nhiên tới biên cảnh. Chỉ là sau khi chủ giáo Quang Minh giáo hội nghe được tin tức này, thì giống như bị sét đánh giữa trời quang, xem ra, kim tệ Hắc Viêm yêu cầu, ông bỏ ra thì tốt, không bỏ ra cũng phải bỏ.

Có kiểu ức hiếp người như vậy sao?

Grilan.

Kỵ sĩ vàng Airth tỉnh lại trong bóng tối, gian nan mở hai mắt, thì thấy một thanh niên tóc đen, cười híp mắt ngồi xổm trước mặt mình, đang dùng vỏ kiếm trong tay chọc lên mặt mình.

“Kỵ sĩ đại nhân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Tống Mặc không chút lúng túng khi nhân lúc người khác hôn mê động tay động chân bị bắt gặp, dứt khoát ném vỏ kiếm, định trực tiếp dùng tay vỗ một phát.

“Ta thật sự rất hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc do vật liệu nào tạo nên, bị treo trên tường đông lạnh lâu như thế, gần nửa tháng không ăn không uống, vậy mà còn sống.”

Lão John thấy Tống Mặc đưa tay vỗ Airth, vội ngăn cản y, dùng vỏ kiếm chọc mấy cái thì thôi, đích thân dùng tay vỗ tuyệt đối không được! Không tắm rửa suốt thời gian dài như thế, có bẩn không chứ? Là một quý tộc, không thể không giữ vệ sinh như thế!

“Lãnh chủ đại nhân!”

Tống Mặc nhún vai, được rồi, không chạm thì không chạm. Lão John cái gì cũng tốt, chỉ là cố chấp giữ giáo điều lễ nghĩa quý tộc gì đó, khiến y hơi ngứa răng.

Lãnh chủ đại nhân?

Airth tuy còn sống, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, mái tóc đỏ mất đi ánh sáng, gương mặt tuấn lãng cũng hao gầy hết sức, nghe xưng hô của lão John với Tống Mặc, đôi mắt màu trà không chớp lấy một cái nhìn Tống Mặc, được gọi là lãnh chủ đại nhân, tóc đen mắt đen… Tống Mặc Grilan?

“Ngươi là… lãnh chủ Grilan?”

“Phải, ta là Tống Mặc.” Tống Mặc ngồi chồm hổm đã hơi tê chân, liền đứng lên, hoạt động tay chân, “Tuy ta muốn nói một câu, rất vui được quen biết ngươi, nhưng chỉ sợ ngươi sẽ không nguyện ý nghe.”

“…”

“Cho nên, ta định trực tiếp chút.” Tống Mặc thu lại nụ cười trên mặt, từ cao cúi nhìn Airth nằm dưới đất, “Ngươi đã là tù binh của ta rồi, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không, ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã tới Grilan.”

Đối phó với Airth, Tống Mặc không định ‘ôn hòa’ như đã đối đãi với Saivans. Y và Saivans có thể hợp tác, nhưng giáo hội à… y đã che giấu tội phạm truy nã của giáo hội, lại thu lưu tinh linh cướp thánh vật giáo hội, còn dự định bắt vài chủ giáo trong giáo hội tới phát triển sự nghiệp khỏe mạnh vệ sinh tại Grilan, ngay từ đầu, y và giáo hội đã là kẻ địch.

Cho nên, đối với tay chân đắc lực Airth của giáo hội, căn bản không cần thiết phải khách khí.

Nghe chữ tù binh này, tự tôn của kỵ sĩ vàng bị tổn thương, chảy máu, tim hán tử vỡ vụn. Không ngờ, Airth hắn cũng có ngày hôm nay…

“Không nói chuyện?” Tống Mặc dùng mũi chân đá đá Airth đang nằm dưới đất, mắt híp lại, búng tay một cái, hai tráng hán trực tiếp đi tới, kéo Airth còn chưa thể hoạt động dậy, cột lên trụ gỗ trong phòng.

Trụ gỗ này là Tống Mặc đặc biệt mô phỏng theo tiêu chuẩn trong động xx doanh xx tạo ra, trên tường xung quanh còn treo đầy các loại hình cụ, có đồ cổ tổ tiên các đời lưu lại, cũng có cái do Tống Mặc lâm thời treo lên cho đủ số, tóm lại, đây là một hình phòng tiêu chuẩn, cổ kim kết hợp, trung tây pha trộn, muốn gì có đó. Thực sự là uy hiếp đáng sợ, trang bị tốt nhất để nghiêm hình bức cung.

Anh em người lùn giúp Tống Mặc chế tạo những trang bị này, sau khi hoàn thành công việc, trực tiếp chạy về xưởng rèn, ngay cả tiền công cũng không cần.

Đám người Touro từng bị Tống Mặc đe dọa lần đầu tiên bước vào hình phòng này, lập tức bị dọa mềm chân, chuồn như làn khói mất tăm mất dạng.

Phản ứng khác với người khác, Rhys sau khi tham quan căn phòng này, dựa nghiêng bên cửa, cười tràn đầy xuân tình, nói với Tống Mặc: “Thân ái, thật ra đồ vật ở đây còn chưa đủ, cần ta giúp ngươi bổ sung không?”

Lần này, người chạy là Tống Mặc.

Ma tộc gì đó, quả nhiên là sinh vật hắc ám.

Đương nhiên, Tống Mặc không định thật sự sử dụng những thứ này lên người Airth. Cho dù muốn làm nhân vật phản diện, cũng phải là nhân vật phản diện có lý tưởng có đạo đức có hoài bão. Tuy y quả thật rất muốn cảm thụ thực tế khí khái anh hùng của nhân vật phản diện chân chính, mở rộng lòng, vung roi tới một câu: “Nói, tiểu tử ngươi nói hay không nói!”, nhưng vạn nhất y thật sự làm thế rồi, lão John khẳng định sẽ nghĩ biện pháp lôi y về lò giáo dục lại.

Không sao, Tống Mặc biểu thị, quân tử động khẩu không động thủ, y hoàn toàn có thể kết hợp lý luận và thực tế, tấn công tinh thần toàn phương vị đa đẳng cấp với Airth.

Roi, roi có quấn sợi thép, nhìn thấy không? Quất lên người, tuyệt đối tiêu hồn!

Ghế hổ nước ớt, có thể khiến ngươi lâng lâng sảng khoái mà đi gặp thần Quang Minh! (Ghế hổ: đặt người ngồi vuông góc hình chữ L, sau đó chất đá/đệm/gỗ dưới góc chân, tới khi không chịu nổi.)

Nếu như vậy còn không đủ đô, còn có máy kéo căng trong thế kỷ giáo hội phương tây, thiết liên hoa, thiết xử nữ, khẳng định khiến kỵ sĩ đại nhân sảng tới không thể nói chuyện.

(Thiết liên hoa: tên đầy đủ là ngựa gỗ thiết liên hoa, phạm nhân ngồi lên ngựa, trên lưng ngựa gắn hoa sen do những miếng sắt nhọn tạo thành, khi khởi động nút xoay, hoa sẽ mở ra khép lại đâm vào thân dưới rồi xoay. Thiết xử nữ: cái hòm om sát người, trên nắp đầy gai nhọn dài, khi đóng nắp hòm lại thì…)

Kỵ sĩ đại nhân, có hứng thú nếm thử một chút không? Miễn phí sử dụng, toàn bộ quá trình sẽ do nhân sĩ chuyên nghiệp thao tác, trên năm mươi phần trăm sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng!

Trong sự giảng giải kiên nhẫn mà đầy tính thú vị của Tống Mặc, sắc mặt kỵ sĩ vàng Airth từ xanh thành đen, từ đen thành trắng, cuối cùng biến thành trắng bệch.

Ý chí như sắt thép của hán tử chân chính đàn ông thuần túy, bị Tống Mặc cầm tua vít do thép làm nên, đâm thành cái rổ.

Tống Mặc cảm thấy có hơi đáng tiếc, xem ra, thần kinh của kỵ sĩ đại nhân, còn lâu mới bằng thân thể cường hãn của hắn.

“Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Hợp tác, hay không hợp tác?”

Airth cuối cùng gật đầu. Hắn hiểu rõ cái này có nghĩa là gì, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Lực độ đả kích tinh thần của Tống Mặc, thực sự quá đáng sợ, kỵ sĩ vàng biểu thị, nếu đổi lại là đại chủ giáo, cũng hold không nổi!

Nửa tiếng sau, Tống Mặc bước ra khỏi phòng, dặn dò quản gia chuẩn bị một căn phòng cho Airth.

“Lãnh chủ đại nhân, có cần phái vài người canh giữ không?”

“Không cần thiết.” Tống Mặc lắc đầu, “Hắn chạy không được, Saivans còn ở đó đợi mổ xẻ hắn mà.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng.” Tống Mặc gác tay lên vai lão John, cười nói: “Quản gia, ông không phải cũng nghe thấy sao, kỵ sĩ đại nhân của chúng ta, đã khai hết toàn bộ những thứ hắn biết ra rồi, nếu hắn thật dám chạy, ta sẽ tuyên truyền toàn bộ lời hắn nói ra. Đến lúc đó, hắn còn thê thảm hơn cả Harold.”

“… Tôi hiểu rồi.”

“Hiểu thì tốt. Tin rằng kỵ sĩ đại nhân cũng sẽ hiểu điểm này.”

Nguồn :

Biên cảnh Grilan, quân đội hành tỉnh tây bắc và các hán tử Grilan lại bắt đầu xếp hàng chiến đấu, không cần Tống Mặc đích thân chỉ huy, Johnson, Harold và Touro, đã có thể thống lĩnh đội ngũ đánh ngang hàng với các kỵ binh hành tỉnh tây bắc đông gấp mấy lần.

Tống Mặc đứng trên lầu hai phủ lãnh chủ, đưa mắt nhìn xa, nhìn tình huống chiến trường, Saivans chắc đã đưa kế hoạch hợp tác của y tới thủ đô Obi rồi đi?

Lão John đứng sau lưng Tống Mặc, nhìn bóng lưng Tống Mặc, ông rất khó đoán được lúc này trong lòng Tống Mặc thật sự đang nghĩ gì.

Lãnh chủ đại nhân từ sau khi bị sét đánh tỉnh lại, thì vẫn đang trưởng thành, đang thay đổi, y đã không còn là đứa trẻ mình chăm sóc trưởng thành, mà là lãnh chủ Grilan có thẻ gánh vác trọng trách trên vai.

“Quản gia, trận chiến này, cũng sắp kết thúc rồi.” Tống Mặc quay đầu, “Chân chính kết thúc.”

“Lãnh chủ đại nhân, ngài là nói?”

“Thứ ta đưa ra, chắc sắp phát huy tác dụng rồi.” Tống Mặc ngừng một chút, nói: “Ta biết, ông không tán thành dùng cách tạo đường để giao dịch với Obi.”

“Lãnh chủ đại nhân…”

“Đừng vội phủ nhận.” Tống Mặc giơ tay lên, “Quản gia, ta hỏi ông, nếu ông vốn có cả một cái bánh kem ngon lành, lại đột nhiên có người cắt mất một miếng, ông sẽ làm gì?”

“Lập tức ăn hết toàn bộ phần còn lại!”

“… Ta là hỏi ông sẽ làm gì đối với kẻ cướp mất miếng bánh kia?”

“Diệt hắn!”

“Chính thế.” Tống Mặc vỗ tay, “Tạo đường, vẫn luôn do tinh linh lũng đoạn.”

“Ý của ngài là?”

“Ta cướp miếng bánh của tinh linh, vì bảo vệ mạng sống của mình, thì phải kéo thêm càng nhiều người tới chia miếng bánh này. Người này, nhất định phải có quyền thế và năng lực chống chọi với tinh linh.” Vì kim tệ mà bẻ cổ tay với tinh linh, trừ cự long, ai có khí phách như thế nữa?

“Cho nên, ngài chọn hợp tác với quốc vương Obi?”

“Ta muốn thế. Nhưng phải xem đối phương sẽ chọn lựa thế nào.” Tống Mặc chống hai tay lên bệ cửa sổ, ngửa đầu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, “Tạo đường, ủ rượu trái cây, đều là mối làm ăn do tinh linh lũng đoạn. Tinh linh cường thế, ngạo mạn, không nói lý, ta liền phải tìm kẻ càng không nói lý hơn để hợp tác, cho kẻ này chống chọi ở phía trước, tinh linh khẳng định sẽ không tới tìm ta gây phiền trước. Muốn kiếm món tiền lớn, thấp điệu rất quan trọng. Cho nên, chịu thiệt chút là tất yếu.”

“…” Nên khen lãnh chủ đại nhân thông minh hay là bảo y âm hiểm gian trá? Quản gia mê mang.

Trên thực tế, Tống Mặc cũng không nắm chắc lắm kế hoạch này có thành công hay không. Hy vọng luôn tốt đẹp, nhưng ai biết con rồng bụng bự kia có vì kim tệ mà vươn vuốt vào trong cạm bẫy y giăng sẵn không?