Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 122: Thân phận của quản gia

Lão quản gia John và vương phi ma tộc Laurent quyền cước tới lui quên trời đất. Mọi người trong phủ lãnh chủ đều bị tiếng đánh nhau thu hút tới, Tống Mặc nhíu mày, phất tay, ý bảo mọi người tản ra. Tuy Tống Mặc không giống những lãnh chủ quý tộc khác, luôn bày vẻ cao cao tại thượng, nhưng sự kính sợ của người Grilan đối với y, thì không hề ít.

Mọi người lại vội vàng tản đi như lúc tới, trong đại thính chỉ còn lại Tống Mặc, quản gia, và Laurent.

Tống Mặc nhìn lão John và Laurent hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, chân mày càng nhíu chặt, kết hợp với bí mật mà Rhys từng tiết lộ với y, và thái độ của Laurent, Tống Mặc đột nhiên có một suy đoán to gan.

“Quản gia, lẽ nào chính là thân vương ma tộc hơn một ngàn bảy trăm năm trước, dùng năm mươi đồng kim tệ lừa tổ tiên Grilan?”

Lời thì thầm của Tống Mặc không lớn, nhưng Laurent và lão John lại nghe được rõ ràng, động tác của hai người đồng thời ngừng lại, biểu tình trên mặt hệt như một khuôn, đồng thời lớn tiếng gào lên: “Làm sao có thể!”

“Chồng của ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, yêu mị động nhân mỹ mạo như hoa, sao lại là lão già nhăn nheo này?!”

“Lãnh chủ đại nhân, ta là nhân loại!”

Lúc lão John nói chuyện lộ ra sơ hở, Laurent nhân cơ hội đá một cước vào ngực lão John, đúng ngay vị trí trái tim. Sức mạnh của Laurent kinh người, lão John lùi liền vài bước, khóe môi chảy xuống dòng máu đỏ.

Tống Mặc lập tức biến sắc, tính cách của y không thể tính là tốt, cũng có hơi ích kỷ, nhưng có một điểm, y cực kỳ bao che khuyết điểm.

Lão John là quản gia của y, là người thân cận nhất y nhìn thấy đầu tiên sau khi tới thế giới này, bất kể thân phận của ông là gì, bất kể ông là nhân loại hay ma tộc, Tống Mặc vẫn xem lão John là người thân!

Người thân của mình bị ức hiếp, Tống đại lãnh chủ làm sao có thể bỏ qua cho được?!

Cho dù là mẹ của Rhys, cũng vậy!

Tay thò vào eo, móc ra khẩu súng 54 không rời thân, giơ lên, nhắm vào Laurent. Người đều có ranh giới cuối, nếu phải chọn lựa, Tống Mặc không chút do dự chọn lão John!

“Dừng tay!” Tống Mặc lạnh giọng, “Ta nói, dừng tay!”

Tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua bên tai Laurent. Tống Mặc là cấp bách không chờ được, chút võ lực nhỏ bé đáng thương của y trước mặt hai người này căn bản không đủ nhìn, trừ nổ súng, y không có cách nào ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh nhau.

Laurent lần đầu tiên được hiểu biết về uy lực của súng lục, ánh mắt đảo qua lỗ đạn trên tường, lại xoay về Tống Mặc, con mắt màu đỏ sậm, không có bất cứ cảm xúc dao động nào, không nhìn ra được bà đang tức giận, hay đang nghĩ tới chuyện khác. Lão John lâu vết máu trên khóe môi, đứng thẳng dậy, cũng nhìn Tống Mặc, trên mặt lộ ra vẻ an ủi, đây là đứa trẻ ông chính tay nuôi lớn!

Rhys Myers đột nhiên xuất hiện, nắm cổ tay Tống Mặc, thấp giọng nói: “Thân ái, bà là mẹ của ta.”

Tống Mặc nghiêng đầu nhìn Rhys một cái, “Đúng nhỉ, mẹ của ngươi.”

Tống Mặc dùng ánh mắt bất thiện nhìn Rhys chằm chằm, tên này không lý nào không nghe thấy động tĩnh vừa rồi, nhưng vẫn không xuất hiện, hắn đang có ý định gì?

Rhys lúng túng giật khóe môi, hắn không thể nói với Tống Mặc, đối với thân phận lão John, hắn vẫn luôn hoài nghi, Laurent có thể thăm dò ông một chút, cũng là hy vọng của hắn. Laurent hạ thủ cũng có chừng mực, bà sẽ không thật sự làm lão John trọng thương, càng sẽ không giết chết ông, Tống Mặc chỉ là quan tâm nên loạn.

Tống Mặc nhìn Rhys, đoán được suy nghĩ của hắn, cười nhạo một tiếng. Y có thể nổ súng vào Laurent, lão John đối với Rhys mà nói, cũng đồng dạng không phải là gì. Hoặc nên nói, trong mắt Rhys, ông chỉ là quản gia, một nô bộc thân phận hơi ột chút, chỉ thế mà thôi.

“Quản gia, chúng ta đi.”

Tống Mặc nói với lão John, y còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian lãng phí ở đây. Còn Laurent và Rhys đang hoài nghi lão John gì đó, chẳng liên quan tới y.

Lão John nói mình là nhân loại, thì y liền tin, quản gia của mình, là nhân loại!

“Đợi đã!”

Laurent đột nhiên lên tiếng, nói với Tống Mặc: “Ta xin lỗi vì hành động của mình vừa rồi.”

Tống Mặc hơi quái dị nhìn Laurent một cái, phải rồi, đánh chó còn phải nể mặt chủ nhân, y và Rhys hiện tại là người yêu, tuy đây chẳng phải quan hệ bền chắc gì, Laurent tại Grilan, nhiều lắm chỉ là khách, đến nhà người ta làm khách, không nói hai lời, đã cùng quản gia người ta đánh nhau, quả thật là có lỗi. Cho dù bà có hoài nghi cỡ nào, cũng không nên vượt qua chủ nhân, trực tiếp động thủ với quản gia.

Nói nghiêm trọng chút, thậm chí có thể xem như là đang khiêu chiến với chủ nhân. Cho dù Tống Mặc là nhân loại, là chủng tộc Laurent vẫn không đặt vào mắt, nhưng lời xin lỗi của Laurent, cũng là cần thiết.

Tống Mặc nhếch môi, “Vừa rồi ta cũng có chỗ không nên, cũng phải nói một tiếng xin lỗi với ngài.”

Nghe Tống Mặc nói thế, biểu tình Rhys xuất hiện biến hóa, y quá khách khí rồi, giống như trong một thoáng, đã vẽ một đường ranh giới phân biệt rõ ràng giữa bọn họ.

Laurent cũng nghe ra được sự xa lạ trong ngữ khí của Tống Mặc, nhìn Rhys một cái, rồi lại quay sang nhìn Tống Mặc, nói: “Ta có một chuyện, muốn xác nhận với quản gia của ngươi, hy vọng ngươi có thể cho phép ta xác nhận.”

Tống Mặc không lập tức trả lời, mà dò hỏi lão John, “Quản gia, ý của ông thế nào?”

Lão John nhẹ gật đầu, đi vài bước tới trước mặt Laurent, một tay đặt trước ngực, cong lưng, dùng thái độ vô cùng hoàn mỹ, nói với Laurent: “Đã mạo phạm ngài, vô cùng xin lỗi, vương phi điện hạ. Nhưng, tôi có thể khẳng định với ngài, tôi là một nhân loại không hơn không kém.”

“Vậy sao?” Laurent vẫn có chút không tin, nhưng bà lại không thể tiếp tục thản nhiên động võ với lão John nữa, “Vậy ông có thể giải thích dùm, rằng tại sao trên người ông, lại có dao động ma lực của ma tộc?”

Lão John hơi suy nghĩ một chút, giơ tay phải lên, cởi bao tay màu trắng ra, lộ ra bàn tay lớn mạnh mẽ, gân xanh trên mu bàn tay thể hiện rõ sức mạnh, ngón tay thon dài, trên eo bàn tay và cạnh trong ngón tay còn có vết chai do cằm vũ khí, đây không nên là tay của một quản gia, mà giống như một võ giả, một đấu sĩ cầm kiếm.

Chân mày Laurent nhíu lại, sau đó, con người co rút, bà gần như mất khống chế nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón cái lão John. Chiếc nhẫn đơn giản tới mức mộc mạc, trên đó không khảm bất cứ bảo thạch nào, chỉ có khắc phù văn cổ xưa trên mặt, đó là tộc huy của gia tộc Myers.

Laurent nắm cổ tay lão John, “Đây là nhẫn quyền lực, sao lại ở trong tay ông?!

Lão John rút mạnh tay mình ra, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái xuống, “Đây là thân vương Myers giao cho tôi bảo quản. Các người có thể cảm nhận được ma lực dao động của nó, giáo hội cũng có thể, giáo hội hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không phải là những kẻ giá áo túi cơm như bây giờ.”

Tống Mặc cũng có chút kinh ngạc, thân vương Myers, cha của Rhys? Rhys đến Grilan, trừ tìm cha của hắn, còn lại là vì chiếc nhẫn này thì phải?

“Orlando đang ở đâu?”

“Nơi ông ta ở, cách các ngươi không xa, hơn nữa, vẫn đang ngủ yên, không có bất cứ ai tới quấy nhiễu. Muốn tìm ông ta, thì tự mình nghĩ cách đi. Nhưng, đừng đánh chủ ý với lãnh chủ đại nhân nữa, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Vương phi tôn kính, và con trai của ngài!”

Laurent truy vấn, nhưng lão John vẫn mang vẻ gió thổi không động, trực tiếp tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, tùy ý ném cho Rhys, Rhys vội đón lấy. Chiếc nhẫn rời khỏi lão John, một dòng ma lực cường đại lập tức trào ra từ chiếc nhẫn, cho dù là Tống Mặc, đều có thể cảm nhận được sức mạnh thoáng chốc bùng phát đó.

Tống Mặc quái dị nhìn quản gia của mình, lão John một tay chống lan can, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, một chân khuỵu chạm đất, rồi đứng lên, vỗ bụi vốn không tồn tại trên vai, rồi đeo bao tay lại, đi tới trước mặt Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, rất xin lỗi, khiến ngài kinh ngạc rồi.”

“Vết thương trên người ông?”

“Không quan hệ, chỉ là cắn rách lưỡi mà thôi.”

Khóe môi Tống Mặc giật giật, quản gia của y, thật sự là thâm tàng bất lộ nha.

Laurent và Rhys đều bị chuyển biến bất ngờ làm cho choáng váng, cũng nảy sinh một hoài nghi khác với thân phận của lão John, lão John quay đầu lại, nhìn Laurent, “Không cần đoán nữa, John đích thật là tên của ta, ta cũng là nhân loại không hơn không kém. Tên đầy đủ của ta là, John Rand.”

Rand?

Theo tiếng thông dụng đại lục, ý nghĩa của cái họ này, là quang minh?

Tống Mặc ra khỏi phủ lãnh chủ, trở về thành lũy ngầm, lặng lẽ ngồi trong phòng, trong đầu vẫn còn vang ong ong, đừng thấy y vẻ ngoài bình tĩnh như thế, thật ra, trong đầu đã loạn thành nồi cháo.

Lão John thì bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

“Quản gia.” Tống Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ta từng nói, ông là người ta tin tưởng nhất trên thế giới này.”

“Lãnh chủ đại nhân…”

“Đừng để ta thất vọng.”

Trong giọng nói của Tống Mặc ẩn ẩn mang theo một chút khẩn cầu, y rất ít khi thể hiện yếu đuối với người khác, nhưng, nếu lão John từ đầu tới cuối toàn nói dối với y, y không biết, mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Trong phòng yên tĩnh dị thường, tĩnh tới mức có thể nghe thấy được nhịp tim đập của mình. Tim Tống Mặc vọt lên cổ họng, cuối cùng, lão John chậm rãi mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân, tôi tên John Rand, hơn một ngàn bảy trăm năm trước, là kỵ sĩ vàng thuộc đội kỵ sĩ Quang Minh giáo hội.”

Kỵ sĩ vàng?

Tống Mặc ngạc nhiên nhìn lão John, thần sắc lão John không giống như giả vờ, chứng minh ông không nói dối.

“Ông là, người của giáo hội?”

“Trước kia là vậy.” Lão John cười một cái, “Hiện tại, tôi chỉ là quản gia trung tâm của ngài.”

Tống Mặc nhìn lão John, nhịn không được nhớ tới hai cái mai rùa vất vả bôn ba trong ruộng đồng của Grilan, đồng dạng là kỵ sĩ vàng, sao khác biệt lại lớn như thế chứ?

Nhưng, lão John vừa nói là hơn một ngày bảy trăm năm trước?

Vậy hiện tại ông bao nhiêu tuổi rồi?

Một nhân loại, có thể sống lâu như thế sao?

Biểu tình của Tống Mặc tràn đầy hoài nghi, lão John nói tiếp: “Tôi là nhân loại, không cần nghi ngờ, còn tại sao tôi lại sống lâu như thế… vì tôi cùng thân vương Myers, cũng ký khế ước.”

“Khế ước?”

“Đúng, năm đó, thân vương bị giáo hội và ma tộc liên thủ phục kích, tôi chính là một thành viên trong đó, thân vương các hạ rất cường đại, ngặt nỗi đã bị thương, một mình không địch nổi số đông, cuối cùng bị chúng tôi đánh ngã.”

Tống Mặc há miệng, rốt cuộc cũng không nói gì, dùng ánh mắt ý bảo lão John tiếp tục.

“Giáo hội dùng thánh vật giam cầm phần lớn ma lực của thân vương, nhưng thân vương Myers vẫn chạy thoát. Chúng tôi suốt đường truy sát, truy thẳng tới Grilan, lúc đó thân vương đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng may là gặp được lãnh chủ Grilan, cùng lãnh chủ ký khế ước, giữ được tính mạng, nhưng cũng chìm vào giấc ngủ.”

“Vậy ông?”

“Tôi tìm được ông ta trước khi thân vương ngủ say, cũng gặp được tổ tiên của ngài, một thanh niên xinh đẹp cũng tóc đen mắt đen, khi cười lên, dường như có thể xua tan tất cả bóng tối thế gian.”

Ngữ khí của lão John tràn đầy hoài niệm, nhưng Tống Mặc lại từ trong đó nghe ra được một chút vị đạo không tầm thường.

Xua tan tất cả bóng tối, xinh đẹp, ừm?

Ánh mắt của Tống Mặc trở nên kỳ quái, lão John thở dài, “Ngài không cần nghi ngờ, ta đối với tổ tiên của ngài, vừa gặp đã yêu, tình yêu, là thứ mỹ diệu đến thế…”

Mắt thấy chủ đề của lão John bắt đầu từ chiến đấu tàn khốc nghiêm túc chuyển ngoặt sang phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn, Tống Mặc vội ho nhẹ một tiếng, “Xin nói trọng điểm.”

“Lúc đó, tôi thân mang sứ mạng, phải triệt để tiêu diệt thân vương Myers!” Ánh mắt lão John trở nên sắc bén, giống như lưỡi đao tuốt khỏi vỏ, “Nhưng ai ngờ được tên ma tộc gian xảo đó, đã ký khế ước với tổ tiên của ngài, lấy một giọt máu của ông ta, dung nhập vào trong người tổ tiên ngài! Chỉ cần ông ta chết, nhà Grilan, cũng sẽ diệt vong!”

“Cho nên, ông bỏ qua cho ông ta?”

“Đúng, vì bảo vệ người yêu của tôi, tôi và thân vương ma tộc ký khế ước, sau đó tất cả hành động của Quang Minh giáo hội, càng khiến tôi không hối hận quyết định này của mình!”

Lời tiếp theo, không cần lão John nói, Tống Mặc cũng có thể tưởng tượng, đây chắc là phẫn nộ phá ải vì hồng nhan phiên bản Quang Minh đại lục? Nói thế, hình như cũng không đúng lắm…

Nhưng, thân vương Myers sẽ dễ dàng tin tưởng một kỵ sĩ vàng của giáo hội sao? Còn là hung thủ mai phục ông ta?

“Ông ta không có chọn lựa khác. Cho dù ông ta đã ký khế ước với Grilan, nhưng lúc đó người đang tìm ông ta trừ giáo hội, còn có ma tộc. Trên người ông ta có nhẫn quyền lực của nhà Myers, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Lúc đó nhà Myers đang vì thân vương không rõ tung tích mà chìm vào hỗn loạn, Laurent tuy cường hãn, nhưng dù sao không cách nào đơn độc áp chế tất cả những người có ý đồ bất chính, mà Rhys Myers, vẫn còn đang bọc tã.”

Tống Mặc gật đầu, một khi thân vương Myers bị đào từ đất ra, chắc chắn nghẻo không cần hoài nghi, muốn đợi tới khi con trai của ông trưởng thành tới đào ông lên, ít nhất phải an toàn chôn được hơn một ngàn bảy trăm năm đã.

Đây quả thật là rất rầu người nha.

“Tôi chọn ký huyết khế với thân vương Myers, đây là khế ước và lời hứa không thể nào làm trái. Ông ta giao nhẫn quyền lực cho tôi bảo quản, chỉ có đấu khí vàng, mới có thể che giấu khí tức ma lực khổng lồ của nhẫn quyền lực.”

“Vậy Laurent…”

“Bà ta từng thấy hình dáng của tôi lúc còn trẻ. Năm đó tất cả đại quý tộc ma tộc, đều từng tiếp xúc với đoàn kỵ sĩ Quang Minh giáo hội. Đại lục Quang Minh hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không hòa bình như hiện tại.”



Hòa bình?

Đỉnh đầu Tống Mặc hiện ba đường đen, thế đạo như vầy, còn gọi là hòa bình?

“Dù sao hiện tại chỉ có nhân loại đang đánh tới đánh lui. Năm đó thì hoàn toàn khác, tinh linh tuyên xưng yêu chuộng hòa bình, nhưng giết chóc thì không chút mềm tay, càng không cần nói có quá nhiều ma tộc không có quan niệm gì, chỉ thừa nhận kẻ mạnh. Ngay cả người lùn, cũng thường xuyên tới chen chân vào.”

Nghe lão John nói thế, Tống Mặc có hơi líu lưỡi, chợt nghĩ lại, chuyện đã qua hơn một ngàn năm rồi, hiện tại không có bất cứ quan hệ gì với y, y còn lo lắng cái gì?

Hiện tại y hiếu kỳ nhất, là thân vương Myers rốt cuộc đang chôn ở đâu, tại sao ai cũng không tìm được?

“Vì ông ta không ở Grilan.”

Không ở Grilan? Vậy vừa rồi lão John nói với Laurent, nơi thân vương ngủ rất gần, là gạt người sao?

“Không phải, tôi không gạt bà ta.” Lão John cong khóe môi, Tống Mặc luôn cảm thấy ông cười rất không mang ý tốt, “Năm đó quả thật ông ta chôn mình tại Grilan, nhưng giáo hội đào ba tấc đất cũng tìm không được, là vì cái gì, lãnh chủ đại nhân, ngài muốn biết chứ?’

Tống Mặc theo bản năng gật đầu, “Vì cái gì?”

“Vì, trước khi giáo hội động thủ, tôi đã đào ông ta lên, chôn ở một nơi khác.”

“Một nơi khác?”

Không phải Grilan, nhưng cách rất gần, còn không dễ bị phát hiện… đầu Tống Mặc chợt lóe linh quang, sẽ không phải là, “Rừng Phỉ Thúy?”

“Đúng.” Lão John gật đầu, “Tôi chôn ông ta ở trong rừng Phỉ Thúy. Nơi chôn, tôi dùng đấu khí thiết lập vách ngăn, bất luận là giáo hội hay ma tộc, đều không thể tìm được ông ta.”

Thân vương ma tộc, trong miệng lão John, giống như một món đồ, bị đào lên, chôn lần hai, sau đó giả bộ như không biết gì hết, trân mắt nhìn ma tộc và giáo hội đào ba tấc đất vốn là nơi chôn đồ, mệt tới đầu nổi gân xanh, đỉnh đầu bốc khói, chung quy không chút thu hoạch…

Dưới sự tô điểm của trí tuệ quản gia, giáo hội và ma tộc thật sự rất ngu rất ngây thơ.

“Lúc đó giáo hội và ma tộc đều không nguyện ý từ bỏ, chia nhau phái người ở lại Grilan, giám thị tất cả tại đây, tìm kiếm bất cứ đầu mối nào có thể.”

“Người giáo hội lưu lại, là ông?”

“Đúng, là kỵ sĩ vàng, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác!”

Lão John nói nghe chính khí lẫm liệt, nhưng Tống Mặc nghe lại đen mặt. Y đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cười trước khi xuyên việt, bánh bao và gạo đánh nhau, không địch lại, tìm bánh chưng tới viện trợ, bánh chưng lại lột lá chuối ra, hét lớn ‘ta là nằm vùng’, lúc đó, bánh bao sẽ có tâm tình gì?

Sét đánh ầm ầm đi…

Quang Minh giáo hội lúc đó, làm sao cũng không ngờ được, kỵ sĩ vàng võ lực cao nhất, lại chơi trò gián điệp trong gián điệp với mình?

“Vậy ma tộc ở lại Grilan thì thế nào?”

Lão John nhe răng, “Bị tôi giải quyết rồi. Người của giáo hội hiện tại, cũng đã không biết tới sự tồn tại của tôi rồi.”

Trong lòng Tống Mặc như có đàn ngựa chạy qua, lúc này chỉ có một suy nghĩ, ma tộc giáo hội gì đó đều yếu muốn chết, tổ tông Grilan không cần động gân não, đã có thể lợi dụng kỵ sĩ vàng cường hãn nhất trên lịch sử, mới là bá khí tung hoành, cường hãn uy võ chân chính!

Mà, vị lão tổ tông đó biết lão John thích ông không?

Biết đi…

Nhưng nếu ông thật sự có cái đầu này, còn bị ma tộc dùng năm mươi kim tệ lừa một vố sao? Còn lừa hơn một ngàn bảy trăm năm…

Lãnh chủ đại nhân xoắn xuýt.