Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 119: Vương phi tới 1

Chủ giáo Luca của Quang Minh giáo hội đại diện sáu đại chủ giáo, cầu kiến quốc vương Obi.

Thất bại của đoàn kỵ sĩ giáo hội, khiến giáo hội không thể không cúi đầu với Hắc Viêm. Cự long tham lam tuyệt đối ham muốn không nhỏ, trong mắt chủ giáo đại nhân, vương cung màu đen giống như một con cự thú đang đợi chọn người mà nuốt, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn.

“Chủ giáo, mời theo ta.”

Thị tùng quan của cung điện lên tiếng lịch sự mà lạnh lẽo, người Obi, so với giáo hội, càng tín ngưỡng vào quốc vương của họ hơn.

Chủ giáo Luca bước vào vương cung, Hắc Viêm và tể tướng Murphy đang bàn luận công việc sau cuộc chiến với Seeger, tuy quốc khố đầy ấp, nhưng Murphy vẫn hy vọng có thể đòi được nhiều khoản bồi thường chiến tranh từ Seeger, đất đai tạm thời không cần, chỉ là một trận thắng lợi của chiến tranh tại biên giới, chưa đủ để cướp được một phần địa bàn từ tay Jiera. Sự tùy tính của Hắc Viêm thường xuyên khiến tể tướng đại nhân đau đầu, nhưng tể tướng đại nhân cũng không thể không thừa nhận, chính sự tùy tính này của Hắc Viêm, đã khiến cho vương quốc Obi càng thêm cường đại hơn bất cứ lúc nào.

“Bệ hạ, chủ giáo Luca của Quang Minh giáo hội cầu kiến.”

“Ừ.”

Hắc Viêm ngẩng đầu lên, đôi mắt màu vàng, lóe qua tia sáng tham lam, tể tướng Murphy quá quen thuộc biểu tình này của quốc vương, Quang Minh giáo hội, chỉ sợ lại sắp xui xẻo rồi.

Là kẻ ủng hộ của quốc vương, Murphy rất khó chịu với chuyện Quang Minh giáo hội muốn thử chen tay vào chính vụ Obi, bất cứ kẻ nào dám khiêu chiến vương quyền, thêm phiền phức cho quốc vương bệ hạ, đều đáng bị dẫm vào trong bụi đất lịch sử.

Chủ giáo Luca đi vào đại thính, hành lễ với Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, trước mặt quốc vương Obi, ông không có cách nào làm giá, cho dù có, cũng đã mất sạch sẽ vào lần trước dùng kim tệ đổi nước linh hồn rồi.

Lần này, lại muốn làm chuyện giống vậy, chủ giáo cảm thấy mặt cũng nóng lên.

Ông hiểu tại sao đại chủ giáo không đích thân tới gặp quốc vương Obi, thực tế, không chịu nổi mất mặt. Còn về tại sao hai lần đều muốn ông tới giao dịch, chủ giáo Luca nắm chặt quyền trượng trong tay, không phải chỉ là con số kim tệ lần trước báo lên hơi lệch chút sao? Tu sĩ thăm dò tin tức đều có thể dùng tiền công ăn uống, ông chỉ báo giả có vài số, cần phải vậy sao?

Công báo tư thù, mọe nó thật nhỏ nhen!

“Quốc vương bệ hạ, xin chào, rất vinh hạnh được gặp ngài!”

Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, chuyển động nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, âm thanh thâm trầm hữu lực, “Chủ giáo, gặp ngươi, ta cũng rất cao hứng.”

Hắc Viêm quả thật rất cao hứng, trong mắt hắn, chủ giáo Luca hiện tại giống như một ngọn núi vàng, khi cự long thấy núi vàng, không cao hứng mới lạ.

Quan thị tùng cung đình lui ra, không bao lâu, hai vệ binh nâng một rương gỗ vào, Hắc Viêm ý bảo chủ giáo Luca đi tới, tự mở ra.

“Ngươi có thể đích thân kiểm tra một chút.”

Hắc Viêm gác tay lên vương tọa, thân thể hơi nghiêng tới, giống như một con ác thú đang nhe nanh, liếm mép, đợi con mồi tự sa vào lưới, “Nhất định phải xem kỹ.”

Chủ giáo Luca cảm thấy sau lưng từng đợt lạnh lẽo, cổ họng căng chặt, nhưng không thể không di chuyển bước chân, đi tới trước rương, mở nắp ra.

Trong rương đặt hai cái hộp, động tác của Luca dừng một chút, tiếp theo mở hộp hình chữ nhật ra, một thanh trường kiếm màu bạc, lặng lẽ nằm trong tơ lụa màu lam đậm, bảo thạch khảm trên thân kiếm, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Con ngươi chủ giáo co lại, buông quyền trượng ra, cầm trường kiếm lên, rút kiếm ra, ma sát hoa văn trên cán kiếm, không sai, đây là kiếm kỵ sĩ.

Vậy thì, trong hộp còn lại…

Chủ giáo Luca gần như cấp bách mở hộp kia ra, trong hộp là một bình bạc nhỏ nhắn tinh xảo. Thân bình thon dài, trên miệng bình có tráng một đường men màu đỏ sậm, vô cùng độc đáo. Loại men này, độc nhất vô nhị, không có bất cứ công nghệ nào có thể mô phỏng.

Cho dù không có phương pháp cảm nhận đặc biệt như nước linh hồn, nhưng chủ giáo vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là bình bạc thánh nữ!

Ba thánh vật bị mất, hai thứ đã ở đây!

Chủ giáo Luca hít sâu một hơi, bình lắng tâm tình kích động, đặt kiếm kỵ sĩ và bình bạc thánh nữ vào hộp, đứng lên, nói với Hắc Viêm, “Quốc vương bệ hạ, cảm tạ ngài tìm thánh vật về cho giáo hội…”

Hắc Viêm giơ một tay lên, ngăn lời cảm tạ của Luca, “Ta muốn gì, giáo hội chắc rất rõ ràng.”

Ý của quốc vương cự long rất rõ, không cần phí nhiều lời, lấy tiền ra, mới thực tế.

Chủ giáo nghẹn một chút, ấn gân xanh vừa nổi lên trán trở về, nói: “Bệ hạ, vậy con số cụ thể?”

Chủ giáo nói tới đây, thì ngừng lại, nhìn Hắc Viêm trên vương tọa, hàm ý là: Cụ thể muốn bao nhiêu, nói con số đi!

Hắc Viêm thỏa mãn gật đầu, rất biết điều. Thế là đưa hai cánh tay ra, mở rộng hai bàn tay, dựng thẳng mười ngón!

Chủ giáo ngây ra tại chỗ, tựa hồ không thể nào lý giải được hành động này của Hắc Viêm. Mười ngón tay, một trăm (mười vạn) kim tệ? Căn bản là không thể! Hắn hảo tâm được vậy sao?

Murphy nhẹ ho một tiếng, “Bệ hạ.”

Hắc Viêm nhìn Murphy, lại nhìn chủ giáo ngây người ở đó, bừng tỉnh, thu một tay về, mười ngón tay đổi lại thành một ngón, nghĩ nghĩ, lại thêm năm ngón, “Một triệu năm trăm kim tệ, không thương lượng.” Vốn dĩ chỉ muốn một triệu, đột nhiên nhớ tới câu Tống Mặc từng nói qua, đưa giá trên trời, trả giá xuống đất, ai biết giáo hội liệu có trả giá với hắn không? Thêm nhiều chút, cũng không tồi!

Chủ giáo xém chút phun máu, ngã ngữa tại chỗ.

Một triệu năm trăm ngàn?! Hắn cũng nói ra được!

Khi chủ giáo Luca bị con rồng bụng bự lợi dụng thánh vật giả bắt chẹt kim tệ, đoàn kỵ sĩ giáo hội đang tiến hành lao động cải tạo tại Grilan.

Là lãnh chủ, Tống Mặc có rất nhiều chuyện bận rộn, chuyện cải tạo kỵ sĩ đoàn, toàn quyền giao cho lão quản gia John. Lão John nói rằng, mình cũng rất bận, thế là phó thác trọng nhiệm này lại cho tiền kỵ sĩ vàng Airth.

“Airth, lãnh chủ đại nhân tin tưởng ngươi, ta cũng rất xem trọng ngươi, cho nên, nỗ lực đi!”

Lão quản gia John nói xong câu này, thì xoay người đi. Thân hình thẳng tắp, dưới chân nổi gió.

Airth luôn bày vẻ mặt poker trước mặt lão John, biểu hiện vô cùng chính trực nghiêm túc, đợi sau khi lão John đi rồi, gương mặt không có biểu cảm, đột nhiên hiện lên một nụ cười hơi dữ tợn. Các kỵ sĩ giáo hội xếp hàng đợi một bên nhất tề rét run, ngay cả xương khô chu nho đảm nhận trông coi, cũng không khỏi rụt cổ, xương đầu hơi run, tạo tiếng vang răng rắc.

Có thể dọa sinh vật hắc ám co cổ, nếu lãnh chủ đại nhân có mặt tại đó, khẳng định sẽ dựng ngón cái lên, kỵ sĩ vàng Airth, uy vũ!

Kỵ sĩ vàng Bobbys kế nhiệm đứng ngay trước đội ngũ, nhìn Airth, nhíu mày. Hắn và Airth coi như quen thuộc lẫn nhau, luôn cảm thấy Airth trước mắt này có chút bất thường.

Bobbys không biết, cho dù là hán tử kiên cường hơn nữa, sống tại Grilan mấy tháng, linh hồn như kim cương cũng sẽ bị dùi thành than tổ ong, thậm chí có khả năng bị xoắn thành bánh quai chèo. Còn về con đường tâm trạng mà Airth đi qua, hoàn toàn không phải Bobbys và các kỵ sĩ giáo hội lúc này có thể lĩnh hội được.

Nhưng, không sao!

Trong mắt Airth phóng ra lục quang, nắm tay siết chặt, vui một mình không bằng vui chung, khổ một mình không bằng khổ cả đám, những gì hắn từng trải nghiệm, những kẻ này toàn bộ chạy không thoát!

Tiền kỵ sĩ vàng vung tay, ngọn lửa đen trong mắt chu nho lấp lóe, các kỵ sĩ giáo hội toàn bộ bị mang vào thành ngầm, bắt đầu một chuyến tham quan miễn phí hình phòng của thành lũy ngầm…

Airth đứng trước cửa hình phòng, nhìn các kỵ sĩ giáo hội lẫm liệt không e dè bước vào, mặt nhỏ tái mét bước ra, nụ cười trên mặt càng thêm dữ tợn. Ánh mắt các kỵ sĩ nhìn vị tiền kỵ sĩ vàng, giống như đang nhìn một ác quỷ.

Airth chép miệng, đây mới có là gì chứ?

Nhớ lại lúc trước, hắn không chỉ là miễn phí tham quan, bên tai còn có thuyết giải sinh động như thật, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, nhớ lại giọng nói lạnh lẽo mang theo ý cười của Tống Mặc, Airth đều thấy toàn thân rét lạnh.

So sánh với thảm ngộ của mình xong, Airth quả đoán cắn răng, kẹo chỉ là phù vân, roi mới là vương đạo!

Kết thúc chuyến tham quan hình phòng, Airth dẫn các kỵ sĩ đi tới ruộng khoai tây đang đợi thu hoạch.

Bì bì thú hôm nay, có thể nghỉ ngơi một ngày.

Sau khi các kỵ sĩ bị khoai tây đập cho sứt đầu mẻ trán, lại gặp phải thiệt hại nghiêm trọng bên ruộng bắp, tiếp theo bị đuổi vào ruộng lúa, thương thế quá nặng thì được đưa vào bệnh viện, không mất tay cục chân, trực tiếp đưa vào ruộng khoai lang, khi các kỵ sĩ mặt mày bầm tím chiến đấu với khoai lang, đỉnh đầu vang lên ong ong, ngẩng đầu lên, một hàng khoai môn bay qua… bên ruộng còn có mười mấy cây mía đang đợi tìm sơ hở…

Airth đứng bên ruộng, mở mai rùa vàng, gặm khoai lang khô, nhìn các kỵ sĩ giáo hội thê thảm, trong lòng nghĩ, phải chăng sau khi thu hoạch sau, nên đưa bọn họ tới biên giới tham gia vào vận động xây tường của địa tinh?

Đã gọi là lao động cải tạo, không lao động, thì sao cải tạo?

Gặm xong túi khoai lang khô, Airth động động hàm, hắn hình như có thể hiểu lãnh chủ đại nhân rồi, nhìn người khác ‘mồ hôi như mưa’, ‘gian khổ phấn đấu’, sao hắn lại cảm thấy sảng khoái như thế vậy?

Hồn thuộc tính S của Airth đang cháy rực bừng bừng, các hán tử giáo hội, tự cầu nhiều phúc đi.

Khi các kỵ sĩ giáo hội lao động cải tạo dưới thúc đẩy của tiền kỵ sĩ vàng, thì hơn một trăm tu sĩ giáo hội do Mies đi đầu, đang ở trong bệnh viện Grilan, nước sôi lửa bỏng.

Roger lắc lắc dịch thể màu đỏ hồng trong ống thủy tinh, lãnh chủ đại nhân không mấy vừa lòng với thuốc gây mê do họ chế tạo, đặc biệt là tác dụng phụ của thuốc gây mê, khiến Tống Mặc rất đau đầu. Tưởng tượng một chút, đợi tương lai bọn họ lên chiến trường, muốn bắt tù binh, bắn một phát, tù binh không ngất, nhưng lại bắt đầu thoát y múa máy, cởi xong rồi mới tự động nằm xuống… người khác sẽ không biết đây là tác dụng phụ của thuốc gây mê, chỉ sẽ cho rằng Tống Mặc Grilan là ác quỷ háo sắc, còn chuyên môn háo sắc hán tử, háo sắc mãnh nam!

Nhìn đi, ngay cả tù binh cũng bị lột sạch rồi mới trói lại!

Hán tử và mãnh nam, sẽ trở thành gánh nặng không thể thừa nhận trong cuộc đời của Tống Mặc Grilan!

Tuy các nữ sĩ rất tán thưởng tác dụng phụ của thuốc gây mê, nhưng Tống Mặc vẫn hạ lệnh, thuốc gây mê, nhất định phải nghiên cứu lại! Muốn nghiên cứu lại thuốc gây mê mới, thì phải tiến hành thí nghiệm lượng lớn. Trước đó chỉ có thể làm thí nghiệm trên người heo rừng bị bọn họ bắt được, lãng phí dược liệu không nói, hiệu quả thử nghiệm ra cũng không phải rất ổn định, khi đám người Roger vô kế khả thi, đám tu sĩ Mies dẫn tới, đã giúp giải quyết vấn đề lớn.

Hơn một trăm đối tượng thí nghiệm miễn phí… mắt đám người Roger cũng xanh. Bạn đang �

Thế là, trong bệnh viện Grilan, bắt đầu một màn ‘thí nghiệm cơ thể người’ tội ác!

Một thời gian tiếp theo, bệnh viện trong lãnh địa trở thành đề tài bàn luận sau bữa cơm của các nữ sĩ, các nữ sĩ sau một ngày bận rộn, chuyện thích làm nhất, chính là bưng ghế nhỏ ra, ngồi ngoài cửa bệnh viện, tụ lại vây coi.

Mỗi ngày đều có thể thấy một hán tử nào đó y sam bất chỉnh từ trong chạy ra, hoặc là bị ném ra, ở trước cửa lớn thực thiện một màn biểu diễn đặc sắc hoạt sắc sinh hương. Đám người Roger không phải cố ý, thực sự là bọn họ không có hứng thú để xem một đám hán tử ở trước mặt mình uốn eo dẹo mông thoát y, không nguyện ý tự xem, thì chỉ có thể ném ra ngoài, cho người khác xem.

Điều duy nhất khiến các nữ sĩ cảm thấy đáng tiếc là, thân hình các tu sĩ, hoàn toàn không thể so sánh với các kỵ sĩ.

Phần lớn đều cứ như gà luột, chẳng có gì đặc sắc.

Tống Mặc vào một buổi hoàng hôn nào đó cũng gia nhập vào trong đội ngũ các nữ sĩ, đúng lúc nhìn thấy Mies bị ném ra từ trong cửa lớn, người từng là tâm phúc của đại chủ giáo, lúc này hai má đỏ bừng, mắt lấp lánh như nước kéo áo trên của mình. Trong tiếng hoan hô của các nữ sĩ, động tác càng lúc càng lớn gan, mị nhãn phóng loạn, hôn gió ném bậy, chỉ số xx, cấp năm sao!

Theo như nữ sĩ bên cạnh nói, đây là lần thứ hai Mies lên diễn hôm nay, lực biểu hiện nghệ thuật và công lực cảm nhiễm bầu không khí, lại bước lên một bậc thềm mới!

Đầu Tống Mặc nổ ầm ầm, mọe, thì ra không chỉ là kỵ sĩ, ngay cả tu sĩ cũng có một trái tim muộn tao!

Tiếp tục như thế, ngoài cửa lớn bệnh viện có thể trực tiếp dựng đài, làm nơi bán vé hại phong tục.

Tuy nói trước kia y cũng từng có suy nghĩ muốn làm phong phú cuộc sống văn hóa tinh thần trong lãnh địa, nhưng mở một chỗ ‘thiên đường nhân gian’ ở ngoài cửa bệnh viện, có phải hơi quá mức không?

Khi Tống Mặc xoa cằm nhíu mi, một âm thanh đột nhiên truyền vào tai y, “Grilan, thật sự là nơi thú vị.”

Âm thanh này khó phân nam nữ, nghe vào trong tai, một cảm giác rã rời xông thẳng vào đầu, khiến eo cũng cảm thấy nhũn ra, nếu nói âm thanh của Rhys đã tính là cấp bậc yêu nghiệt, thì âm thanh của người này, có thể xưng là hắc sơn lão yêu.

Tống Mặc quay đầu lại, nhìn người nói chuyện, phản ứng đầu tiên là, cao quá!

Phản ứng thứ hai là, thật tuyệt!

Phản ứng thứ ba là, ai đây?!

Người nói chuyện cúi đầu nhìn Tống Mặc, ưỡn ưỡn cặp xx đủ khiến bất cứ nam nhân nào phun máu mũi tung tóe, đôi môi mọng nước khẽ cong, ném mị nhãn cho Tống Mặc, tiếp theo ôm Tống Mặc vào lòng, sử ra chiêu tất sát: vùi ngực!

Tất cả nam nhân toàn thiên hạ, đều sẽ nguyện ý hạnh phúc mà chết trong chiêu tất sát này…

Cho dù hiện tại người tình của Tống Mặc là anh trai, nhưng y cũng từng mơ tưởng tới em gái hơn hai mươi năm, cảm thụ sóng biển bập bềnh đè chặt hai bên má, Tống Mặc hạnh phúc dập dờn, say mê, trên đầu bốc lên từng hàng bong bóng màu phấn hồng.

“Thân ái, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi.”

Sau khi vùi ngực, đôi môi đỏ trực tiếp hôn lên mặt Tống Mặc, “Bảo bối, ngươi còn đáng yêu hơn cả trong tưởng tượng của ta!”

Tống Mặc gian nan ngẩng đầu, nhìn về mỹ nhân tóc nâu cao hơn mình nửa cái đầu, vừa định nói gì, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Rhys, “Mẹ?”

Tống Mặc chớp chớp mắt, mẹ?

Mỹ nhân được Rhys gọi là mẹ buông Tống Mặc ra, khi Tống Mặc hít lấy hít để, trực tiếp bay ra đá một cước, đá bay Rhys đang đi tới, tóc dài màu nâu phất phới, thâm tình nói, “Con trai, ta nhớ con lắm đó nha!”

Nói rồi, lại một đạp, Rhys sít sao né tranh, Tống Mặc thì lại nhìn mà lồi mắt nghẹn họng, gian nan nuốt nước miếng, không hổ là nữ sĩ đã đánh cho thân vương ma tộc phải bỏ nhà đi, tuyệt đối bá khí uy võ!