Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 110: Nụ cười của quốc vương

Gia tộc Josh và Toka quy phục, đã giải quyết được vấn đề căn cứ địa ‘mưu phản’, Harold tại thành Cary truyền tin tốt về, chuyện hợp tác với Hắc Viêm bịp thêm Quang Minh giáo hội một mớ nữa cũng đã như ván đóng thuyền, chỉ có bên chỗ lão Julien là vẫn chưa chịu há mồm.

Tống Mặc nhíu mày, lẽ nào, thật sự phải như quản gia nói, tìm Rhys giúp đỡ?

Tuy trước mắt khả năng này là biện pháp tốt nhất và cũng là nhanh nhất, nhưng…

“Thân ái, đang nghĩ gì vậy?”

Đôi tay trắng nõn từ sau thò tới, ôm lấy Tống Mặc. Tống Mặc vô cùng tự nhiên ngã ra sau tựa vào ngực Rhys, ngửa đầu lên, xoa cằm Rhys, cười nói: “Mỹ nhân, ta có chuyện tìm ngươi giúp.”

Rhys cúi đầu cọ cọ chóp mũi Tống Mặc, “Dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”

“Không cần phải vậy.” Tống Mặc cười lắc đầu, “Chuyện này đối với ngươi mà nói, chắc rất đơn giản.”

Tiếp theo, Tống Mặc nói cho Rhys biết chuyện mình dự định hợp tác với lão Julien, nhưng đối phương lại chỉ muốn chiếm tiện nghi, vắt cổ chày ra nước.

“Ta muốn lấy hai vùng lãnh địa, nhưng lão chỉ nguyện ý cho ta năm ngàn kim tệ!” Tống Mặc híp mắt lại, “Số kim tệ này có thể thật sự đến được tay ta hay không, còn là con số chưa biết.”

“Thân ái, đừng tức giận.” Rhys ôm eo Tống Mặc siết lại thật chặt, “Thứ ngươi muốn, đều sẽ thuộc về ngươi. Còn về quốc vương Angris, nếu ngươi không muốn gặp lão ta nữa, ta sẽ cho lão lập tức biến mất.”

“Chỉ cần lấy hai vùng lãnh địa đó về cho ta là được rồi.” Tống Mặc vỗ tay Rhys, “Vẫn chưa thể giải quyết lão nhăn nheo đó, để lão lại vẫn hữu dụng.”

Quốc vương Chisa còn sống tốt, lão Julien tuyệt đối không thể đi gặp thần Quang Minh vào lúc này.

“Được.” Rhys nâng tay Tống Mặc lên, hôn lên ngón tay y, “Tất cả sẽ như ngươi mong muốn.”

Đoạt hai vùng lãnh địa, không phải là chuyện lớn, nếu Tống Mặc đã muốn, hắn thậm chí có thể lấy Angris và Chisa tặng cho y.

Nhưng đây hiển nhiên không phải là thứ Tống Mặc mong muốn. Nếu chuyện không phải cần giải quyết nhanh chóng, y càng muốn rằng tự mình giành được lãnh địa từ tay lão Julien hơn.

Tống Mặc lật tay nắm tay Rhys, nói tiếp: “Còn một chuyện muốn ngươi giúp nữa.”

“Cái gì?”

“Mô phỏng kiếm kỵ sĩ và bình bạc thánh nữ đi.”

“… Ta có thể hỏi tại sao không?”

“Đương nhiên là vì kiếm kim tệ rồi.”

Tống Mặc lại lộ ra bộ mặt gian thương lần nữa, “Quang Minh giáo hội chính là mấy kẻ tiêu tiền như rác ngu xuẩn tiền nhiều, ngươi không phải cũng từng đụng bọn họ sao, đúng lúc này lừa một vố lớn đi! Lần trước chỉ là nước linh hồn, lần này hai món cộng lại… tuy rằng Hắc Viêm muốn lấy phần lớn, nhưng ít nhất ta cũng có thể đạt được con số này.”

Tống Mặc cười híp mắt dựng ba ngón tay lên, “Ba trăm ngàn, chạy không thoát.”

Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, ngón tay ma sát theo huyết quản màu xanh, đôi mắt màu biển xanh trở nên sâu thẳm, “Ngươi còn dự định hợp tác với quốc vương Obi sao?”

Tống Mặc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, có hơi lạnh, xoa xoa tay nói: “Hợp tác với hắn, có thể kiếm càng nhiều kim tệ hơn.”

“…”

“Đoàn kỵ sĩ giáo hội đã gần tới Grilan rồi.” Tống Mặc nhìn Rhys, nghiêm túc nói: “Bọn họ dám huênh hoang phái binh tới Grilan, lại không dám trực tiếp đối đầu với Hắc Viêm, mấu chốt nằm ở đây.”

“Mấu chốt?”

“Thực lực.”

Tống Mặc gác tay lên vai Rhys, tay kia men theo sống mũi trắng nõn thẳng tắp của Rhys, “Ngươi nên rõ ràng hơn ta, tại đại lục Quang Minh, thực lực đại biểu tất cả. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta nhất định phải thông qua Hắc Viêm, để giao dịch với giáo hội.”

Tự kiếm tiền đương nhiên tốt, nhưng Tống Mặc biết rõ, Grilan trước mắt, vẫn không cách nào đối kháng với Quang Minh giáo hội. Quá mức tự đại, không khác nào tự tìm đường chết.

Lạc đà có ốm cũng lớn hơn ngựa, huống hồ con lạc đà này còn sống rất tốt. Bản thân y là một con ngựa non còn chưa trưởng thành, miễn cưỡng có thể đá hậu mấy cú, nhưng lại không thể tổn thương được con lạc đà. Chỉ có tìm cự long lớn hơn lạc đà, tính khí cũng nóng nảy, mới có thể trấn án triệt để con lạc đà đó, khiến nó ngoan ngoãn hiến tài phú ra.

Còn về vấn đề cự long ăn thịt ngựa non húp canh… Tống Mặc bày tỏ, thịt miếng lớn quá, sẽ nghẹn chết người, trước khi thực lực của mình chân chính mạnh tới mức có thể bước ngang đại lục Quang Minh, thì vẫn nên thấp điệu húp canh mà thôi.

Rhys cúi đầu, hôn trán Tống Mặc một cái, “Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể khiến cả đại lục này cúi đầu xưng thần dưới chân ngươi.”

“Đó cũng là vì ngươi, mà không phải ta.”

Tống Mặc đẩy Rhys ra, “Nếu thật sự có ngày đó, ta hy vọng, bọn họ thần phục là Tống Mặc Grilan, chứ không phải Rhys Myers, ngươi hiểu chưa?”

“…”

“Bỏ đi, nói những thứ này làm gì, ta lại không phải thật sự muốn xưng vương xưng bá trên đại lục.” Tống Mặc gãi đầu, tiếp theo nói: “Ta hợp tác với Hắc Viêm, là vì giáo hội dám chọc ta, không dám chọc hắn, đòi nợ còn phải tìm mấy tráng hán tới ra vẻ, cướp kim tệ từ túi thần côn, tự nhiên phải có năng lực đánh họ ngã rạp hết. Còn lại chính là nếu ta trực tiếp bàn kim tệ với họ, có vài chuyện sẽ làm không được.” Ít nhất đám kỵ sĩ chơi trò lưu manh đó không cách nào bắt giữ một cách quang minh chính đại. Những người khác tạm thời không nói, nhưng tên kỵ sĩ vàng giống Airth kia, Tống Mặc nhất định phải giữ lại.

Thả mai rùa đã đưa tới cửa, thì y không phải là Tống Mặc Grilan nữa.

“Không có nguyên nhân khác chứ?”

“Ngươi cảm thấy còn nguyên nhân gì?” Tống Mặc híp mắt lại, nhìn Rhys đầy nguy hiểm, tay gác trên vai Rhys hơi dùng sức, “Rhys Myers, ngươi ở chỗ của ông mà còn đeo dấu đen, nếu còn nghĩ đông nghĩ tây, thì vĩnh viễn đừng mơ tẩy trắng nữa, ông sẽ hoàn toàn bôi đen ngươi, đen vĩnh viễn, hiểu chưa?”

“… Thân ái.”

“Gọi thân ái cũng vô dụng!” Tống Mặc vỗ mặt Rhys, “Mỹ nhân, muốn ta xóa bỏ hết chuyện ngươi lừa gạt ta là không thể, nhưng nếu biểu hiện tốt, tranh thủ xử lý khoan hồng, thì có thể. Cho nên, nên làm thế nào, ngươi nên rõ hơn ta.”

“Không thể thương lượng sao?”

“Không cho thương lượng.” Nói rồi, Tống Mặc kéo tay Rhys đang vòng trên eo mình ra.

Rhys không biết làm sao nhìn Tống Mặc, hắn biết rõ, Tống Mặc nghiêm túc.

“Được rồi.”

Rhys cầm tay Tống Mặc lên, cong lưng nhẹ hôn lên mu bàn tay y, nhìn chiếc nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón út, ánh mắt lấp lóe, sớm muộn gì, hắn cũng phải cho con rồng đó biết tay!

Rhys ra khỏi phòng Tống Mặc, làm thánh vật bản nhái, thuận tiện triệu hoán thủ hạ giúp Tống Mặc giành địa bàn, Tống Mặc ngồi trong phòng, bắt đầu trù tính nên làm sao ăn hết toàn bộ đoàn kỵ sĩ Quang Minh giáo hội tới xâm phạm.

Muốn không chút tổn thương bắt hết toàn bộ, hiển nhiên không có khả năng. Vậy thì, làm sao để giảm thương vong xuống thấp nhất?

Tống Mặc gác hai chân lên bàn, hai tay bắt chéo, rũ mắt, chìm vào trầm tư.

Lão John đẩy cửa vào, thấy chính là cảnh tượng nhìn như tiêu sái, nhưng thực chất không có chút phong phạm quý tộc nào đấy, không khỏi quay đầu, thở dài, bỏ đi, ông sớm đã không còn trông mong nữa rồi.

Nhẹ ho một tiếng, “Lãnh chủ đại nhân, tổng đốc Saivans của hành tỉnh tây bắc tới thăm.”

“Saivans?” Tống Mặc vội rút chân xuống bàn, lại bị quản gia tóm gáy, tuy lão John không trách mắng y, nhưng bị đôi mắt nghiêm khắc đó chọt chọt, lãnh chủ đại nhân nói rằng, áp lực như núi, “Sao hắn lại tới dây?”

Lẽ nào, là Hắc Viêm dặn dò?

Nhìn Saivans đi tới, Tống Mặc xém chút nhận không ra. Người này còn là mãnh nam kiện tráng anh tuấn tiêu sái, thẳng tắp hồi xưa sao? Khi Hắc Viêm rời khỏi Grilan, thân hình Saivans rõ ràng vẫn rất tiêu chuẩn, mới không có bao lâu, nhìn cái bụng tướng quân uy võ này đi, chiếc cằm đôi khoa trương đó đi, tơ lụa bảo thạch đầy người, nếu Tống Mặc hiện tại đem công khai tranh nghệ thuật vẽ Saivans hồi xưa, trong mười người, sẽ có mười người cho rằng y đang đùa.

Xem ra, từ cục trưởng cảnh sát lên chủ tịch tỉnh, không chỉ là biến hóa về chất, mà còn nhảy vọt về lượng. Từ mãnh nam khỏe mạnh thăng cấp lên thành x nam trung niên. Đả kích thị giác này, thật sự là mạnh bạo!

Tống Mặc âm thầm cảnh giác, nhất định phải nhắc nhở vị thành niên hơn một ngàn bảy trăm tuổi kia, nếu hắn có một ngày biến thành bộ dáng này, y tuyệt đối đá không thương lượng!

Saivans cười bước tới, dùng lễ nghi quý tộc hỏi han Tống Mặc, “Đã một thời gian không gặp rồi, lãnh chủ đại nhân một chút cũng không đổi.”

“Tổng đốc đại nhân, ngài thì lại thay đổi không ít.” Tống Mặc nhéo mạnh lên đùi mình, cuối cùng có thể bẻ cong vấn đề, “Không hổ là đại sứ biên cương chưởng quản một phương.”

Saivans cười phủi tay, “Nào có, cũng nhờ lãnh chủ đại nhân chiếu cố, ta mới có hôm nay.”

Nghe Saivans nói thế, Tống Mặc liền đề phòng, tên này, đã từ một quân nhân, hoàn toàn thoát xác biến thành một chính khách hợp cách, đặc điểm lớn nhất của chính khách, chính là thích mở mắt nói dối, càng thích nói lời nhiều nghĩa.

Bề ngoài nghe có vẻ như Saivans đang nịnh nọt y, nhưng nghĩ kỹ, lại cảm thấy mùi vị không đúng lắm.

Tống Mặc chép miệng, thượng cấp của thượng cấp hắn, còn đang hợp tác kiếm kim tệ với y, nếu Saivans thật sự đánh chủ ý muốn đòi địa bàn với y, thì kéo hắn xuống khỏi vị trí tổng đốc, chẳng qua là chuyện động động ngón tay.

Vị trí tổng đốc chỉ có một, người muốn ngồi lên vị trí này, thì lại rất nhiều.

Một Panvi ngã xuống, có một Saivans đứng lên. Một Saivans bị kéo xuống, sẽ có ngàn vạn Saivans đứng lên.

Tống Mặc không nói gì, chỉ thâm trầm nhìn Saivans một cái, cho rằng y không nghe ra sao? Chơi trò văn tự, người thiên triều là tổ tông!

Saivans bị Tống Mặc nhìn tới khó chịu, ý thức được lời vừa rồi của mình quả thật không thích hợp, nhớ tới mệnh lệnh của quốc vương, tổng đốc đại nhân vội vàng chỉnh lại thái độ, “Lãnh chủ đại nhân, lần này ta tới thăm, là có chuyện liên quan tới đoàn kỵ sĩ giáo hội…”

“Hử?”

Tống Mặc nhướng một bên mày, quả nhiên.

Biên cảnh Obi và Seeger, chiến tranh lại tiếp tục.

Chiến thuật của hai bên đều không có biến hóa quá lớn, vẫn là xung phong, tấn công, lại xung phong, lại tấn công. Đối với người Obi và người Seeger mà nói, chỉ có tiến công, mới là sứ mạng của binh sĩ. Phòng thủ, là chuyện kẻ yếu mới làm.

Chiến thuật này nhìn thì đơn giản, nhưng hai nhánh kỵ binh cường quân đã trở thành mạnh nhất trên đại lục Quang Minh. Kết quả cứng cứng chọi nhau, luôn là lưỡng bại câu thương, cho người ta cơ hội thừa nước đục. Nhưng người Obi không để ý, người Seeger cũng thế. Đánh bại đối thủ mạnh mẽ như mình, là vinh quang của chiến sĩ, là kiêu ngạo của nam nhân, đối kháng với kẻ địch thực lực tương đương, vết thương để lại, mới là huân chương của dũng khí!

Người Seeger từng chịu khổ từ máy bắn đá của người Obi, trận hình hậu quân đã sửa lại, máy bắn đá đã cải thiện tuy bắn được xa nghịch thiên, nhưng mỗi lần bắn đều cần phải có thời gian, người Seeger nắm lấy nhược điểm này, tổn thất gặp phải không ngừng giảm xuống.

Jiera cưỡi trên lưng ngựa, âm trầm nhìn tất cả biến hóa trong chiến trường, trận chiến đấu trước đó, Hắc Viêm xém chút đã chặt đứt một tay hắn, vết thương vẫn còn đang ẩn ẩn đau.

Quốc vương cường hãn không nguyện ý thừa nhận mình đã chiến bại, hắn thề nhất định phải giết chết Hắc Viêm!

Chiến đấu vẫn nóng hổi như trước, tổn thất máy bắn đá tạo ra cho người Seeger càng lúc càng nhỏ.

Hắc Viêm giơ tay phải lên, tấn công của máy bắn đá ngừng lại, không đợi người Seeger thở phào một hơi, một thứ vũ khí khổng lồ khác được đẩy ra, pháo công thành!

So với máy bắn đá, pháo công thành đã được Tống Mặc cải thiện, độ bắn càng xa, uy lực càng lớn, thời gian giữa mỗi lần tấn công cũng càng ngắn. Hơn nữa, đại quân của Hắc Viêm lần này chỉ mang theo không tới hai mươi cỗ máy bắn đá, nhưng lại mang theo tới năm mươi khẩu pháo công thành!

Trong tiếng lao xao, dây cung do sợi thép bện thành được kéo căng nhất, mũi tên cực đại, lóe ánh sáng khiếp người, khóe miệng Hắc Viêm cong lên nụ cười lãnh khốc, tay phải vung xuống, mưa tên màu đen phủ trời, vun vút nhắm vào hậu quân Seeger.

Mỗi mũi tên to lớn, đều sẽ mang đi vài cho tới vài chục tính mạng, đây là trận giết chóc một chiều, người Seeger không có sức trả đòn.

Con ngươi Jiera co rút lại, một mũi tên to lớn mang theo tiếng gió, trực tiếp nhắm vào hắn, hộ vệ bên cạnh liều chết đẩy hắn ra, bản thân bị mũi tên bắn giữa eo, máu tươi và thịt vụn văng ra, nhiễm đỏ mặt đất mênh mông…

Chiến trường biến thành một vùng lặng ngắt.

Tiếp theo, người Obi gào lên như hùng sư, người Seeger cũng bị cái chết của đồng liêu nhuộm đỏ mắt, cái chết không khiến bọn họ sợ hãi, ngược lại kích động hung tính của họ. Bọn họ, tất cả mọi người, đều trở thành hung thú giết chóc.

Jiera siết chặt cái rìu, một đường đỏ chói chảy xuống khóe môi, “Hắc Viêm!”

Gào lên một tiếng, quốc vương Seeger, giơ chiến rìu lên, thống lĩnh người Seeger bị máu tươi chọc giận, lao vào chiến trường.

Hắc Viêm cũng giơ trường kiếm lên, người Obi cầm trường thương, hú vang lao tới chiến trường….

Chiến đấu, từ ban ngày kéo dài tới khi trời tối, người Seeger tử thương thảm trọng, nhưng lực chiến đấu cường hãn, cũng khiến người Obi phải sợ. Trận chiến này, Hắc Viêm và Jiera lại đối đầu lần nữa, Jiera không thể như nguyện giết chết Hắc Viêm, mà lại vĩnh viễn để lại cánh tay trái của mình trên chiến trường.

Trở về lều, Hắc Viêm ném áo khoác dính đầy máu xuống đất, hiển nhiên vô cùng bất mãn vì mình chỉ chém đứt được một tay của Jiera. Sau khi thấy kẹo bắp và rượu nho còn chưa khui ở trong mâm, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều.

Thị tùng cẩn thận quan sát vẻ mặt quốc vương, thấy Hắc Viêm cầm một cục kẹo bắp lên bỏ vào miệng, lập tức thở phào một hơi.

Không đợi hắn ra khỏi lều, văn thư đi trình bản thống kê tổn thất và một bức thư tới từ Grilan cho Hắc Viêm. Sau lưng văn thư còn có hai binh sĩ đi theo, nâng một cái rương sắt khóa kín vào.

Hắc Viêm tùy ý lật xem báo cáo tổn thất của văn thư, sau đó mở phong thư đó ra, xem xong trực tiếp đi tới trước rương mà binh sĩ nâng, mở chốt khóa rương, nắp mở ra, bên trong là một hộp gỗ hình chữ nhật và một cái tráp dài.

Hắc Viêm híp mắt lại, nhìn vết đèn cầy trên hộp và tráp, là gia huy Grilan, còn có… sờ sờ nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, vết ấn của nhẫn.

Hắc Viêm cười.