Đúng như Tống Mặc dự liệu, chờ đợi ba ngày là đáng giá. Công tước Nelson hai mắt đầy tơ máu, sớm đã đợi ở ngoài phòng ngủ của y, thấy Tống Mặc câu đầu tiên nói chính là: “Các hạ, ta chấp nhận điều kiện của ngươi!”
Tống Mặc lập tức vui vẻ, ánh mắt nhìn Nelson cũng trở nên vô cùng nhiệt tình, nắm lấy tay công tước đại nhân, siết chặt, “Công tước đại nhân, ngươi đã chọn lựa rất thông minh! Ta vẫn luôn chờ đợi ngày này!”
Nelson nắm lại tay Tống Mặc, giống như cuối cùng cũng tìm được tổ chức: “Các hạ…”
Tiếng ho khan của lão John đúng lúc vang lên, ngắt đứt màn thâm tình nhìn nhau của hai phần tử tạo phản sắp cùng sáng tạo sự nghiệp vĩ đại.
“Lãnh chủ đại nhân, chú ý ảnh hưởng.”
Ảnh hưởng?
Tống Mặc lúc này mới hoàn hồn, nhìn xung quanh, quả nhiên, ánh mắt nô bộc thị nữ đều rất kỳ quái, cứ như đầu óc lãnh chủ đại nhân đột nhiên phát sinh biến dị, không thèm nhìn tới mỹ nhân ma tộc leo lên giường, đột nhiên nhìn trúng gà trống Gallia về tướng mạo chỉ có thể đánh giá là một sao, thân hình thì ngay cả nửa sao cũng không có kia.
Mọe! Mắt lãnh chủ đại nhân trừng to, con mắt y có kém cỏi vậy sao?! Cho dù có đá Rhys trèo tường, cũng không tìm người thế này!
Nô bộc và thị nữ bừng tỉnh đại ngộ, quả thật, đã từng ăn qua bánh mì trắng bỏ thịt heo, ai cũng không muốn lại đi gặm bánh mì đen phối cà rốt, lại không phải thẩm mỹ quan và vị giác cùng xảy ra vấn đề.
Công tước Nelson rất thương tổn, nhớ lại lúc trước hắn cũng là thiếu niên anh tuấn, là một trong những thành viên được hoan nghênh nhất trong vương thất Chisa! Hiện tại lại rơi vào bước đường bị một đám người hạ đẳng bình phẩm từ đầu tới chân…
Tống Mặc híp mắt lại, nhìn Nelson lại không cẩn thận nói lời trong lòng ra, người hạ đẳng, hử?
Được rồi, y sẽ cho cái vị người thượng đẳng này, công tước các hạ cao quý này biết, quan niệm giai cấp không sai, nhưng phải làm rõ lập trường của mình.
Nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng…
Biểu tình của Tống Mặc không có biến hóa quá lớn, nụ cười vẫn như cũ, nhưng Nelson lại có thể nhìn ra một chút dữ tợn trong đó. Hắn chọn hợp tác với Tống Mặc Grilan, rốt cuộc là đúng hay là sai?
Tống Mặc thì bất kể Nelson đang nghĩ gì, ôm vai Nelson, cười nói: “Các hạ, nếu ngươi đã hạ quyết tâm, thì chúng ta nên thảo luận một chút tình tiết và chương trình cụ thể đi.”
Lão quản gia John lại nhắc nhở một câu, “Lãnh chủ đại nhân, ngài vẫn chưa dùng bữa sáng.”
“A, đưa tới thư phòng của ta đi.” Tống Mặc quay lại nhe răng với lão John, “Ngoài ra chuẩn bị một phần cho công tước các hạ, các hạ, ngài cũng chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa.”
“Vậy được, cùng ăn.”
Nhìn Tống Mặc và Nelson đi vào thư phòng, lão John lắc đầu, ông đột nhiên bắt đầu thương hại công tước Nelson, đương nhiên, sự thương hại này chỉ dừng ở mặt tinh thần, hơn nữa cũng chỉ có một thoáng, vì thực hiện nguyện vọng của lãnh chủ đại nhân, công tước các hạ, xin ngài khắc chế bi thương thuận theo biến cố.
Cơm sáng của lãnh chủ rất đơn giản, mấy lát bánh mì trắng, mấy lá rau, một cái trứng chiên, chỉ thế mà thôi. Nhưng, so với cuộc sống bánh mì đen cùng cà rốt, bữa sáng trước mắt, đủ để hình dung là thịnh soạn.
Tống Mặc cũng không kén chọn, kẹp rau và trứng chiên vào trong bánh mì, cắn một phát mất một miếng lớn, nhai nhai, nuốt xuống, tuy không có bơ cũng không có mứt, nhưng Tống Mặc vẫn ăn rất ngon miệng, thấy Nelson chỉ ngây ngẩn nhìn mình, thức ăn trước mặt không hề đụng tới, y kỳ quái hỏi: “Các hạ, ngươi không đói sao? Mau ăn đi, đừng khách khí!”
Nelson không phải không đói, cũng không phải khách khí, hắn chỉ là lại lần nữa bị sự bủn xỉn của Tống Mặc chấn động.
Hắn vẫn luôn cho rằng cơm sáng của mình rất đơn giản, là do bị cố ý cắt xén, dù sao Tống Mặc có thể nhốt hắn vào phòng tối nhỏ gian khổ phấn đấu, có thể thấy y căn bản không xem hắn là khách nhân có thân phận cao quý để đối đãi. Nhưng khi thấy bữa sáng của Tống Mặc, Nelson mới ý thức được, hắn hoàn toàn hiểu lầm rồi.
Trước khi Nelson bị lưu đày, cho dù là một nô bộc trong phủ đệ của hắn, cũng ăn tốt hơn Tống Mặc! Ít nhất trên bánh mì của họ còn có quét bơ, thỉnh thoảng còn có thể thêm một miếng thịt nướng!
Tống Mặc thế này, đã bủn xỉn tới cảnh giới nhất định rồi, y thật sự sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ mình ngồi lên vương vị Chisa? Một khi mình ngồi lên vương vị rồi, y có phủ nhận điều kiện đã bàn trước đó, há miệng sư tử đòi thêm?
Trong đầu Nelson đột nhiên hiện lên cảnh tượng thế này, hắn ngồi trên vương tọa run run rẩy rẩy, Tống Mặc dẫn người Grilan, hô hào đánh cướp vương cung của hắn, sau đó, thậm chí ngay cả thắt lưng và y phục trên người hắn cũng bị lột… chuyện người Grilan lột sạch tổng đốc Saivans và khinh kỵ binh thủ hạ của hắn, Nelson cũng đã nghe qua… mồ hôi lạnh trên trán Nelson lập tức chảy xuống, hắn bị màn tự biên của mình dọa sợ.
Nelson bắt đầu do dự, so với gặp phải đãi ngộ như thế, còn không bằng thành thành thật thật lưu vong, quy quy củ củ vẽ tiểu x thư. Ít nhất vẽ tiểu x thư sẽ không bị lột sạch y phục.
Tống Mặc phát giác được vẻ mặt Nelson không đúng, ăn cho xong bữa sáng của mình, lau miệng, hai ba câu đã đào được suy nghĩ của Nelson ra. Đương nhiên, công tước đại nhân cũng không ngu tới mức khai hết toàn bộ suy nghĩ của mình, hắn đã giữ lại chỉ nói ra một phần chuyện khiến mình lo lắng.
Nelson cảm thấy, chuyện này, chỉ đề cập một chút là được, Tống Mặc chắc có thể phát hiện hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì. Có lẽ, hắn còn có thể từ miệng Tống Mặc đạt được một bảo đảm nhất định. Dù sao, chuyện mưu phản, nếu không có hắn tham gia, cờ lớn không thể phất lên.
Tống Mặc chép miệng, quả nhiên, vương thất quý tộc gì đó, trời sinh đã biết chơi mưu kế.
Nhưng, nếu Nelson cho rằng y sẽ đi theo bước chân hắn, thì sai lầm lớn rồi.
Mưu phản là cần, hợp tác cũng cần, nhưng quyền chủ động nhất định phải nắm trong tay y! Nếu không, y đi tốn sức làm áo cưới cho người ta, là ngu hết thuốc chữa!
Thế là, Tống Mặc biểu tình nghiêm túc, đứng lên, ngữ khí kiên định nói với công tước Nelson, “Công tước các hạ, suy nghĩ của ngươi là hoàn toàn sai lầm!”
“Hả?”
“Quá tiêu cực rồi! Quá không trách nhiệm rồi! Quá không nam nhân rồi!”
“…” Hắn lo lắng bị lột sạch, thì có liên quan gì tới không phải nam nhân?
“Ngươi phải biết, cuộc đời con người đều có hạn.” Tống Mặc ngừng một chút, hít sâu một hơi, biểu tình nghiêm túc, lập tức biến thành khẳng khái hào hùng, “Đem cuộc đời có hạn bỏ vào trong sự nghiệp mưu phản vô hạn, mới khiến nhân sinh của ngươi trở nên càng có ý nghĩa hơn!”
Nelson: “…”
“Khi ngươi lớn tuổi, ngươi có thể tự hào nói cho con cháu của mình, ngươi đã bỏ hết tất cả tinh lực vào trong sự nghiệp mưu phản vĩ đại, phấn đấu trọn đời vì tự do của nhân dân Chisa!”
Nelson: “…”
“Ngươi vĩnh viễn sẽ không còn phải cảm thấy nhục nhã vì mình vô dụng không tài cán, hối hận vì mình tầm thường! Cuộc đời ngươi, là cuộc đời vinh quang, cuộc đời sáng lạn, cuộc đời hạnh phúc! Đây mới là hán tử thật, thuần nam nhân!”
Nelson: “…”
“Cho nên!” Tống Mặc siết nắm tay, vung mạnh, “Các hạ, ngươi còn do dự không?”
Nhìn nắm tay của Tống Mặc, Nelson lập tức nghiến răng, “Không!”
“Còn lo lắng không?”
“Tuyệt đối không!”
“Hiện tại chuyện ngươi muốn làm nhất là gì?”
“Mưu phản!”
“Tốt lắm, đủ đàn ông.”
Nghe câu khen thưởng này, kèm theo một đấm vào vai, công tước lập tức nước mắt tuôn rơi.
“Lãnh chủ đại nhân, ngươi nói đúng lắm! Là ta quá yếu đuối, quá không nam nhân!” Nelson lau nước mắt chảy xuống, kiên định nói: “Ta đã hạ quyết tâm rồi, mưu phản không thành công, kiên quyết không quay đầu!”
Tống Mặc vẻ mặt được an ủi vỗ vỗ vai công tước Nelson, “Công tước các hạ, quyết định của ngươi, khiến ta kính phục!”
Lão John nhìn Tống Mặc cười như hồ ly, lại liếc Nelson đã tự đưa cổ vào trong thòng lọng mà không biết, lại còn chấm nước miếng giúp Tống Mặc đếm tiền, lập tức câm nín.
Hôm đó, ‘hiến chương tự do’ về thành lập chính quyền tự do dân chủ tại Chisa do Tống Mặc soạn thảo chính thức ra lò.
Điều thứ nhất của hiến chương quy định: Toàn bộ quyền lợi Chisa thuộc về nhân dân, đại biểu của nhân dân lấy Nelson làm trung tâm, đoàn kết phấn đấu tự do quanh hắn, họ sẽ thay thế nhân dân sử dụng tất cả quyền lợi, lật đổ sự bạo_ chính của quốc vương, triệt để giải thoát nhân dân trong áp bức và bóc lột tàn khốc.
Nhìn thứ mình tự viết ra, Tống Mặc cũng cảm thấy ngứa răng.
Mang danh nghĩa tự do dân chủ, từ đầu tới đuôi lại vì phục vụ cho giai cấp phong kiến thống trị, cái này tính là sao! Cái này giống như chú Sam vậy, mông mình còn chưa lau sạch, đã đi khắp nơi chỉ trích vấn đề ‘nhân quyền’ của nước khác, thuần túy là Thích Ca Mâu Ni cười Địa Tạng Bồ Tát cái đầu mụn cơm, đơn giản là rảnh quá tìm chuyện làm!
Nhưng, Tống Mặc chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi. Dù sao, y chỉ là lãnh chủ Grilan, giúp đỡ Nelson, cũng chỉ vì lợi ích của mình, y không có thánh mẫu tới mức vì người không liên can mà khiêu chiến với chế độ quyền uy của đại lục Quang Minh.
Kiến càng rung cây, châu chấu đá xe, đó chuyện kẻ ngốc mới làm.
Có lẽ tương lai có một ngày, chế độ này sẽ bị lật đổ, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Hiến chương hoàn thành, Nelson sau khi xem qua tỉ mỉ, liền ký tên vào trang cuối, và ấn dấu tay mình lên, hợp tác chính thức có hiệu quả.
Tống Mặc cao hứng có thừa, giơ ly rượu lên, tiếng rượu chạm thanh thúy, kèm theo tiếng chúc mừng của lãnh chủ đại nhân, “Công tước đại nhân, vì tự do!”
Nelson đã bị hung đầu, cũng giơ cao ly rượu, “Vì tự do!”
“Vì lý tưởng!”
“Vì lý tưởng!”
“Vì chị dâu! Tiến lên!”
“Vì…” Đầu óc Nelson đột nhiên xoay chuyển lại, nhìn Tống Mặc, chị dâu?
Tống Mặc chớp chớp mắt, cười bẩn thỉu, hàm ý của nụ cười này, là nam nhân đều sẽ hiểu.
Nelson đầu tiên là đỏ bừng mặt, tiếp theo dứt khoát la lên: “Vì chị dâu!” Ngửa đầu uống cạn rượu nho trong ly.
Tống Mặc cười híp mắt nhìn hắn, quay sang hỏi lão John: “Đã ghi lại hết chưa?”
“Ghi lại hết rồi.”
Lão John gật đầu, trong tay là một quả cầu thủy tinh hình tròn, đường kính không tới năm cm, do Rhys đích thân chế tạo.
Tống Mặc ý bảo lão John cất thủy tinh cầu đi, chỗ yếu có càng nhiều càng tốt. Cũng giống như hình vẽ chân dung của các kỵ sĩ hồi trước, các quý tộc đều rất yêu thương danh dự của mình. Lúc đầu công tước Nelson bị quốc vương Chisa lưu đày, chỉ sợ hắn thật sự đã đội cho quốc vương ba cái mũ xanh, nhưng trong tội danh của hắn, cũng sẽ không có khoảng ‘thông gian’ này. Chỉ cần Nelson ngồi lên vương vị rồi, bất luận hắn và các chị dâu của hắn có phát triển tiếp tục không, cái này đều sẽ trở thành một trong những nhược điểm tốt nhất.
Tống Mặc ý bảo nô bộc đưa Nelson đã uống say về phòng, lão John cũng hành lễ rồi lui ra, chỉ còn lại mình Tống Mặc ngồi trên ghế, tự uống rượu một mình. Dòng rượu đỏ tươi nhuộm đỏ môi y, thuật theo khóe môi chảy xuống, được ngón tay trắng tuyết lau đi. Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Rhys không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, đối phương đang đưa đầu ngón tay y vào miệng, nhẹ ngậm liếm, giống như đang ngậm lấy môi Tống Mặc.
Tống Mặc cười, mày mắt cong cong, giơ tay lên, nắm một lọn tóc của Rhys, kéo xuống, Rhys thuận thế cong lưng, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, dây mây trên tay trái của Tống Mặc lại bắt đầu rục rịch muốn động. Vẻ mặt Rhys lập tức đông cứng, Tống Mặc nhẹ cười ra tiếng, ngả ngớn nâng cằm Rhys lên, “Mỹ nhân, thời khắc khảo nghiệm của ngươi tới rồi, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao.”
Rhys nắm tay Tống Mặc, cắn lên cổ tay y, không dùng lực, chỉ có một cỗ tê dại thuận theo nơi bị cắn truyền khắp toàn thân. Giây tiếp theo, dây mây trên cổ tay trái Tống Mặc đột nhiên thực thể hóa, thuận theo tay Tống Mặc quấn dần lên, nhưng lại bị một đạo phù văn đen trói buộc, không thể tiếp tục di động một phân. Nhưng chúng chỉ có thể vây khốn dây mây, lại không thể hoàn toàn phá hủy dây mây, đây là khế ước Tống Mặc và tinh linh ký kết, một khi bị cưỡng ép phá vỡ, Tống Mặc khẳng định sẽ bị thương.
Tống Mặc quái dị chớp chớp mắt, y biết Rhys đã từng động tay chân lên người mình, cũng biết những phù văn này đối với thân thể y không có hại gì, khi gặp nguy hiểm còn bảo vệ y, chỉ là không ngờ, lại còn có tác dụng này.
Nhìn dây mây và phù văn quấn vào nhau, Tống Mặc đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ, trói buộc gì đó, yêu nhau giết nhau gì đó, thực sự khẩu vị rất nặng nha…
Nghĩ nghĩ, Tống Mặc ngáp một cái, rượu bắt đầu nổi tác dụng, mắt cũng dần mở không nổi.
Rhys dứt khoát ôm ngang Tống Mặc lên, kề lên trán Tống Mặc, không nhìn tới dây mây bất cứ lúc nào cũng có thể phá phù văn tấn công mình, thấp giọng nói: “Thân ái, ngủ một chút đi, ta biết ngươi mệt rồi.”
Tống Mặc lại ngáp một cái, gật đầu, tựa vào vai Rhys, dần nhắm mắt lại. Rhys ôm Tống Mặc, đi tới trước cửa sổ, ánh trăng thông qua cửa sổ bán mở chiếu vào phòng, hai mắt ma tộc dần mất đi màu lam đậm, biến thành vùng máu đỏ.
Tống Mặc được ôm trong lòng Rhys, đang say giấc nồng.
Ngày hôm sau, Tống Mặc tỉnh lại trên giường mình. Vén chăn bước xuống, chuyện hôm qua sau khi uống say y một chút cũng không nhớ, lúc mơ hồ, hình như có gặp Rhys?
Lắc lắc đầu, hơi rượu khiến trí nhớ của y trở nên mơ hồ, dứt khoát không nghĩ nữa, hôm nay là ngày đội thương buôn của Rode tới Grilan, không biết người lùn sẽ mang tới cho y bất ngờ nào nữa.
Rode tới sau buổi trưa, người lùn trước nay luôn nhiệt tình, đương nhiên, trong đó phần lớn là tác dụng của kim tệ. Buôn bán trong tiệm càng lúc càng tốt, Rode và Galland thương lượng với Tống Mặc, muốn mở thêm nhiều tiệm nữa. Tống Mặc không đáp ứng, “Tiệm quá nhiều, nguồn cung cấp hàng có thể đáp ứng được sao?”
Quả thật, cho dù có thể thu mua tại nơi đó, cũng có thể cùng một vài đội thương buôn cỡ nhỏ hoặc quý tộc ký hiệp ước, nhưng vận chuyển hàng hóa chủ yếu vẫn phải dựa vào đội thương buôn của người lùn.
“Mở rộng quy mô đội thương buôn đi.” Tống Mặc đề nghị với người lùn, đồng thời đề nghị người lùn kết nạp một vài đội thương buôn cỡ nhỏ đáng tin vào trong đội ngũ của mình, không cần phải mua những đội thương buôn đó, chỉ cần ký hiệp nghị với họ, thay mặt vận chuyển hàng hóa của tiệm, đổi lấy một phần lợi nhuận, tin rằng rất nhiều đội thương buôn sẽ nguyện ý làm.
Đồng thời, Tống Mặc cũng nói với Galland và Rode, y dự định tổ chức một đội thương buôn, đây là kiến nghị của lão John, sau khi Tống Mặc suy nghĩ, cân nhắc lợi hại, vỗ bàn thông qua.
Galland và Rode không có dị nghị gì, chuyện Tống Mặc lo lắng cũng không xuất hiện, ngược lại còn nhiệt tình cho Tống Mặc biết những chuyện liên quan cần chú ý khi thành lập đội thương buôn.
“Xây dựng một đội thương buôn không dễ dàng.” Galland và Rode nói với Tống Mặc như thế, “Nhưng ta tin lãnh chủ đại nhân tuyệt đối không có vấn đề.”
Rất rõ ràng, hợp tác với Tống Mặc có thịt ăn, làm ăn với lãnh chủ có tiền kiếm, đã trở thành nhận thức chung của hai người lùn.
Rode lần này tới đây, là vì bắp rang Tống Mặc phái người đưa tới tiệm trước đó, loại thức ăn này được hoan nghênh bất ngờ, đặc biệt là sau khi đã được thêm đường và lăn mật ong, gần như cung không ứng cầu.
“Lãnh chủ đại nhân, xin chào! Ngài vẫn tuấn tú như thế!”
“Rode, ngươi cũng vậy. Râu của ngươi xem ra thật sự uy võ cực điểm!”
Tống Mặc mặt không đổi sắc nói ra mấy từ buồn nôn trái lương tâm, người lùn rõ ràng rất hưởng thụ.
Sau khi trao kim tệ và hàng hóa chứa trên xe, Rode lại dẫn Tống Mặc tới trước một chiếc xe ngựa, “Lãnh chủ đại nhân, lần này tổng cộng là mười sáu nam nhân, tám nữ nhân.”
“Ít như thế?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Hiện tại chỉ gom được nhiêu đó. Nhưng ngài không cần lo lắng, theo tin tức đáng tin, Obi và Seeger sắp khai chiến rồi, đến lúc đó, ta có thể kéo thêm một đội quân tới cho ngươi!”
Tống Mặc gật đầu, đột nhiên nghe nhắc tới Obi, lại nhớ tới con rồng bụng bự đó, lợi nhuận quý này y đã đưa tới hành tỉnh tây bắc, tin chắc Saivans sẽ đưa không thiếu một cắc cho Hắc Viêm. Từ sau khi rượu nho ra mắt, tinh linh liền nhận được tin tức, đã có tinh linh đến tiệm hỏi thăm, nhưng chung quy vẫn không tra ra được Grilan. Tống Mặc dám đánh cược, Hắc Viêm tuyệt đối đã giúp đỡ không ít.
Nghĩ tới đây, đối với mười mấy rương kim tệ vận chuyển tới hành tỉnh tây bắc, Tống Mặc cũng không còn thấy đau lòng như thế nữa.
Tống Mặc đang nói chuyện với Rode, người trên xe ngựa đã lục tục bước xuống, lực chú ý của Tống Mặc hoàn toàn bị một nam nhân khoác áo trùm màu nâu vàng trong đó hút lấy, không phải vì hắn ta anh tuấn mê người thế nào, nguyên nhân là vì hắn ta có tướng mạo quá mức đặc biệt.
Thật không phải xấu bình thường mà…
Nam nhân phát giác được ánh mắt của Tống Mặc, đi về phía y, đám người Johnson lập tức cảnh giác, nam nhân dừng lại khi cách Tống Mặc còn năm bước, cong lưng hành lễ với Tống Mặc, vô cùng lễ mạo nói: “Lãnh chủ đại nhân, xin chào, vô cùng cảm tạ ngài nguyện ý thu lưu ta.”
Tống Mặc chớp chớp mắt, tướng mạo rất có sáng tạo thế này, quả thật là trời sinh làm nhân tài đạo tặc! Nhưng hành sự lại nho nhã lịch sự, nói chuyện còn mang theo phong độ người tri thức, y thật sự không phán đoán dược nam nhân này rốt cuộc có nghề nghiệp gì, lẽ nào, tội phạm trí thức?
“Lãnh chủ đại nhân.” Rode kéo vạt áo Tống Mặc, “Hắn tên Houma, là ma pháp sư.”
“Ma pháp sư?” Tống Mặc lập tức sững sờ, ma pháp sư nhân loại?
“Đúng, lãnh chủ đại nhân.” Houma tiếp tục lịch sự nói, “Ma pháp sư chỉ là nghề nghiệp của tôi hiện tại, trước đây, tôi là một sát thủ.”
Tống Mặc trợn to mắt, sát thủ tướng mạo sáng tạo như thế? Sát thủ không phải đều nên vừa khốc vừa đẹp trai, áo gió đen phất phơ sao?
“Trước khi trở thành ma pháp sư, tôi đã hạ quyết tâm, thề thay hồn đổi sát, nhưng, rất đáng tiếc, tôi là người hoài cũ, cho nên…”
Cằm Tống Mặc rớt xuống. Hóa ra quý ngài Houma này trước tiên là thay hồn đổi sát, quyết định lập địa thành phật, sau đó phát hiện mình vô cùng hoài niệm công việc trước kia, lại cầm đồ đao lên?
Tống Mặc kéo cổ áo Rode qua, hung tợn nói: “Mọe! Ngươi mang tới một tội phạm giết người cho ông?!”
“Lãnh chủ đại nhân, nguôi giận!” Rode vội vàng nói: “Houma không phải là người lạm sát vô tội, hắn giết đều là mấy kẻ tàn ác xấu xa cùng cực thành tính, người người đều câm phẫn! Hơn nữa…”
Tống Mặc quay đầu lại, nhìn Houma, “Rode nói, đều là thật sao?”
Houma gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nếu đã thế, ngươi không phải nên nhận được hoan nghênh và tôn trọng nhiệt liệt sao?”
Quang Minh đại lục đối với người giết chết ác đồ sẽ không nghiêm trị, Houma nếu thật sự giống như Rode nói, vì dân trừ hại, thì căn bản không cần phải trốn tới Grilan.
Houma nhún vai, “Chủ yếu là ác đồ chết trong tay ta, phần lớn đều là quý tộc, kẻ gần nhất, là một vương tử của tiểu quốc nào đó, hắn giết chết hơn mười thiếu nữ, nhưng vì thân phận, không bị bất cứ trừng phạt nào. Ta đúng lúc đi ngang, liền thuận tay giết hắn. Phụ thân hắn tức giận, thề muốn đem ta ngũ mã phanh thây, lại thêm thân phận ma pháp sư của ta, cho nên, lãnh chủ đại nhân, ngài hiểu đó.”
Tống Mặc bừng tỉnh. Tư pháp tiềm quy tắc, y hiểu.
Hạ đao với phú x đại, quan x đại, thật sự là dũng sĩ!
Thế là, Tống đại lãnh chủ vung tay, thu nhận!
Houma cong miệng, lãnh chủ đại nhân, vì cảm kích ân thu lưu, ta sẽ tiếp tục tỏa sáng, phát huy sở trường!