Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 2 - Chương 80: Chân tướng [1]

“Các ngươi chẳng lẽ không muốn biết ta làm sao học được vu thuật kì dị này sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đông Lệ Nhã trở nên trắng bệch, Tương Linh • Âu Lí Tư không để ý tới nàng, tiếp tục nói.

“Lúc ta có bầu ba tháng, không cẩn thận té từ trên đài cao xuống, hài tử vì thế mà mất đi, ngay lúc ta thống khổ, tự trách, ta cảm thấy vì mình sơ sẩy mà hại chết hài tử.

Mỗi ngày ta đều ăn không ngon, ngủ không yên, ngay lúc ta suy yếu đến sắp chết thì Y Sư thấy ta quá đáng thương, trộm nói cho ta biết, ta không cần tự trách, cho dù ta không ngã từ trên đài xuống, hài tử của ta cũng không thể giữ được.

Lúc bị ngã, ta vì lo lắng cho hài tử mà dùng tay chân bảo vệ bụng, tuy tay chân đều bị gãy xương, hài tử không hề bị tổn tại, mà nguyên nhân chính làm ta bị sanh non bởi vì trước khi ngã, ta đã bị độc uống thuốc sảy thai!

Nguyên lai, tất cả đều do người âm mưu, độc ta uống thuốc sẩy thai xong, sau đó nhân lúc ta không phòng bị mà tạo ra tình huống té ngã xuống đài, thật sự cao minh a, ngay cả ta cũng nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn!

………

Nhóm phi tần trong hậu cung, lúc ta mang thai luôn tìm mọi cách nịnh nọt, bợ đỡ, chờ ta mất đi đứa nhỏ, các nàng đều vui sướng khi người gặp họa, thừa cơ hãm hại.

Phàm là hoàng tử, công chúa bất hạnh chết yểu lúc chưa được 7 tuổi sẽ được mai táng trong nghĩa trang, đây là quy củ của hậu cung, nhưng mà những người đó lại lấy lý do hài tử của ta mới được ba tháng, không được xem là đứa nhỏ, cự tuyệt mai táng nó ở nghĩa trang.

Vì thế, ta không cầu các nàng, thừa dịp đêm tối, ta trộm mang hài tử vào nghĩa trang, hài tử ta chưa sinh ra đời đã bị người làm hại, mẫu thân vô năng chỉ có thể vì nó mà tìm một nơi an nghỉ.

Thiên ý a, thật là thiên ý a ~~~”

Nói tới đây, ánh mắt Tương Linh • Âu Lí Tư tràn ngập hận ý.

“Các ngươi nhất định không thể tưởng tượng được ta thấy gì ở nghĩa trang. Đêm khuya, nghĩa trang cư nhiên có người. Ta trộm tới gần, nương theo ngọn đèn dầu trong tay bọn họ, ta rốt cuộc thấy được cảnh tượng trước mắt.

Một tì nữ, hai thị tòng, bọn họ đang chôn một cái bao tải, nhìn không rõ bộ dáng, mà người đứng một bên chỉ huy, chính là mẫu phi của Thanh Việt điện hạ, Cẩn quý phi —— Tuyết Cơ • Hách Lí!”

Tương Linh • Âu Lí Tư giương mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đang ngồi cùng nhau, cố ý tăng thêm giọng điệu.

Vì cái gì, vì cái gì hài tử này lại có được sự sủng ái của bệ hạ, ngày đó ở ngự hoa viên, còn có trong cung điện của nàng, bọn họ đều có thể nhìn ra, trong ánh mắt của bệ hạ chỉ có hài tử này!

Vì cái gì, hài tử của nàng cùng tỷ tỷ đều chết đáng thương như vậy mà bệ hạ một chút ấn tượng về các nàng cũng không có, vì cái gì hài tử của một nữ nhân tâm địa ngoan độc kia lại được bệ hạ yêu thương như vậy!

Tương Linh • Âu Lí Tư vừa nói ra lời này, ngay cả Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút xúc động, nên biết, Tuyết Cơ • Hách Lí dù sao cũng là sinh mẫu của Thanh Việt, nếu việc này truyền ra ngoài, danh dự của Thanh Việt nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn Thanh Việt bên cạnh mình, thấy bộ dáng thờ ơ của nhi tử bảo bối, ánh mắt lưu ly lóng lánh ngay cả một tia tức giận, khổ sở cũng không xuất hiện, y mới an lòng.

Còn không chờ mọi người hồi phục tinh thần, Tương Linh • Âu Lí Tư mang theo oán hận cực độ cùng khoái trá vì trả được thù, lại lớn tiếng kêu la.

“Các ngươi biết không…. các ngươi biết không hả… tiếp đó, ta nghe được các nàng nói chuyện, một bí mật! Một bí mật âm độc không thể lộ ra ánh sáng!

Lúc tỷ tỷ ta mang thai, có người nhiều lần muốn trừ bỏ nàng cùng hài tử trong bụng, đáng tiếc, tỷ tỷ ta rất nhạy bén, vũ kỹ cũng rất xuất sắc, những người đó vài lần không thể xuất thủ.

Sau đó, tỷ tỷ ta lại sanh ra một vị tiểu hoàng tử, những người đó lại càng không thể chấp nhận, chẳng qua vài lần độc hại ám sát vì tỷ tỷ ta quá cẩn thận mà không thành công. Những người đó bèn tìm một biện pháp âm độc, bí mật tìm Ma Vu Sư tới, để Ma Vu Sư sử dụng huyết vu chú lên tỷ tỷ ta cùng hài tử.

Tỷ tỷ cùng hài tử cứ vậy mà chết đi một cách không minh bạch!!!

Các nàng giết tỷ tỷ cùng hài tửxong, lại giết người diệt khẩu Ma Vu Sư đã trợ giúp, nguyên bản nghĩ như vậy là thần không biết quỷ không hay, đáng tiếc a ~~~ lại bị ta bắt gặp! Đây là thiên ý a ~~~ khanh khách ~~~”

Nghe tới đây, Đông Lệ Nhã siết chặt tiểu phiến tuyết nhung trong tay, cực lực khống chế run rẩy, nàng thực không hi vọng chuyện này là sự thật, nàng không thể ngờ chuyện năm đó cư nhiên lại bị người nhìn thấy!

Tương Linh • Âu Lí Tư vừa nhấc đầu liền thấy biểu tình như vậy của Đông Lệ Nhã, lộ ra ý cười thỏa mãn.

“Ác, đúng rồi, sao lại quên Ngọc quý phi được, chủ mưu chuyện này chính là Ngọc quý phi a!”

“Ngươi nói bậy!!! Đã sắp chết tới nơi cư nhiên còn dám vu oan bản cung!”

Đông Lệ Nhã như tiểu miêu bị giẫm phải đuôi, lập tức phản bác.

“Bệ hạ! Nàng nói bậy, ngài nhất định phải làm chủ cho Nhã nhi a!!!”

“Nói bậy sao? Khanh khách ~~~ ta nào dám nói bậy, ngài đường đường là Ngọc quý phi a!”

Tương Linh • Âu Lí Tư nhìn chằm chằm Đông Lệ Nhã, mang theo đắc ý cùng châm biếm.

“Tuyết Cơ • Hách Lí chôn Ma Vu Sư kia xong liền dẫn đám người hầu rời đi, ta liền nhân cơ hội đó mà đào Ma Vu Sư kia ra, nguyên bản chỉ định xem trên người người này có lưu lại chứng cứ phạm tội gì của các ngươi không thôi, bất quá kết quả lại ngoài dự kiến của ta, ngươi nhất định không ngờ đi, Ma Vu Sư bị các ngươi hạ độc, lại chôn vùi trong đất cư nhiên còn chưa chết!”

“A!” Đông Lệ Nhã không kịp đề phòng, nghe thế kinh hô một tiếng, ngã ngồi trên ghế.

Phản ứng của nàng, mọi người đều thấy, càng chứng minh những điều Tương Linh • Âu Lí Tư nói không phải giả.

Gặp cơ hội tốt như vậy, hoàng hậu luôn bị Đông Lệ Nhã áp chế nhiều năm—— Di Giai • Lai Đặc đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức khiển trách.

“Lớn mật! Ngọc quý phi là thân phận gì, xuất thân cao quý, tài đức như vậy, cung phi trong cung đều xem là gương mẫu, sao có thể làm ra hành động tán tận lương tâm, hiểm ác tới mức nguyền rủa tử tự của bệ hạ, Tương Linh • Âu Lí Tư, ngươi đã sắp chết cư nhiên còn dám vu oan Ngọc quý phi sao!”

Nói tới đây Di Giai • Lai Đặc quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạo.

“Bệ hạ, nô tì cho rằng việc này rất trọng đại, quan hệ tới danh dự hai vị quý phi, không thể để tiện phụ này hồ ngôn loạn ngữ, nên lập tức triệu Cẩn quý phi, để hai vị quý phi cùng tiện phụ này đối chất, cũng có thể lấy lại trong sạch cho hai vị quý phi.”

Lời nói khẩn thiết như vậy quả thực rất khó làm người ta cự tuyệt.

Hoàng Phủ Ngạo thấy nàng cố ý nhấn mạnh việc ‘rửa sạch oan khuất’ cho hai vị quý phi, liền tùy nàng.

“Nếu là việc hậu cung, vậy cứ giao cho hoàng hậu làm chủ đi.”

……….

Hoàn Chương 80.