Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 2 - Chương 60: Cảm tạ

*********

Thanh Việt ngủ thực say, mãi đến khi cảm giác cơ thể mình đột nhiên chìm vào dòng nước ấm áp, nhất thời không thể thích ứng, giật mình vài cái mới chậm rãi mở mắt.

“Phụ hoàng?”

“Ân, Việt nhi tỉnh.”

Thanh Việt nhìn chung quanh một chút, lúc này mới phát hiện bọn họ đã về tràng săn bắn, nơi này là lều trại, bé đang tựa vào lòng phụ hoàng, hai người đang ngâm mình trong dục dũng.

“Phụ hoàng, chúng ta đã quay lại doanh địa sao? Sao không gọi Việt nhi tỉnh?”

“Nhìn Việt nhi ngủ ngon như vậy, phụ hoàng luyến tiếc.”

Hoàng Phủ Ngạo không để ý chút bất mãn trong lời Thanh Việt.

Thanh Việt ngẩng đầu nhìn mắt Hoàng Phủ Ngạo, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm đã xuất hiện chút tơ máu, xung quanh viền mắt cũng có chút thâm, thể hiện mệt mỏi của chủ nhân.

Phụ hoàng hôm qua nhất định là mệt muốn chết rồi!

Thanh Việt nhớ rõ vì ban ngày quá mệt mỏi, tối qua bé vùi vào lòng phụ hoàng ngủ thực an bình, trong lúc mơ màng ngay cả một chút quấy nhiễu cũng không có.

Bây giờ nghĩ lại, nhất định là phụ hoàng cứ ôm bé nên bé mới ngủ thoải mái đến vậy, mà phụ hoàng đại khái là suốt đêm không hề chợp mắt đi.

Nghĩ vậy, Thanh Việt cảm giác trong lòng mình có chút khó chịu.

“Việt nhi làm sao vậy, sao tự nhiên lại không vui?” Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt quan tâm hỏi.

Thanh Việt không trả lời, chỉ nâng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo, xoa nhẹ một lát lại như con mèo nhỏ, áp cánh môi non mình lên mắt y, từng chút, từng chút liếm lộng.

Hoàng Phủ Ngạo ngẩng người, thoải mái dựa vào dục dũng, hưởng thụ hầu hạ hiếm có từ đứa con bảo bối của y.

Trên mặt truyền tới cảm giác tê dại, cứ như có ai đó cầm một cọng lông chim mềm mại nhẹ nhàng quét tới quét lui trong lòng.

“Phụ hoàng có mệt không?”

“Ân?”

Nghe thấy câu hỏi của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo thoải mái mở to mắt, chỉ thấy nhi tử bảo bối thân thiết nhìn mình.

Gương mặt nhỏ nhắn như được điêu khắc từ bạch ngọc, nhuộm màu ửng đỏ của hoa đào, đôi môi non mềm, trong hơi nước mập mờ, tản mát ra sáng bóng mị hoặc.

Hoàng Phủ Ngạo có chút thất thần, nhi tử bảo bối của y đẹp tới mức người trần không thể có.

“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Thanh Việt thấy Hoàng Phủ Ngạo có chút xuất thần, lại không để ý tới bé liền hỏi.

“Không có gì, Việt nhi.” Hoàng Phủ Ngạo hồi phục tinh thần, bỉnh tĩnh nhìn Thanh Việt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má bé, sau đó cúi đầu, vừa cắn nhẹ vành tai mượt mà, vừa thì thầm.

“Phụ hoàng hiện tại toàn thân đều mệt, Việt nhi chỉ hôn con mắt thôi hình như không đủ.”

Thanh Việt nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng không biết làm sao.

“Ha hả ~~~” Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng của bé chọc cười, ngón tay chạm lên môi mình một chút, nhìn Thanh Việt nói.

“Hôn nơi này này.”

Thanh Việt nhìn đôi ngươi đột nhiên sâu thẳm của phụ hoàng, sửng sốt một chút đã bị Hoàng Phủ Ngạo đưa tay đỡ sau gáy, để bé ấn lên môi mình…….

Doanh địa trong tràng săn bắn không còn náo nhiệt như hôm qua, phá lệ thanh tịnh, trừ bỏ thị vệ tuần tra cũng không thấy bóng dáng người nào.

Tuấn mã của quý tộc đều được nhốt trong hàng rào, nhàm chán gặm cỏ, mà các quý tộc vốn nên cưỡi chúng nó rong ruổi săn bắn lúc này đang nằm trong lều trại của mình, vù vù ngủ.

Này đó các quý tộc ngày thường sống an nhàn sung sướng quả thực đã mệt thảm.

Đầu tiên là cưỡi ngựa hết cả buổi, săn con mồi hết cả buổi, vừa mệt vừa đói lại chỉ được ăn chút rau dưa, hoa quả, vốn nghĩ như vậy đã đủ thảm.

Ai ngờ, lúc bọn họ đang đói khát cùng thê thảm ăn xong bữa tối, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì doanh trại đột nhiên bị ma thú tập kích doanh trại quấy nhiễu.

Thật vất vả đợi tới hơn nửa đêm ma thú tập kích mới được xử lí xong, đang cao hứng vì rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, Đại tổng quản Tạp Ân lại thông báo bệ hạ cùng tiểu điện hạ biến mất.

Bệ hạ cùng tiểu điện hạ biến mất, bọn họ ai dám quay về lều mà nghỉ ngơi a?

Bọn họ đáng thương, chỉ có thể lết thân xác mệt mỏi tìm kiếm chung quanh, tới tận sáng sớm hôm sau mới phát hiện bệ hạ, sau đó đều ôm đôi mắt gấu mèo chạy về lều trại ngủ bù.

……..

Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo ngủ thẳng tới chạng vạng, nghe tiếng huyên náo bên ngoài ngày càng lớn mới mới tỉnh lại.

Tạp Ân như trước tận chức trách canh giữ bên ngoài lều trại, vừa nghe bên trong có động tĩnh liền gọi tì nữ, thị tòng tiến vào hầu hạ Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.

“Bệ hạ cùng tiểu điện hạ dậy thật đúng lúc, yến hội bên ngoài vừa chuẩn bị thỏa đáng, tiểu nhân đã bảo người thông tri các vị đại nhân, chờ bệ hạ đến là có thể bắt đầu.”

“Ân.”

Hoàng Phủ Ngạo gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Đại tổng quản hoàng cung của y an bài mọi chuyện tốt lắm, y làm hoàng đế cũng thực thanh nhàn, lười hỏi đến.

Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt ăn mặc chỉnh tề xong liền rời khỏi lều trại, còn chưa đi được vài bước đã thấy Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi, A Nhĩ Y • Lai Đặc, cùng Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư sắc mặt có chút đỏ ửng đứng ở bên đường.

“Phụ hoàng, Ngũ đệ.”

“Bệ hạ, tiểu điện hạ.”

Thấy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đi ra, nhóm người vội vàng tiến tới hành lễ.

“Xem ra các ngươi có việc tìm Việt nhi.”

Nhóm người còn chưa mở miệng, Hoàng Phủ Ngạo đã đoán trúng ý đồ bọn họ tới đây, nếu y ở lại đây, đám nhỏ nhất định sẽ cảm thấy khẩn trương, câu nệ, liền mở miệng.

“Các ngươi tán gẫu với Việt nhi một chút đi, trẫm đi trước.”

Xoay người lại vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, dặn dò.

“Phụ hoàng đi trước chờ Việt nhi, bọn họ đều là những hài tử xuất sắc, phụ hoàng hi vọng Việt nhi có thể tiếp xúc với bọn họ nhiều một chút, Việt nhi phải hảo hảo ở chung, biết không?”

Thấy Thanh Việt ngoan ngoãn không phản đối, Hoàng Phủ Ngạo lúc này mới an tâm mang theo Tạp Ân đi trước.

“Có việc sao?” Thấy nhóm người đều nhì mình, Thanh Việt cảm thấy có chút kì quái.

Bị Thanh Việt hỏi vậy, nhóm người liên tục gật đầu, sau đó bộ dáng xem kịch vui, quét mắt về phía Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư.

Thấy mọi người đều nhìn mình, gương mặt vốn đã ửng đỏ của Phỉ Lí Đặc càng đỏ rực lên, ngẩng đầu nhìn lên, cánh môi rung rung vài cái lại thủy chung không ra tiếng.

“Này, không phải ngươi trời không sợ đất không sợ sao? Bây giờ chỉ nói vài lời mà thôi, sao lại thành bộ dáng này.” Hoàng Phủ Hàm Vi bắt cơ hội cười nhạo hắn.

Hai người khác nghe Hoàng Phủ Hàm Vi nói vậy, cũng bắt đầu thúc ép Phỉ Lí Đặc.

“Đúng a Phỉ Lí Đặc, không phải chỉ một câu thôi sao, trước lúc tới đây không phải nói rất hùng hồn sao?”

“Phỉ Lí Đặc a ~~~ ngươi còn nhăn nhó như vậy mãi thực dễ làm người ta hiểu lầm nội dung ngươi sắp nói a.”

“Ta…… ta………”

Phỉ Lí Đặc bị bọn họ nói mặt đỏ tới mức sắp xuất huyết, hắn hiện tại thực hối hận, vì cái gì lại bảo ba tên này đi theo bồi mình, hiện tại thực mất hết mặt mũi.

Thấy Thanh Việt cũng nhìn mình chằm chằm, Phỉ Lí Đặc cũng đành kiên trì, ấp úng nói với Thanh Việt.

Thanh Việt nghe hết nửa ngày mới mơ mơ hồ hồ nghe ra một câu ‘cám ơn’.

“Cám ơn?” Thanh Việt nghi hoặc nhìn Phỉ Lí Đặc.

“Là như vậy a tiểu điện hạ.” A Nhĩ Y thấy đồng bạn thực không có tiền đồ, ngay cả một câu cũng nói không xong, chỉ đành phải hỗ trợ. “Chuyện hôm qua, vốn do Phỉ Lí Đặc đưa ra yêu cầu quyết đấu mới gây ra thảm cảnh kia, nếu điện hạ nói rõ ra phỏng chừng Phỉ Lí Đặc sẽ bị tướng quân đánh thê thảm. Nhưng tiểu điện hạ không hề nói chuyện Phỉ Lí Đặc đưa ra lời quyết đấu, còn tự gánh vác, vì thế Phỉ Lí Đặc mới tới đây, nói cám ơn với tiểu điện hạ.”

“Chính là như A Nhĩ Y nói, chuyện này thực cảm tạ tiểu điện hạ.”

Sự tình được A Nhĩ Y nói rõ ràng, Phỉ Lí Đặc cũng không còn ngượng ngùng như vậy nãy, lớn tiếng nói cám ơn Thanh Việt.

Nghe bọn hắn nói vậy, Thanh Việt cũng hiểu được một chút.

Kì thật Thanh Việt không cảm thấy mình giúp gì cho Phỉ Lí Đặc, dù sao trong lúc quyết đấu, bé cố ý muốn giáo huấn Phỉ Lí Đặc, đám ma thú mới bị băng kiếm đâm chết.

Bất quá, Phỉ Lí Đặc cư nhiên vì chuyện này mà cám ơn Thanh Việt, bé vẫn có chút giật mình, xem ra Phỉ Lí Đặc cũng không tệ.

“Không cần nói cảm tạ, kia vốn là họa ta gây ra.” Thanh Việt chỉ nói lời thực.

Nhưng người khác nghe thấy lại thành Thanh Việc cho Phỉ Lí Đặc một đường lui, giúp hắn khỏi xấu hổ, nhất thời hảo cảm với Thanh Việt tăng lên rất nhiều.

Không đợi mọi người tán gẫu thêm, yến hội cách đó không xa đã bắt đầu thổi kèn, thúc giục nhóm quý tộc còn chưa tới.

“Yến hội đã muốn bắt đầu, đến muộn sẽ có người làm khó dễ, ta thấy chúng ta tới yến hội rồi tiếp tục tán gẫu.” Hoàng Phủ Trác Diệu đề nghị.

Mọi người không có ý kiến gì, Thanh Việt cũng không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, liền đi về phía yến hội.

…….

Hoàn Chương 60.