Được chăm sóc cẩn thận, sáng sớm hôm sau Thanh Việt đã tỉnh lại.
Vừa tỉnh Thanh Việt liền phát hiện cơ thể mình tràn ngập sức mạnh khổng lồ của thiên châu cùng Huyết Ma, hơn nữa, phần lớn hai nguồn sức mạnh này đã dung hợp lại một chỗ.
Sức mạnh này, nguyên bản chỉ có thể dùng song kiếm âm dương trong linh hồn phong ấn, đại khái là kiếm linh cảm giác chủ nhân có nguy hiểm từ bên ngoài nên đã giải phóng sức mạnh đi.
Bất quá, sức mạnh sau khi dung hợp, cư nhiên lại vô cùng ôn hòa, trong cơ thể yếu ớt này, chẳng những không phản phệ, còn vô cùng yên ổn, Thanh Việt hiện giờ vẫn chưa thể khống chế nó, nó vẫn cứ ngoan ngoãn ngủ say trong cơ thể Thanh Việt.
Hoàng Phủ Ngạo từ sớm đã vào triều, cả tẩm điện vô cùng yên lặng.
Thanh Việt thoải mái cọ cọ trên giường lớn mềm mại, cho tới bây giờ bé chưa từng được ngủ ở một nơi thoải mái như vậy.
“Tiểu điện hạ tỉnh sao?”
Hai tì nữ xinh đẹp đứng cách đó không xa, thấy Thanh Việt Tỉnh, lập tức tiến tới thỉnh an, thấy bộ dáng của Thanh Việt khiến hai người như mắt lóe đôm đốm, vội vàng cúi đầu.
Thu Thủy thấy Thanh Việt chỉ nhìn mình không nói tiếng nào, mỉm cười hỏi.
“Tiểu điện hạ, cơ thể có tốt hơn nhiều không?”
Thanh Việt cảm thấy các nàng không có uy hiếp, cảm giác rất dịu dàng, liền gật nhẹ đầu.
“Vậy tốt quá, bệ hạ đã căn dặn, lúc tiểu điện hạ tỉnh lại không có gì trở ngại thì nhóm nô tì xin phép hầu hạ tiểu điện hạ tắm rửa chải đầu.”
Thấy Thanh Việt không phản đối, hai người thở nhẹ một hơi, trước khi vào triều bệ hạ đã căn dặn, tiểu điện hạ không thích người khác tới gần, trước mặt tiểu điện hạ phải bảo trì một khoảng cách nhất định, giọng điệu, hành động đều phải hết sức nhu hòa.
“Cần nô tì giúp tiểu điện hạ mặc quần áo không ạ?”
Thanh Việt lắc đầu, tự mình mặc đồ.
“Xin tiểu điện hạ đi theo nô tì, nô tì xin được dẫn đường.”
Tẩm điện có một cánh cửa nhỏ nối thẳng tới phòng tắm, phòng tắm bố trí vô cùng xa hoa, toàn căn phòng được lót bằng bạch ngọc, nước trong bể được dẫn từ ôn tuyền thiên nhiên, trên vách tường được khảm những viên tinh thạch màu vàng lớn nhỏ bất đồng, tản mát quang mang nhu hòa, dưới làn hơi nước không ngừng bốc lên có vẻ rất ấm áp.
Thu Thủy, Xuân Cảnh đưa Thanh Việt tới phòng tắm thì có thêm hai tì nữ nâng hương lộ nhũ dịch vào, theo sau còn có hai người hầu cầm quần áo, cung kính đứng bên cạnh bể.
Ngay lúc Thu Thủy, Xuân Cảnh nghĩ mình sắp hoàn thành nhiệm vụ thì Thanh Việt đi tới bên cạnh bể nhìn nhìn một chút lập tức lùi về sau, xoay người muốn chạy.
Hai người sửng sốt, vội vàng ngăn cản Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ có gì không hài lòng sao?”
“Đúng vậy, tiểu điện hạ, đây là phân phó của bệ hạ, nếu không hoàn thành nhóm nô tì sẽ bị phạt, xin tiểu điện hạ hãy tắm rửa!”
Hai người cảm thấy tiểu điện hạ dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, khẽ cắn môi, định giữ lấy tiểu điện hạ hầu hạ tắm rửa. Bệ hạ cũng sắp xong buổi chầu sớm, nếu bệ hạ quay lại, thấy tiểu điện hạ còn chưa tắm rửa xong thì các nàng thê thảm.
Thanh Việt dường như biết các nàng định làm gì, trong lúc hai người nhào tới, Thanh Việt nhanh nhẹn vọt qua một bên, kết quả Xuân Cảnh bị trượt chân, va vào một tì nữ cầm hương lộ đứng bên cạnh, cùng nhau ngã nhào vào trong bể.
Bể này trừ bỏ bệ hạ, không ai được phép xuống, cái này là tội chết, mọi người sợ hãi tới mức luống cuống tay chân kéo hai người tì nữ lên. Ai cũng ướt át hết cả người, vô cùng chật vật.
“Tiểu điện hạ, nô tì cầu ngài đừng náo loạn!”
Thu Thủy gấp tới độ sắp khóc tới nơi, lần này thảm rồi, không hầu hạ tiểu điện hạ tắm rửa, bọn họ thì ướt đẫm, còn làm đổ hương lộ, quần áo mới để tiểu điện hạ thay cũng rơi xuống đất ướt mem.
“Mau, ngăn tiểu điện hạ lại!”
Hai gã người hầu vội vàng đứng lên muốn cản Thanh Việt, ai ngờ cả người ướt đẫm đi trên bạch ngọc vô cùng trơn trợt, chưa được mấy bước đã té lăn quay, Thu Thủy ở phía sau cũng bị ngã theo.
Thu Thủy vừa vội lại đau, oa một tiếng liền bật khóc, ba tì nữ bên cạnh ao nghe thấy nàng khóc, hai người cũng oa một tiếng khóc theo.
Hoàng Phủ Ngạo vừa tiến vào phòng tắm liền thấy cảnh tượng như vậy.
Ba tì nữ nằm sấp bên cạnh bể, toàn thân ướt mem, quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn, hai người đang khóc, người còn lại thấy y vào cũng khóc nốt.
Cách đó không xa còn có hai người hầu và một tì nữ té ngã trên đất, người cũng ướt nước, so với ba người bên kia còn thảm hơn, mặt đất là một mảnh hỗn độn, khay, chậu, hương lộ đổ đầy, dính bết vào quần áo, còn có chiếc giày không biết của ai……
Mà đứa con bảo bối của y vốn đang tắm rửa thì toàn thân khô ráo đứng ở một khoảng an toàn, thấy y tiến vào, ánh mắt to lóng lánh quang mang lưu ly kì lạ, còn có một tia ủy khuất.