Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 12: Bột ngọt thần khí

“Bizani!” Khi nghe thấy cái tên này, Hughes vốn luôn an an tĩnh tĩnh lập tức nhảy dựng lên, thịt béo trên người cũng run rẩy, sau đó trên mặt liền lộ ra biểu tình sợ hãi lại sùng bái.

“Bizani rốt cuộc là ai?” Lục Vũ nhíu mày hỏi lại, nhìn thấy “Chính mình” lộ ra biểu tình cuồng nhiệt như vậy, hắn rất nóng nảy.

Thần sắc Hughes còn có chút hoảng hốt, trên khuôn mập mạp lộ ra vẻ kích động: “Bizani đại nhân, chính là vong linh pháp thánh vĩ đại, là người thủ hộ của thành Kerr a!”

“Người thủ hộ thành Kerr là một vong linh pháp sư?” Lục Vũ kinh ngạc hỏi, tuy biết rõ thế giới này không bài xích vong linh pháp sư, nhưng Lục Vũ vẫn cảm thấy có chút bất an, mà hiện tại… Vong linh pháp thánh còn có thể trở thành người thủ hộ thành Kerr sao?

“Đúng vậy! Trong cuộc chiến hai trăm năm trước, thành Kerr từng bị thú nhân hiến tế phá hủy, thành Kerr hiện tại chính là Bizani đại nhân tự mình xây dựng lại đó!” Trong ánh mắt Hughes chớp động ánh sáng cuồng nhiệt: “Tại sao Bizani đại nhân lại viết thư cho ngươi nhỉ? Không, tại sao lại viết thư cho ta… Sớm biết vậy…” Thiên phú của hắn không cao, nên không thể tìm được một sư phụ giỏi, sau khi bị Black đả kích mới triển khai “Hắc Ám thần chúc phúc”, kết quả… Thật ra hiện tại cũng không tệ nhỉ? Thay đổi thân thể, cuộc đời của hắn cũng được thay đổi!

Thành thị được một vong linh pháp thánh xây dựng sao? Đùa cái gì vậy! Lục Vũ cảm thấy tất cả chuyện này quá mức khó tin, bất quá ở dị giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra? Mặc kệ, hắn chỉ là một người bình thường nhỏ bé, Lục Vũ không rối rắm chuyện này nữa, ngược lại, hình như Hughes đã nói là “Hai trăm năm trước”? “Người ở đây có thể sống bao lâu? Đúng rồi, ngươi mấy tuổi rồi?”

“Sống bao lâu? Người thường hình như có thể sống đến bảy tám chục tuổi, nhưng cường giả thì không giống vậy, thực lực càng mạnh tuổi thọ cũng càng cao, trung cấp ma pháp sư có thể sống hơn một trăm tuổi, cao cấp ma pháp sư có thể sống hơn một trăm năm mươi tuổi, còn pháp thánh ít nhất cũng có thể sống ba trăm năm.” Hughes mở miệng, “Năm nay ta hai mươi lăm tuổi,trong giới ma pháp sư thì ta vẫn còn rất trẻ.”

“Ngược lại ta có thể trẻ lại mấy tuổi…” Lục Vũ cũng không để tâm lắm.

Đúng lúc này, Khương Đào cũng bu lại: “Lục Vũ, sau khi đến thành Kerr ngươi sẽ làm gì?” Hắn vừa nói, vừa đưa đồ ăn cho Hughes.

Hứ, Bizani thì sao? Sẽ cho hắn ăn ngon, sẽ nuôi hắn mập mập trắng trắng sao? (Tiếng lòng của bạn Đào, hắn là Hughes)

“Đương nhiên là đi gặp Bizani đại nhân!” Hughes lập tức mở miệng: “Đây chính là Bizani đại nhân a! Bizani đại nhân bằng lòng gặp ngươi, thì tiền đồ của ngươi sau này sẽ quang minh vô hạn a!” Bao nhiêu người muốn bái kiến vị đại nhân kia, kết quả đều bị ném ra a!

“Nếu hắn gây bất lợi cho Lục Vũ thì sao?” Thừa dịp Hughes thất thần, Khương Đào oán hận, lấy lại đồ ăn trong tay đối phương, sau đó ăn một mình…

Lục Vũ nghe vậy, nghĩ nghĩ, một đại nhân vật như vậy cho dù muốn gây bất lợi cho mình thì cũng không cần phiền toái như thế: “Hẳn là sẽ không đâu, ta cảm thấy hắn sẽ không rãnh như vậy.” Vừa nói xong, hắn nhớ tới phản ứng của đám binh lính bên ngoài, lại nói: “Hình như bột ngọt hơi ít a, chỉ cần có bột ngọt, ta có thể làm ra mỹ thực khiến đám người ở đây tha thiết ước mơ.”

Ở dị giới này, có lẽ bột ngọt chính là thần khí đi? Chủng loại gia vị ở đây quá ít, chỉ cần có bột ngọt…

“Đúng vậy, cho dù là canh thịt bình thường, chỉ cần có bột ngọt tuyệt đối sẽ ngon hơn, bất quá hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, ngươi không có tiền.” Khương Đào nói.

“Ta không có tiền… Nhưng không phải ngươi có tiền sao?” Lục Vũ linh quang chợt lóe, hắn nhớ rõ lúc trước Khương Đào còn muốn mua nhà nữa nha, như vậy xem ra tiền trong tay Khương Đào cũng không ít: “Ngươi có thể tìm người phỏng chế* tiền bạc hay không?” Trên người hắn căn bản không có kim tệ, cũng chỉ có tiền bạc mới có thể phỏng chế.

“Không được, khó khăn lắm ta mới kiếm được một số tiền để mua nhà a!” Khương Đào lập tức trả lời, mua nhà và cưới vợ chính là mục tiêu lớn nhất của hắn nha, cứ ở trong nhà người ta… Không phải là hắn đang ở rể sao! (Đù, cưới hỏi gì chưa mà lo xa vậy:v)

“Phỏng chế tiền bạc? Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này? Đây là chuyện hoàn toàn không thể a.” Hughes cũng nhíu mày.

“Tại sao?” Lục Vũ hỏi, lại một lần nữa phát hiện Hughes rất có ích nha, nếu không có Hughes, thì bây giờ hắn còn là một con ruồi không đầu bay lung tung. Không phải, nếu không có Hughes, thì hiện tại hắn vừa lên mạng vừa ăn vặt nữa đó!

“Tiền bạc và kim tệ đều được đúc bởi Ma sư pháp công hội, bên trong có khắc ma pháp trận đặc chế, vì vậy chúng mới đáng giá, bên cạnh đó, nếu có người giả mạo sẽ bị Ma sư pháp công hội truy nã.” Hughes mở miệng, “Đương nhiên, cũng có vài quý tộc tự đúc ra một ít kim tệ có khắc huy chương gia tộc, nhưng vì sợ người khác phỏng chế, nên cũng có khắc ma pháp trận đặc chế… Bất quá, đến cấp bậc pháp thánh, phỏng chế mấy thứ này cũng rất đơn giản.” Nhưng có pháp thánh nào làm tiền giả không?

“Ừm, sau khi đến thành Kerr rồi tính tiếp, ta còn phải bái kiến vị Bizani đại nhân kia nữa.” Lục Vũ mở miệng.

Cho dù bọn họ tính toán nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi, những chuyện này cần hắn tự mình đối mặt mới biết được kết quả.

Lục Vũ luôn thức dậy rất sớm, cho nên sáng hôm sau, khi hắn bước ra khỏi lều liền nhìn thấy binh lính nấu canh ngày hôm qua đang nấu canh.

Những binh lính này phải đi một đoạn đường xa, đương nhiên phải ăn no một chút, cho nên mới sáng sớm là bọn họ tranh thủ chuẩn bị thức ăn sao?

“Ta đi đến thành Kerr, lương thực thành chủ cho ta cũng không dùng được, vì vậy các ngươi có thể dùng túi gạo kia để nấu cháo a.” Lục Vũ nhớ tới túi gạo kia, liền nói với đối phương.

“Ma pháp sư đại nhân! Chỉ có ngài mới có thể hưởng thụ …” Binh lính kia rất kinh ngạc, lại có chút nóng lòng.

“Không sao, ta có mang theo thức ăn rồi, ngươi cần gia vị ngày hôm qua không?” Lục Vũ lại hỏi, bắt đầu từ bây giờ, hắn có thể phổ biến gia vị ở Trái đất, đặc biệt là… bột ngọt.

Binh lính kia rối rắm trong chốc lát, mở miệng: “Muốn!” Tuy rằng thứ gia vị kia của Lục Vũ rất kì lạ, nhưng làm một ma pháp sư nhân loại, đối phương hoàn toàn không cần dùng phương pháp như vậy hại bọn họ nhỉ?

Gạo cũng không hề vo, bọn họ trực tiếp bỏ vào nồi canh thịt kia*, Lục Vũ thấy thế, bỏ vào nồi một lượng lớn bột ngọt.

Mặc dù nói là canh thịt chứ thật ra chỉ là nấu nước sôi rồi bỏ thịt vào, bỏ muối vào. Vì vậy bỏ gạo vào liền biến thành cháo thịt =))

“Rất ngon nha! Ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!”

“Ma pháp sư thật sự là thần kỳ! Rốt cuộc hắn bỏ cái gì vào vậy?”

“Đó chính là gạo mà chỉ có Liên Minh Tự Do mới có thể gieo trồng, nghe nói quý tộc đều rất thích, ta lại cảm thấy ăn không được no lắm.”

“Ngu ngốc! Chúng ta đang uống cháo a, quý tộc ăn chính là cơm! Ngươi uống cháo rồi ăn thêm một cái bánh nướng thì còn sợ đói bụng nữa sao!”

“Cũng đúng ha… Hương vị này quá tuyệt!”



Lục Vũ vừa ăn bánh chưng, vừa nghe bọn họ tán thưởng, không khỏi có chút chột dạ.

Ăn nhiều bột ngọt cũng không tốt cho sức khỏe, bất quá, người lần đầu ăn bột ngọt… Nhớ trước kia khi hắn sinh bệnh, mẹ hắn vì lo cho sức khỏe của hắn mà không dám nêm bột ngọt vào thức ăn, có vài món còn đỡ, nhưng có mấy món rất nhạt nhẽo.

Buổi sáng được ăn cháo thịt nên mọi người đều thỏa mãn, cũng nhiệt tình với Lục Vũ hơn, nhưng trong âm thầm, tất cả mọi người đều suy đoán gia vị Lục Vũ sử dụng là gì.

Buổi trưa bọn họ không có dừng lại ăn trưa, cũng có một vài binh lính cảm thấy đói bụng liền gặm một cái bánh nướng khô cứng. Nhưng tốc độ của bọn họ vẫn không giảm, dù sao lộ trình cũng không xa, cho nên Lục Vũ cho rằng tối hôm đó là có thể vào thành, cho đến khi trời tối bọn họ bắt đầu quen thuộc mà xây dựng cơ sở tạm thời, hắn mới biết được thì ra bọn họ cũng không dự định vào thành tối hôm nay.

“Ma pháp sư đại nhân, buổi tối không thể ra vào thành Kerr, cho nên chúng ta còn phải ở lại đây một đêm, ngài có ý kiến gì không?” Đội trưởng đi đến trước mặt Lục Vũ, cung kính mở miệng.

“Ta cũng không ngại, bất quá, ta có thể làm cơm tối cùng các ngươi không?” Lục Vũ hỏi, để cho đám binh lính này nếm thử, chắc không có vấn đề gì đi?

“Đương nhiên có thể! Buổi sáng ta cũng nhấm nháp được hương vị tuyệt vời đó! Đại nhân tình nguyện nấu ăn thật là tốt quá!” Đội trưởng đã hoàn toàn xác định Lục Vũ không có ác ý, đương nhiên, Lục Vũ chỉ muốn thí nghiệm một loại sản phẩm mới, nếu mùi vị không tệ, thì có vấn đề gì đâu chứ?

Vốn dĩ Lục Vũ tưởng rằng mình chỉ cần bỏ chút bột ngọt vào canh thịt mà thôi, thật không ngờ sau khi vài người ra ngoài trở về, còn mang về một con heo.

Đó là một con heo đen có răng nanh rất dài, Lục Vũ trước kia từng đọc qua quyển sách vỡ lòng có giới thiệu con heo này, tổng kết lại chính là — Hắc Bì trư, ma thú cấp 1, đã được thuần dưỡng. Nghe nói, người dân thành Kerr ăn nhiều nhất chính là thịt Hắc Bì trư, đương nhiên, quý tộc cảm thấy Hắc Bì trư rất bẩn, nên kiên quyết không ăn thịt heo.

Con heo này bị mấy binh lính kia trói lại, rõ ràng là heo của thôn dân phụ cận nuôi, Lục Vũ nhìn bọn họ tranh thủ thời gian còn sớm mà bắt đầu nấu nước giết heo, hỏi: “Các ngươi mua heo hả?”

“Đúng vậy, ma pháp sư đại nhân! Cái thôn phía trước chính là chuyên môn chăn nuôi ma thú làm thức ăn, con heo này tốn mười lăm tiền bạc!” Bọn họ có bảy tám chục người, chia ra mỗi người cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tiền đồng.

Trên thực tế, nếu không không phải bên trong con heo này miễn cưỡng cũng có tinh hạch cấp 1, thì giá sẽ còn rẻ hơn, bất quá tinh hạch của ma thú cấp 1 nuôi trong nhà, cũng không đáng giá.

“Các ngươi giết heo đi, xử lý xong rồi thì gọi ta.” Chịu không nổi mùi máu tươi bên ngoài, Lục Vũ chạy vào lều, sau đó lại vào Hệ thống vị diện giao dịch, đáng tiếc chính là, Khương Đào cùng Hughes đều không có, hắn muốn hỏi cách chế biến vài món ăn cũng không được.

“Một con heo, có thể làm gì? Chẳng lẽ lại là canh thịt heo?” Lục Vũ cảm thấy hắn sắp bị canh thịt ám ảnh rồi… Sau đó, hắn chớp mắt một cái liền thấy được thùng nước tương lúc trước Khương Đào giao dịch cho hắn, cho đến bây giờ hắn còn chưa có mở ra…

Hồng thiêu nhục? (thịt kho tàu)