Tiểu Song gần như chết lặng. Nó nhìn kĩ xuống mặt nước, từng giọt
nước hồ trên khuôn mặt nó chảy xuống tí tách, tạo nên từng gợ sóng trên
hồ. Nhưng như vậy vẫn không thể nào khiên nó nhìn nhầm được.
Đây......đây không phải là khuôn mặt của nó, không phải đôi mắt của nó,
và tuyệt đối, không phải thân thể của nó.
Vậy.............
Đây là ai?
Chờ chút, đôi mắt này......là màu đen. Rất quen thuộc. Cả gương mặt cũng
như vậy.Hình như người này nó đã gặp ở đâu đó. Khổ nỗi thân hình chỉ là
một cậu nhóc 5 tuổi, là một cậu nhóc rất đẹp trai nhưng toàn thân đầy
vết trầy xước.
Tiểu Song đang chăm chú đánh giá cậu bé thì bỗng nghe thấy tiếng gọi vọng từ đằng xa.
-Con ơi...con ơi....con ở đâu? Đừng làm mẹ sợ.....con ơi........
Giọng nói này tưởng chừng như sắp khóc, tha thiết đến thê lương. Chẳng hiểu
tại sao ngực nó lại đau, rồi hình như không thể nghĩ gì thêm, nó khuỵu
xuống.......chìm dần vào giấc ngủ.
***************
Trước mắt tối sầm, nó đau nhức thân người, xung quanh là 1 trùm lạnh lẽo. Giơ bàn tay lên, Tiểu Song cũng không thể phân biệt được đâu là tay mình
đâu là bóng tỗi nữa.
-Trời ơi mình đang ở đâu vậy?_Nó cố gắng lần mò. Phía dưới sàn lạnh băng đó
như 1 tấm thuỷ tinh cứng rắn. Dùng hết sức bình sinh thở ra hít vào,
và......
Hây Daaaa!!!!!!!
-Ta đập ta đập!!! Sao không nhúc nhích gì vậy nè!! @@
Thử mọi cách không được, nó đành loay hoay tìm đường ra. Bỗng tự nhiên, từ
dưới tấm thuỷ tinh cứng rắn kia phát lên một luồng sáng nhỏ,cứ thế cứ
thế bắt đầu lớn dần.
Đấy là một mảnh thuỷ tinh rộng lớn trong suốt, dài và rộng tựa như đến tận
chân trời. Nó lờ mờ lờ mờ nhìn sâu xuống dưới đó. Hình như ở dưới kia
có ai đó đang làm gì thì phải. Kì lạ thật, làm gì có ai sống trong lớp
thuỷ tinh nhể!!
-Ha
ha, mẹ ơi nhìn xem con bắt được cái gì này!!_ Một cậu bé mừng rỡ cầm
trên tay 1 chú cá to đang ngoe nguẩy. Cậu ngước mặt lên trời cười to (Vì cậu ta ngước mặt nên Tiểu Song mới nhìn thấy đó -.-)
Trời đất, đây không phải cậu bé vừa lúc này nó thấy ở hồ sao??? Tại sao cậu
bé lại ở đây?? Mà không phải, tại sao nó lại ở đây. Mà cũng không phải,
tại sao cậu bé ở kia, nó lại ở đây @@
Cậu bé chạy tung tăng ra chỗ mẹ, ôm chầm lấy mẹ khoe lấy khoe để, mặt và
đôi mắt của cậu, nó càng nhìn càng quen. Nhìn hai người kia hạnh phúc
bên nhau, lòng nó tự nhiên cảm thấy thật ấm áp. Chẳng hiểu sao dạo này
cảm xúc của nó thật kì lạ.
-Con trai ngoan giỏi lắm_Người phụ nữ được cậu bé gọi là mẹ kia mỉm cười xoa đầu cậu_ Ngoan đứng ở đây nha để mẹ gặt nốt lúa!_ Nói rồi người phụ nữ đó vội chạy ra làm việc tiếp. Cậu bé vẫn ngây ngô đứng đấy, đôi mắt đen to tròn dõi theo mẹ rồi lại không chịu ngoan ngoãn chạy ra chỗ hồ bắt
cá.
-Chắc chắn phải
giúp mẹ thêm nhiều việc nữa thì các cô trong nhà mới hài lòng! _ Tiếng
nói non nớt trong đầu Tiểu Song vang lên. Chẳng lẽ là tiếng của cậu bé?
Nó có thể đọc được suy nghĩ của cậu sao?
Cậu bé chạy nhanh ra chỗ hồ sâu hơn, chỗ có nhiều chú cá đang lởn vởn đùa
nghịch. Cậu dẫm chân, nước bắn lên tung tóe, những chú cá sợ hãi chạy
vội trong tiếng cười khúc khích của cậu. Cậu cười tít mắt lại, mặt trời
ngày càng lên cao hơn, ánh nắng chan hòa khiến cậu cảm thấy khó chịu
trong người. Từ sau lưng cậu, một bóng người hiện lên, từ từ tiến lại
gần mà cậu bé không hề hay biết........
-Mẹ ơi.....mẹ ơi......mẹ ơi cứu con........mẹ ơi!!!!!!!!_Tiếng nói chìm
dần, ngập trong làn nước, cả người cậu chìm xuống. Thật khó thở! Cả
cậu,,,,,,,và nó.....
Tự nhiên nó thấy xung quanh mình thật tĩnh lặng, làn nước nhẹ nhàng chạm
vào da nó, mọi thứ cứ yên bình trôi qua, chỉ có thời gian ngừng lại.
Nó từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh, những làn kí ức cứ từ từ ùa về như dòng thác nhỏ qua đầu nó.
Nó nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả mọi chuyện đã diễn ra, mọi thứ cứ tuần tự như vậy.
“Tiểu Sư ma ma, ngươi là đồ ngốc. Ha ha! “
“Sau ta cảm thấy lạnh sống lưng thế nhỉ. Chẳng lẽ lại có ma......”
“Đây là đâu? Cậu bé tóc nâu, mắt xanh đẹp trai kia là ai ta?”
“Ta đã trúng độc rồi sao? “
“Ê ngươi đúng là tên biến thái, Dị nhân ca ca!! “
“Điệp viên FBI?”
“Ma cà rồng? “.......
Ma cà rồng??
Mắt nó bỗng mở vội ra. Ma cà rồng? Đôi mắt màu đen đó, khuôn mặt đó, chẳng lẽ.......
-Hoàng Thiên Vũ!!! Ngươi mau đi chết cho ta!!!_ Một giọng nó trong đầu nó
vang lên. Mọi thứ đều biến mất. Trước mặt nó hiện lên một khung cảnh đẫm máu, bao nhiêu người đánh nhau, chém nhau rồi từ từ ngã xuống. Phía
trên trời, sấm sét vang dữ dội, bầu trời rung chuyển, ánh sáng đỏ rực
của mặt trăng là báo hiệu của sự hủy diệt. Trên trời, từ đâu hiện ra cơn mưa máu. Nó cố nheo mắt lại nhìn, ẩn hiện sau đám mây kia là một người
đang ôm ngực nơi có thanh kiếm đâm vào nhỏ máu.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy người đó, nó lại nghĩ đến Hoàng Thiên Vũ.