Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 45: 45 Sự Thật Về Mệnh Trấn Mệnh


Trình Sở Y ngồi trên nhuyễn tháp nhìn ra ngoài cửa sổ đầy sao.

Hắn nhớ Khương Mặc Hiên rồi, vì không thể thấy người nên chỉ đành như lúc còn ở đại mạc, ngắm nhìn Đế Tinh của y từ xa mà tưởng niệm.

Từ sau cái lần chịu chấn động trước, Đế Tinh không hiểu sao vẫn chưa khôi phục độ sáng ban đầu.

Hắn cứ cảm thấy nó còn bất ổn, lại không nói rõ được là bất ổn chỗ nào, dù sao hắn không biết bát tự của Khương Mặc Hiên nên không thể gieo quẻ cụ thể hơn.
Quảng công công và Toàn Tử mang một ít quả ngào đường vào mời hắn nếm thử.

Hắn dùng một chút rồi hỏi: “Sắp Trung Thu rồi phải không? Khi nãy ta thấy mấy thái giám vừa cầm lồng đèn cá chép đi ngang.”
Toàn Tử đáp: “Hai ngày nữa là Trung Thu.”
Trình Sở Y không ăn nữa, thì ra hắn và Khương Mặc Hiên xa nhau đã hơn một tháng rồi.

Mỗi ngày hắn đều hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại đọc sách và cho cá ngoài đình ăn, nhàn tản đến mức phát chán.

Vì vậy, mới trải qua một tháng đã cảm thấy dài như cả trăm năm, hoặc là, vì hắn nhớ y, cho nên mới dài đến mức ấy chăng?
“Mọi năm hoàng thượng ăn mừng Trung Thu thế nào?”
“Vốn cũng không có hoạt động gì.” Quảng công công thật tình đáp.

“Có năm cũng giống như lần này, người đang rong ruổi trên chiến trường.”
Trình Sở Y xót xa hỏi: “Hoàng thượng thường hay đánh trận bên ngoài lắm sao?”
Quảng công công đáp: “Cũng thường, có khi không đánh trận người cũng lưu lạc bên ngoài quân doanh, bởi vì ở trong cung người dễ bị thức giấc vào lúc nửa đêm.

Khi thức giấc tâm trạng không tốt thường đập phá đồ đạc, có lần dọa cả vị nương nương ngủ cùng người sợ đến phát điên.

Từ sau khi hoàng hậu trở về thì không còn chuyện này nữa.”
Toàn Tử cũng chen vào: “Tính khí của hoàng thượng hiện tại thật sự đã tĩnh lặng hơn trước.

Lúc trước cứ dăm ba hôm đều sẽ trừng phạt ai đó.”
Toàn Tử chỉ dám nói đến đây.

Trình Sở Y tự hiểu là còn những chuyện kinh khủng hơn mà y không nói tiếp nữa.

Có lẽ không chỉ đơn giản là trừng phạt vậy thôi.
Người ngoài sáng suốt, người trong cuộc thường mù quáng.

Nếu hôm nay bọn họ không nhắc tới, hắn đúng là không để ý thái độ của Khương Mặc Hiên so với lúc hắn vừa về cung đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Ở một khía cạnh nào đó cũng có thể nghĩ rằng hoàng đế bệ hạ của hắn đã bỏ qua chuyện năm xưa, chỉ là miệng lưỡi y vẫn hay cay độc chống chọi với hắn.
Trung Thu đến nhanh cũng đi nhanh.

Hoa cúc hôm nào còn rực rỡ nay cũng dần héo úa.

Nhìn bề ngoài, Trình Sở Y không có gì thay đổi mấy, nhưng khi đi tắm, hắn bắt đầu cảm nhận được bụng của mình nhô lên một chút.

Thật lòng mà nói, chuyện mang thai bất ngờ thế này không thể khiến hắn vui vẻ nổi.

Hắn không phải nữ nhân, trước giờ chưa hề chuẩn bị tâm lý nào về việc thành thân rồi sẽ vì người nam nhân nào đó khai chi tán diệp.

Nếu như cái thai trong bụng Tào quý phi thật sự của Khương Mặc Hiên thì hay biết mấy.

Nếu như có một nữ tử nào đó nguyện ý mang thai thay cho hắn thì hay biết mấy.


Hoặc nếu như hắn chưa bao giờ mang thai càng hay biết mấy.

Bây giờ hắn giống như người đi trên mây mỏng, tâm trạng mông lung, vui buồn không rõ, nhưng hiển nhiên là buồn nhiều hơn vui.
Trình Sở Y chạnh lòng nhớ tới Sấu Tử.

Nếu Sấu Tử vẫn còn ở bên, hắn hẳn là sẽ kể lể cùng y cả ngày lẫn đem.

Người vây quanh hắn có vô số, nhưng tìm một kẻ thân thiết để trút bầu tâm sự thì chẳng có ai.

Trình Sở Y ngẫm về chính mình, lại bất giác nghĩ tới Khương Mặc Hiên.

Hắn biết cô độc, lẽ nào Khương Mặc Hiên lại không? So với hắn, địa vị chí cao vô thượng của y càng thê lương hơn nhiều.

Người muốn có được ân sủng từ y như cát nơi sa mạc, còn người đáng cho y tin tưởng và chia sẻ lại giống ngọc trai nơi đáy biển, quá khan hiếm rồi.
Nhân một ngày nắng đẹp, Trình Sở Y đem đàn sắt ra gảy khúc Hữu Sở Tư, mới hiểu ra vì sao khi xưa Khương Linh Đế lại thích nó đến vậy.

Nỗi niềm nhung nhớ khi ly biệt, đêm ngày lo lắng cho người ở phương xa giống hệt đao kiếm chém trăm ngàn nhát vào trái tim, đau đớn triền miên.

Cảm giác này chỉ có những ai từng trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm mới cảm nhận được triệt để.
Khi ngóng trông không gặp, tâm đứt đoạn
Tâm đứt đoạn, xa ngàn dặm
Trong mộng, say nằm giữa mây Vu Sơn
Khi tỉnh, lệ rơi như nước Tương Giang

Tương tư một đêm hoa mai đã nở rồi
Chợt rơi đến trước cửa sổ, cứ ngỡ là người
Trình Sở Y mới gảy tới một nửa, dây đàn chợt đứt.

Hắn cố gảy thêm đoạn nữa, tới phiên dây khác cũng đứt.

Trình Sở Y linh cảm thấy điều bất lành, lập tức đứng dậy gọi Sài Hồ.

Thế nhưng Sài Hồ không thấy đâu, thay vào đó là Quảng công công hối hả chạy vào báo: “Hoàng hậu, hoàng thượng hồi cung rồi, nhưng mà…”
“Nhưng thế nào?” Trình Sở Y không có tâm trạng chơi trò vòng vo với ông nên hỏi ngay.
“Hoàng thượng bị trúng tên.”
“Hoàng thượng đang ở đâu?”
“Niệm Cư.”
Trình Sở Y nhìn đến ngón tay mình.

Dây đàn đứt, ngón tay bị cứa vào, quả nhiên không có chuyện gì tốt.

Hắn lật đật cùng với Quảng công công chạy đến Niệm Cư, nửa đường gặp Sài Hồ và Chúc Bình cũng đang định đi tìm hắn.
Chúc Bình nhanh chóng giải thích tình hình: “Chúng ta thắng trận rồi, nhưng hoàng thượng bị trúng tên do vương gia bắn, hôn mê tới giờ chưa tỉnh.

Mạc ngự y vẫn chưa đoán được trên đầu mũi tên tẩm thứ gì.”
Khi vừa đến Niệm Cư, Trình Sở Y miễn đi tất cả lễ tiết.

Mạc ngự y và Thẩm ngự y đang đứng bên giường Khương Mặc Hiên, mặt mày đen kịt xì xầm to nhỏ gì đó nhưng vẫn chưa thống nhất được ý kiến với nhau.

Trình Sở Y ngồi xuống giường hỏi: “Tình hình của hoàng thượng thế nào?”
Thẩm ngự y nói: “Mạch tượng suy yếu, khó lòng tỉnh lại, nhưng mà chúng thần đã cho hoàng thượng kịp thời uống đan dược bảo hộ tâm mạch trước, tạm thời sẽ không nguy hại gì tới tính mạng.”
“Vậy đã tìm ra lý do chưa?”
Mạc ngự y lắc đầu: “Trên đầu mũi tên không tẩm độc, còn cụ thể là thứ gì thì chúng thần vẫn chưa tìm ra.”

“Mau đi tra rõ.

Nhất định phải nhanh.”
Mạc ngự y và Thẩm ngự y vâng lệnh đi ngay.

Trình Sở Y cho toàn bộ người có mặt lui ra theo, một mình ở lại nắm chặt lấy tay Khương Mặc Hiên áp vào má: “Đều nói hoàng thượng thiên tuế, Mặc Hiên, ngươi nhất định phải thiên tuế.

Đừng khiến ta lo lắng thế này.”
Trình Sở Y ngồi thừ người một lúc, đột nhiên nhớ tới di thư của Hi Hoài.

Trong đó viết nếu một ngày Khương Mặc Hiên gặp nguy hiểm thì đến Thông Thiên Đài tìm kiếm chuyển cơ.

Hắn tức tốc gọi Chúc Bình cùng xuất cung đến Quan Tinh Các.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Trình Sở Y vén màn nhìn lên tấm biển vàng treo cao đề ba chữ Quan Tinh Các, biểu thị cho nơi linh thiêng và tôn quý nhất Đại Khương từ xưa đến giờ.

Nơi này đã trải qua bao nhiêu đời quốc sư, cũng trải qua bao nhiêu biến cố thăng trầm vẫn sừng sững như Thái Sơn chẳng hề biến đổi chút nào.

Khi nghĩa phụ hắn còn sống, hắn vào ra Quan Tinh Các nhiều đến mức không đếm xuể.

Đừng nói trong Quan Tinh Các có bao nhiêu sảnh bao nhiêu phòng, ngay đến trong kho sách có bao nhiêu kệ, trên mỗi kệ có bao nhiêu quyển hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trình Sở Y xuống xe cùng Chúc Bình vào trong.

Vương quản sự dẫn theo một đám người lúng ta lúng túng vội vàng chạy ra hành lễ với hắn.

Vị quản sự này trước đây hắn từng gặp nhưng không nói chuyện qua mấy câu.

Tuổi tác của ông đã ngoài bảy mươi, không nghĩ sau sáu năm trôi qua vẫn còn làm việc tại nơi này.
Trình Sở Y nhìn quanh rồi hỏi: “Quốc sư đâu?”
Vương quản sự khó xử nói: “Hoàng hậu có lẽ chưa biết.

Quốc sư đang bị Hình bộ giam giữ.”
Trình Sở Y ngầm trách mình đãng trí.

Trước đây hắn và Khương Mặc Hiên từng nói qua về lọ máu cất giữ trong Thông Thiên Đài.

Ngoài quốc sư đương nhiệm, không ai có thể vào trong nơi này.

Vì lẽ đó, Khương Mặc Hiên nghi ngờ Lăng Bách là nội gián cũng không sai.
Trình Sở Y tạm gác chuyện này qua một bên.

Hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm nên cho bọn họ lui hết và đi thẳng tới Thông Thiên Đài nằm ở hậu viện của Quan Tinh Các.
Trình Sở Y bảo Chúc Bình xoay mặt sang hướng khác.

Hắn đến gần cánh cổng kiên cố được bảo vệ bằng khóa bát quái.

Sở dĩ xung quanh Thông Thiên Đài không có ai canh gác là bởi vì khóa bát quái ba vòng này vô cùng tinh vi, cách giải khóa luôn được truyền miệng riêng giữa các đời quốc sư với nhau.

Thế nhưng có một lần, Hi Hoài đã dạy cho hắn cách mở khóa, còn bảo hắn bí mật ghi nhớ thật kỹ để mai sau dùng tới.

Mai sau mà nghĩa phụ hắn ám chỉ có lẽ chính là lúc này.

Trình Sở Y gợi nhớ lại thứ tự và lần lượt nhấn vào từng biểu tượng bát quái.

Khi hắn nhấn đúng tám biểu tượng, vòng bát quái thứ nhất hạ thấp xuống, vòng bát quái thứ hai trồi lên.

Hắn tỉ mỉ nhấn tiếp một thứ tự khác, mở xong vòng này lại đến vòng cuối cùng trồi lên.

Mở nốt vòng cuối cùng, cánh cửa kêu lên một tiếng nhỏ và tự động tách ra.
Trình Sở Y nói với Chúc Bình: “Ngươi ở ngoài chờ ta.”
Chúc Bình bèn gật đầu.
Trình Sở Y bước vào trong khép kín cửa lại.

Bên trong Thông Thiên Đài có một đài nước cao xoay tròn ở giữa, nơi đặt thẻ tên và lọ máu của các đời hoàng đế Đại Khương.

Xung quanh gồm nhiều nến và đá khắc chữ cầu phúc.

Bên cạnh đài nước là tấm bảng đá viết bằng lối chữ cổ.

Tuy rằng Trình Sở Y đọc không hiểu nhưng nhìn phương vị đặt bảng, hắn tin rằng những dòng chữ bên trên cũng không ngoài tác dụng cầu phúc.
Trình Sở Y dõi mắt khắp đài nước tìm kiếm thẻ tên của Khương Mặc Hiên, chứng thực lọ máu vốn phải nằm ở vị trí này đã bị mất đi.

Nhưng mà, nó không phải mục đích chính mà hắn đến đây.

Hắn đi ra sau đài nước đến những ngăn kệ cao được bố trí theo hình vòng cung.

Ngoại trừ cất giữ máu của các đời hoàng đế, Thông Thiên Đài còn cất giữ ngày sinh bát tự của những người trong hoàng tộc Đại Khương.

Trên mỗi ngăn kệ đều có thẻ đánh dấu triều đại hoàng đế và con cháu của họ.
Trình Sở Y nhẩm từng tên vị hoàng đế một, chắc chắn rằng triều đại đang đi dần lên từ trái qua phải, do đó hắn nhấc cái thang dịch về phía bên phải tìm triều đại của Khương Mặc Hiên.

Trình Sở Y tìm đến mỏi cả mắt cuối cùng cũng thấy được ba chữ Khương Hiến Đế nằm trơ trọi một góc.

Hắn với tay lên quơ quào, không thấy quyển sách nào mà chỉ có một cái hộp đã khóa kín, bên trên giấy niêm phong đề chữ “Quốc sư đời thứ ba mươi tám Hi Hoài gửi cho nghĩa tử Trình Sở Y.”
Trình Sở Y trợn mắt lên kinh ngạc.

Hắn không ngờ nghĩa phụ còn để lại di vật khác cho mình.
Trình Sở Y tháo giấy niêm phong, nhìn vào ổ khóa tròn và sâu theo hình dạng chiếc đũa.

Nếu là vật nghĩa phụ cố tình để cho hắn, vậy thì chìa khóa phải nằm trong khả năng hắn dễ dàng có được.

Hắn sực nhớ tới trâm phỉ thúy trên tóc, bèn rút trâm xuống tra vào thử, quả nhiên ổ khóa liền mở ra.
Trình Sở Y giắt lại trâm vào tóc, đẩy nắp moi ra một xấp giấy.

Hắn đặt hộp lại kệ cho đỡ vướng tay, xem xét từng trang cẩn thận.

Trang đầu tiên là bát tự của Khương Mặc Hiên.

Trang thứ hai là bát tự ghi tên hắn, nhưng nó không phải bát tự mà xưa nay hắn vẫn biết.

Trang cuối cùng là thư tay mà Hi Hoài viết cho hắn.
“Sở Y, một ngày nào đó ta biết rằng con sẽ tò mò về những điều này.

Xin lỗi vì trước nay ta đều lừa gạt con.

Con vốn không mang mệnh Thất Sát gì cả.

Bát tự mà ta nói cho con biết chỉ là giả.

Năm ấy khi phụ mẫu con qua đời, ta bế theo con lên núi định mai danh ẩn tích cả đời.

Không ngờ, con bệnh nặng thập tử nhất sinh.

Ta có tìm bao nhiêu đại phu đều không chữa được.


Ân sư đối với ta có ơn dưỡng dục và dạy dỗ sâu nặng, ta không đành lòng nhìn Trình gia cứ vậy mà tuyệt hậu.

Vì thế, ta đã làm một chuyện vô cùng tội lỗi, đi ngược với ý trời, đó là cải mệnh cho con.

Vì để cải mệnh, ta cần một người có vận mệnh tôn quý nhất thiên hạ trở thành chiếc ô chắn, không chỉ đỡ giúp con cửa ải sống chết này, mà còn thay con gánh hết nạn kiếp về sau.

Ban đầu, ta chỉ muốn lợi dụng hôn sự với thái tử để cứu con, không nghĩ đến giữa con và thái tử lại có một sự ăn khớp kỳ lạ về vận mệnh.

Y trở thành người che chở cho con, con trở thành người áp chế mệnh cách Phá Quân cực hung của y, cũng xem như không đưa Đại Khương đến con đường diệt quốc.

Khi hai người ở bên nhau, cả con và y đều được bình an.

Nhưng mà, trên đời không có gì tuyệt đối.

Ta đoán được sẽ có ngày con rời bỏ thái tử mà đi.

Sau này cho dù con có trở lại, có nhiều chuyện đã không còn nằm trong quỹ đạo mà ta dày công mưu tính cho con.

Vì vậy, ta buộc phải lưu lại một quân cờ cuối cùng chính là ba giọt máu của thái tử vào lúc y trở thành tân đế.

Nếu con muốn biết rõ vì sao có thể đi hỏi Lăng Bách.

Còn về thái tử, trải qua kiếp nạn thập tử nhất sinh lần này, y sẽ bình yên rũ bỏ được lời tiên đoán vị hoàng đế cuối cùng của Đại Khương.

Yến Nguyệt chắc chắn sẽ giúp được con.

Sở Y, một đời nghĩa phụ không thê không tử, thực sự xem con như con trai ruột của mình, vì con đã sắp xếp chu toàn mọi thứ.

Chỉ nhưng ta không thể nào theo con cả đời được.

Ta chỉ có thể cố gắng đến đây thôi.

Sau này sống thế nào vẫn là do con tự quyết định.

Đừng để bản thân hối hận là được.”
Trình Sở Y đọc xong bức thư cảm động ép vào lồng ngực.

Thì ra nghĩa phụ làm mọi việc đều là vì hắn, vậy mà trước đây hắn còn bướng bỉnh không nghe theo lời y.

Hắn cho rằng bản thân là nạn nhân, luôn căm hận vì sao lại vướng vào một mối hôn sự oan nghiệt không như ý.

Giờ đây, hắn mới hiểu người gián tiếp bắt đầu tất cả những chuyện này là chính mình.

Hắn có tư cách gì mà trách cứ vận mệnh, trách cứ người khác?
Trình Sở Y đốt thư rồi ra khỏi Thông Thiên Đài.

Hai cánh cổng tự động khóa chặt như cũ.

Hắn hỏi Chúc Bình: “Vương gia cũng bị giam ở Hình bộ phải không?”
Chúc Bình gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúng ta đến Hình bộ.

Ta đi gặp quốc sư trước rồi sẽ gặp vương gia.

Tháo chuông cần có người buộc chuông.”
Chúc Bình e ngại nói: “Cả hai người này chỉ sợ đều không dễ nói chuyện.

Cho đến giờ ai nấy đều im lặng không chịu nói gì cả.”
“Ta sẽ cố xem sao.”.